Editor: thanh huyền

Người đàn ông thốt ra, lại sợ chỉ là mơ, dùng sức nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở, lại là một người phụ nữ ôm đứa nhỏ, nếu không phải là Hạ Thần Hi, chẳng lẽ anh nhìn lầm rồi?

"Quay cửa kính xe xuống!" Người đàn ông ra lệnh.

"Dạ." Quay cửa kính xe xuống rất nguy hiểm, thủ hạ rất không dám, lại ở dưới con mắt sắc bén của người đàn ông, quay cửa kính xe xuống, đồng thời đề phòng.

Người đàn ông tìm kiếm bóng dáng trên xe buýt, xác định không hề có bóng dáng Hạ Thần Hi, ánh mắt ảm đạm.

Chẳng lẽ thực sự quá tưởng niệm Thần Hi, đã nhìn lầm người.

Thần Hi, em rốt cuộc ở đâu?

Hạ Thần Hi thật muốn nguyền rủa, thành phố S sáng sớm thật làm cho người ta phát điên, giao thông công cộng người chen người, giống như là muốn ép thịt, mấy người đàn ông dáng người cao lớn, che hết toàn bộ tầm mắt của cô, cái gì cô cũng không thấy rõ.

May mắn không chen bao lâu, rất nhanh đã đến.

Hạ Thần Hi xuống xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lần sau sáng sớm cô không bao giờ ngồi phương tiện công cộng nữa, quả thực có thể muốn mạng của cô.

"Thần Hi, cậu mất ngủ, sắc mặt khó coi như vậy?" Tiết Giai Vân không thể tưởng ra hỏi.

"Đúng, chết tiệt.” Hạ Thần Hi nằm bò ở trên bàn làm việc, đem bản vẽ cho Chu Phóng, "Tôi đã nhớ kĩ, còn lại anh nhìn.”

"Thần Hi, cô không phải là vì thức đêm làm việc chứ?” Chu Phóng nói, "Thực sự là công nhân gương mẫu."

"Cút!" Hạ Thần Hi cười mắng.

Mấy người cười thành một đoàn.

Tưởng Tuệ thấy bọn họ hòa thuận vui vẻ ấm áp, ánh mắt như mũi tên, bắn về phía bọn họ, tiếng cười dừng, nếu là không có việc gì, bọn họ cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc Tưởng công chúa.

Buổi sáng không chuyện gì, Hạ Thần Hi đem việc hôm nay sớm hoàn thành, giao cho Chu Phóng, cô đang muốn ngủ bù.

Tưởng Tuệ ra, làm cho cô đi công trường.

Tiết Giai Vân nói, "Người phụ trách công trường Hằng Kim cũng không phải Thần Hi, vì sao mỗi lần cũng cho Thần Hi đi công trường?"

"Tôi là tổng giám, các người phải nghe tôi , cô nghĩ hỏi vì sao, chờ cô ngồi trên đầu tôi lại nói.” Tưởng Tuệ không khách khí chút nào nói, Tiết Giai Vân trợn tròn mắt, tức giận bất bình.

Trần Khiết nói, "Đúng vậy, tổng giám, Thần Hi có hạng mục chính mình phụ trách, luôn luôn chạy công trường, làm lỡ thời gian, đến trễ làm việc cũng không tốt."

"Các người là một đoàn đội, sẽ không giúp đỡ sao?" Tưởng Tuệ lạnh lùng nói, "Hạ Thần Hi, hôm nay cô chạy công trường."

Chu Phóng cà lơ phất phơ nói, "Chúng ta phái Thần Hi đến thành phố S, lại mỗi ngày chạy công trường, người không biết, còn có thể cho rằng cao ốc Hằng Kim muốn sụp xuống."

Tưởng Tuệ giận không kìm được, chỉ vào bọn họ, "Các người làm phản.”

Hạ Thần Hi chính muốn lên tiếng, trợ lý tổng giám đốc cười đẩy cửa ra, "Hạ tiểu thư, tổng giám đốc chúng ta muốn cô cùng đi họp.”

"Tổng giám, không có ý, hôm nay không thể chạy công trường ." Hạ Thần Hi cười híp mắt đứng dậy, thu dọn đồ đạc cùng trợ lý rời khỏi..

Tưởng Tuệ nắm chặt nắm tay, trong lòng nghi hoặc, Trần Dương mang Hạ Thần Hi đi chỗ nào họp?

Cô gọi điện thoại đến thư ký tổng giám đốc, "Giang thư ký, tổng giám đốc đi chỗ nào họp ?"

"Tổng giám đốc cùng tổng giám đốc Đường thị có một hội nghị muốn bàn bạc, đã qua."

Tưởng Tuệ ba một tiếng cúp điện thoại.

Bọn họ họp, đem Hạ Thần Hi theo làm cái gì?

Đáng ghét!

Lại để cho bọn họ có cơ hội gặp mặt.

Hạ Thần Hi theo Trần Dương lên xe mới biết bọn họ là đi Đường thị họp, Hạ Thần Hi kinh ngạc, "Vậy tôi đi làm cái gì?"

Trần Dương cười nói, "Đường thị cùng WPL đang ở nghiên cứu và thảo luận trung việc khai phá nhà trọ cảnh biển, tôi nghĩ để cô tham dự công trình lần này, cho nên đưa cô đi nghe một chút.”

"Thế nào trước đó không thu được thông tin, đây không phải là hạng mục tổng giám muốn phụ trách sao?" Hạ Thần Hi cười khổ.