Mê Án Đường Triều

Chương 4: Chương 4 Là Tự Sát Hay Bị Ám Sát

"Kể lại một lượt sự việc ngày hôm đó cho bản quan nghe." Bùi Đàm khoan thai, đưa tay vuốt bộ râu màu trắng hoa râm của mình.

Nhục Cầu bẩm báo lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm ấy, Bùi Đàm càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại.

Đây quả thực là một vụ án hóc búa.

"Dựa theo miêu tả của chủ quán, căn phòng nơi Võ Trạng nguyên qua đời ngày hôm đó là một căn phòng kín.

Xem ra đây không phải là một án mạng bình thường.

Chòm râu hoa râm khẽ vểnh lên:" Dựa vào tình hình hiện tại, có vẻ như Võ Trạng nguyên bị ám sát.

"

Bởi cái chết của Võ Trạng nguyên, tất cả các học sĩ trọ lại ở nhà trọ Duyệt Lai tạm thời không được rời đi.

Nghe nói quan Hình bộ Thượng thư đang điều tra án, bọn họ đều tập trung đông đúc tại đại sảnh, đứng vây quanh Bùi Đàm.

" Tiểu nhân to gan xin hỏi ngài một câu, Bùi đại nhân tại sao lại cho rằng Dương Tu bị người ta ám sát? "Tấu Lương Miễn tiến lên một bước hỏi.

Nghe thấy có người dám đặt câu hỏi, Bùi Đàm nhìn anh ta bằng ánh mắt tán dương:" Dương Tu nếu như có ý định tự sát hà tất gì trước đó lại tham dự kì thi, mà một khi đã đi thi, ắt đều muốn ghi danh bảng vàng.

Thi võ và thi văn không giống nhau, vừa thi xong đã gần như có thể đoán được bản thân có nằm trong Tam khôi hay không.

Dương Tu không phải kẻ ngu muội, thử hỏi trên thế gian này có kẻ nào vì đỗ Trạng nguyên mà đi tự sát không? Từ đó có thể đoán ra đây không phải một vụ tự sát.

"Vuốt vuôt bộ râu, Bùi Đàm cười tự mãn nhìn Tấu Lương Miễn.

" Lời đại nhân nói thật chính xác.

"Tấu Lương Miễn khen ngợi từ tận đáy lòng.

" Bị người khác sát hại có ba loại, giết vì tình, giết để báo thù, hoặc giết để cướp của.

"Dừng lại một lúc, Bùi Đàm quay đầu hỏi chủ quán:" Chủ quán, bình thường có thấy cậu ta là người có tiền hay không? "

" Bẩm đại nhân, Dương lão gia bình thường rất ít khi ra ngoài, đồ ăn cũng đều do người phục vụ đưa lên tận phòng, mỗi lần gọi món đều là những món rẻ nhất có trong quán của tiểu nhân.

Có khi ăn không hết cũng không đổ đi, đến bữa sau lại bảo phục vụ đem đi hâm nóng lại.

Gia cảnh xem ra khá bần hàn..

"Nhục Cầu nghe đại nhân hỏi vội tiến lên trả lời.

" Cái này đúng rồi, có thể bỏ qua khả năng giết người cướp của.

"Bùi Đàm để lộ ra dáng vẻ như đã dự tính được điều này từ trước, trên mặt bất giác nở một nụ cười:" Cậu Dương Tu này bình thường cũng không tiếp xúc với mọi người, khả năng có kẻ thù cũng không lớn.

"

" Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân có thể đưa ra một manh mối.

"Một nam tử mặc áo đỏ, đầu đội mũ bạc bước ra từ trong đám đông.

Mọi người yên lặng quan sát, thì ra là Võ Thám hoa Ân Huy.

" Ngày yết bảng, tiểu nhân có nghe thấy Chu Suất phát ngôn ngông cuồng "Tên họ Dương đó là do mẹ kế nuôi dưỡng, lúc nào cũng bày trò đâm sau lưng, rồi sẽ có ngày lão tử cho hắn nếm mùi lợi hại".

Từ sau hôm tỉ thí võ công ở trường thi, Chu Suất đã ghi hận Dương Tu, thường xuyên nghe thấy hắn độc mồm độc miệng nói Dương Tu, có thể thấy hắn là kẻ có động cơ giết người.

"Ân Huy chắp tay kính cẩn nói.

" ahihi, tên tiểu từ nhà ngươi chán sống rồi hả, lão tử ta hối hận ngày hôm đó ở trường thi không đánh cho người một trận nhừ tử.

"Chu Suất nghe thế liền nhảy lên, xông về phía Ân Huy.

Hai tên nịnh bợ đứng bên hắn ta thấy vậy vội lao vào can ngăn, Chu Suất lại càng bị kích động.

Trông thấy tình cảnh hỗn loạn, Bùi Đàm nhíu lông mày, lớn tiếng quở trách:" Đừng có làm loạn.

"Nghe thấy đại nhân tức giận, Chu Suất cuối cùng cũng phải chịu dừng tay.

" Ta thấy Chu Suất là người có khả năng giết Dương Tu nhất.

"

" Trông hắn ta thế kia không phải loại tốt đẹp gì..

"

" Ngày nào cũng khoe khoang, cứ tưởng là thiên hạ không ai địch nổi hắn.

"

"...!"

Các học sĩ đã quá quen với hình ảnh ngạo mạn thường thấy của Chu Suất, ai cũng đều không hài lòng với tên này, nhưng đều e ngại Thái phó đại nhân nên không ai dám đứng lên.

Nay thấy Ân Huy bẩm báo, lòng yêu chính nghĩa trong mọi người đều được kích thích, ai cũng đứng lên ủng hộ Ân Huy.

Chu Suất không ngờ bản thân làm nhiều người tức giận như vậy, nắm đấm hắn nắm thật chặt, đôi lông mày chữ bát của hắn lộn ngược lên, hắn rất muốn đánh tan xác những kẻ đang đứng trước mặt hắn.

Nhưng khổ nỗi người đông quá, lại có Thượng thư đại nhân cũng ở đây, một kẻ không chức không quyền như hắn cũng không dám khinh suất.

" Xin mọi người nhớ lại một chút, lần cuối cùng gặp Dương Tu là khi nào? "Bùi Đàm quan sát các học sĩ xung quanh hỏi.

" Trước ngày cậu ta chết một ngày có gặp một lần." "Tôi thì buổi sáng ngày thứ hai." "Tôi cũng sáng ngày thứ hai này." "Lúc chập tối có nhìn thấy cậu ta một lần."..

Mọi người nhao nhao kể.

"Tiểu nhân gặp ngài ấy lần cuối cùng là vào giờ cơm tối ngày hôm đó, chính tiểu nhân là người mang cơm đến phòng Dương lão gia." Người nói chính là bồi bàn của tiệm - Tiểu Ngũ.

"Nói vậy thời gian tử vong là từ lúc cậu ta ăn cơm tối đến trưa ngày hôm sau khi phát hiện xác chết.

Lúc ngươi đưa cơm có phát hiện ra điều gì bất thường không?"

"Hình như là không có gì bất thường, bởi mỗi lần vào phòng Dương lão gia, ngài ấy đều đang đọc sách, lần này cũng thế." Anh chàng nghĩ một lúc rồi nói.

Bùi Đàm quay đầu về phía Chu Suất vẫn đang nổi giận phừng phừng hỏi: "Khoảng thời gian đó ngươi đang ở đâu, làm những gì?"

Chu Suất tiến lên phía trước trả lời: "Lúc đó tiểu nhân đang ở lầu Vạn Hoa, hai người này có thể làm chứng." Nói đoạn, anh ta quay về người về phía hai tên nịnh hót, đôi lông mày chữ bát nhướn lên.

"Đúng, đúng, chúng tôi với Chu lão gia qua đêm ở lầu Vạn Hoa, các cô nương ở kinh thành quả là khác lạ.." Một trong hai tên nịnh bợ trả lời, nhìn dáng vẻ say sưa của hắn ta, có vẻ vẫn đang đắm chìm trong khung cảnh mộng ảo đêm qua.

"Chu Suất, đêm đó ngươi chọn bảng tên của ai?" Bùi Đàm nhìn chằm chằm Chu Suất, khiến tên này tê rần cả người.

"Là cô nương Tiểu Hồng." Chu Suất thật thà trả lời.

"Truyền gọi tú bà lầu Vạn Hoa và cô nương Tiểu Hồng tới đây." Bùi Đàm bĩu môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Một khoảng thời gian dài cỡ cháy một nén hương trôi qua, tú bà lầu Vạn Hoa và cô nương Tiểu Hồng nhẹ nhàng thướt tha tiến vào nhà trọ Duyệt Lai.

"Bái kiến Bùi đại nhân." Hai người phụ nữ với nét đẹp thanh tú quỳ trước mặt Bùi Đàm.

"Bà chủ ở lại, cô nương tiểu Hồng tạm thời rời khỏi đại sảnh." Nói đoạn hai người thị vệ tiến về phía trước, làm một động tác mời đi với cô nương Tiểu Hồng.

Đợi Tiểu Hồng đi rồi, Bùi Đàm mới nhìn người phụ nữ trước mặt mình: "Bà chủ, ta đến hỏi ngươi, những người đứng trước mặt ngươi đây, hôm qua có kẻ nào đến chỗ lầu Vạn Hoa của ngươi không?"

Tú bà đứng dậy quan sát một lượt những học sĩ đang đứng trước mặt, thỉnh thoảng lại nhăn mày một cái.

Khi bà ta nhìn thấy Chu Suất liền giống như gặp được người quen vậy, kêu lên: "Đây không phải Chu công tử sao? Chu công tử là khách quen chỗ tôi, a, còn có hai vị này nữa, hôm nọ họ đến cùng với Chu công tử, mấy cô nương hôm nọ các người vừa ý chứ, các ngài thường xuyên tới chơi nhé, cô nương Mẫu Đơn vẫn nhớ ngài lắm đấy." Mấy tên nịnh hót nghe thấy tú bà nói vậy, dường như không cảm thấy tí xấu hổ nào nữa, ngược lại còn như chứng minh được sự trong sạch, mấy tên đó chắp tay cúi người nói với Bùi Đàm: "Lão gia ngài xem, chúng tôi thật sự có đi."

"Lầu Vạn Hoa người ra kẻ vào nườm nượp, bà chủ sao lại nhớ rõ được như vậy?" Bùi Đàm xẵng giọng hỏi.

"Ai da đại nhân." Tú bà hất nhẹ cái khăn lụa, cúi eo ghé sát vào người Bùi Đàm, có thể đã quen với cách hành xử này, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Bùi Đàm, mới nhận ra đây không phải là lầu Vạn Hoa.

"Chu công tử là người hào sảng, chúng tôi làm nghề này, thường khá để tâm tới khách hàng lớn.

Hôm đó đáng ra là cô nương Mẫu Đơn hầu hạ, ai lại biết cô nương Mẫu Đơn lại tiếp khách khác rồi.

Chu công tử không vui, còn suýt nữa đánh nhau với khách hàng khác." Tú bà khoa tay múa chân, đôi mắt liếc ngang dọc, cái giọng the thé của bà ta khiến người ta nghe rất khó chịu.

"Bà chủ lui xuống, truyền cô nương Tiểu Hồng tới." Bùi Đàm vừa hạ lệnh, cô nương Tiểu Hồng liền được đưa vào đại sảnh.

"Tiểu Hồng ta hỏi ngươi, ngươi có biết người nào trong sảnh này không?"

Tiểu Hồng quay người lại quan sát mấy vị học sĩ: "Bẩm đại nhân, Chu công tử là khách quen của lầu Vạn Hoa." Nói đoạn, Tiểu Hồng kể lại chi tiết chuyện đêm hôm trước, khiến cho các học sĩ mặt đỏ tía tai, Bùi Đàm không ngừng ho khan.

Tiểu Hồng cô nương đi rồi, Bùi Đàm định thần lại, việc tường thuật vừa nãy quá to gan, cái cô nương này thật chẳng biết xấu hổ là gì.

Nghĩ đến đây Bùi Đàm lắc đầu, như muốn lắc bay tất cả những thứ nghe thấy vừa nãy ra khỏi đầu..