Thanh Vân mở mắt ra và ngồi dậy nhìn xung quanh nhưng chả thấy Tuấn Phong đâu cả. Mặt trời đang dần lặn, hoàng hôn dần buông xuống, Thanh Vân đang ngập tràn cảm giác lo lắng và sợ hãi, thì cô nghe thấy tiếng của Tuấn Phong.

“Em dậy rồi sao?” Tuấn Phong nói vọng xuống.

Thanh Vân đưa mắt dõi theo tiếng nói, cô thấy Tuấn Phong đang ngồi trên cành cây nhìn xuống. “Sao anh lại ở trên đó?”

“Anh đợi em thức dậy.” Tuấn Phong từ trên cành cây nhảy xuống. Khoảng cách không cao lắm.

Thanh Vân dụi mắt nhìn Tuấn Phong. “Anh đợi em lâu chưa?” Cô muốn nhìn anh kỹ hơn, muốn biết chắc chắn rằng đó là anh.

Tuấn Phong khẽ cười. “Chả lâu gì cả, anh còn có thể đợi lâu hơn nữa.” Anh nằm xuống lại đồng cỏ, một tay gối đầu, tay còn lại thì đưa ra.

Thanh Vân hiểu ý nên lại kê đầu lên ngực Tuấn Phong. “Anh thích hoàng hôn không?” Thanh Vân thắc mắc muốn biết sự thật.

“Không. Anh thích mây.” Tuấn Phong đáp nhanh.

“Vì sao?” Thanh Vân ngơ ngác.

“Vì em tên Vân.” Tuấn Phong khẽ cười.

“Anh chọc em, anh là đồ đáng ghét.” Thanh Vân mỉm cười trong e thẹn.

“Chả phải em nói thích gió, vì anh tên Phong đó sao.” Tuấn Phong cầm tay Thanh Vân đưa lên miệng hôn nhẹ. “Anh thích em, cô nhóc ạ.”

Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau, dường như mọi vật trở nên diệu kỳ trong ánh mắt họ khi tình yêu lại tìm thấy nhau. Gió nhẹ thoảng qua và mây trôi dần về phía chân trời. Một sự kết thúc cho Tuấn Phong và Thanh Vân bắt đầu tình yêu của mình.