Nhóc con ngốc nghếch, cho dù có ngày xa nhau, em cũng phải tin chúng ta chỉ tạm thời lạc mất nhau. Quả đất tròn, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chỉ cần em vẫn ở nơi này, anh nhất định sẽ tìm thấy em.

Nhờ “hồng phúc” của cuộc phỏng vấn Mộ Hàn, Dĩ Mạch đêm qua ngủ không yên. Cô mơ một giấc mơ rất xa xăm, cô gặp lại mẹ của Mộ Hàn. Mộ Hàn nói anh không có bố mẹ, thực ra không phải là không có, chỉ là bởi mẹ của Mộ Hàn không chịu nổi cảnh nghèo khó nên đã bỏ chồng đi lấy nhà buôn địa ốc nổi tiếng của Vân Trạch, Giang Quý Nhân. Bố anh từ đó ốm liệt giường, cuối cùng qua đời trong uất ức. Chính vì thế Mộ Hàn căm ghét tất cả những người đàn bà tham tiền, với mẹ mình thái độ của anh càng thù địch. Biết Dĩ Mạch đi gặp mẹ của mình, anh đã nổi trận lôi đình, sau đó họ chia tay. Dĩ Mạch buồn phát khóc. Khóc chán rồi thì tỉnh giấc. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô thấy trên mặt lạnh ngắt, đưa tay sờ thì gối cũng ướt một mảng.

Rèm cửa sổ phòng ngủ kéo không kín, ánh đèn từ công trường đối diện rọi vào sáng trưng. Dĩ Mạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, không sao ngủ tiếp được nữa. Thế là mở đĩa phim ra xem, ma xui quỷ khiến thế nào mà chọn đúng bộVườn sao băng.

“Bạn có mười tin nhắn...”.

“Jan Di, em đang ở đâu? Nghe thấy thì gọi anh ngay...”.

“Gọi lại xin mời ấn số 1, nghe tin nhắn xin mời ấn số 2”.

“Jan Di, anh đây, Jun Pyo đây, cái đồ ngốc này làm gì thế? Mau gọi lại cho anh!”.

“Kiên nhẫn của anh có giới hạn, mau gọi lại!”.

“Anh sắp phát điên với em rồi! Mau gọi anh!”.

“Jan Di, em ở đâu? Dù muộn mấy thì nghe tin nhắn cũng xin em gọi cho anh!”

“Jan Di... Jan Di... Jan Di...”.

Dĩ Mạch thẫn thờ nhìn đôi nam nữ nhân vật chính ôm nhau khóc trên màn hình. Đã từng có một người con trai như thế, kiêu ngạo đến ngông cuồng, vậy mà bất cứ lúc nào chỉ cần cô gọi là anh sẽ xuất hiện. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm sạch như lau, nhưng cô lại có cảm giác mơ mơ hồ hồ, màn đêm trước mắt bắt đầu nhòa đi, biến thành buổi chiều nóng nực đó...

...

Đó là một buổi chiều oi bức, mây ngoài cửa sổ trĩu xuống như sắp chạm đến mặt đất. An Dĩ Mạch tống hết một đống sách vở ôn tập qua một bên, không vui không buồn nằm sấp trên giường, ôm gối xem Vườn sao băng. Bộ đĩa này là quà sinh nhật Vân Mộ Hàn tặng cô, dù anh có nghi hoặc về trình độ thưởng thức của cô nhưng vẫn dày mặt đến xếp hàng cùng một đám nữ sinh trung học trước cửa hàng băng đĩa để chờ mua. Tất nhiên cô đã xem nhiều lần trên truyền hình, cô có thể đọc thuộc lòng ngược xuôi nội dung, vậy mà vẫn xem đi xem lại không chán. Jan Di yêu Jun Pyo hay Ji Hoo, cô không hề quan tâm. Có lúc không phải vì thích nội dung mà xem lại một bộ phim, mỗi lần nghe ai đó nhắc đến “mưa sao băng” là cô lại bất giác nhớ đến cảnh Mộ Hàn ngượng nghịu chen giữa đám học sinh trong cửa hàng băng đĩa, ký ức ngọt ngào ấy thật khó để quên đi tất cả.

Thời tiết mùa này biến đổi thất thường, ngoài cửa sổ vẫn còn mây đen nặng trĩu, lặng ngắt không một ngọn gió, giờ gió lại điên cuồng cuốn tung đám lá lên trời, chiếc chuông gió kêu leng keng không dứt. Dĩ Mạch vội vàng khép cửa sổ.

Ầm!

Một âm thanh nặng nề ầm vang cả đất trời khiến tay Dĩ Mạch run bắn. Sét liên tục xé rách nền trời âm u nặng nề, như những con rắn uốn mình trong mây đen. Mưa ào xuống trong chớp mắt như van nước bị bỏ quên, bao trùm trời đất, chảy rào rạt lên mặt kính. Dĩ Mạch cắn môi đóng chặt cửa sổ, một lưỡi sét lại lóe sáng giữa bầu trời, những tầng mây tối sầm được ánh sét soi sáng, cô nhìn thấy bóng mình in trên cửa kính, khuôn mặt nhợt nhạt thoắt sáng thoắt tối như ma. Cô sợ hãi đóng sập chốt cửa lại, lúc kéo rèm vào, Dĩ Mạch thấy có bóng người đang lao đến...

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa còn dồn dập hơn cả tiếng mưa, Dĩ Mạch giật thót tim, chẳng lẽ bố quên mang chìa khóa? Thôi chết! Để bố phát hiện đang ôn thi tốt nghiệp mà còn xem phim Vườn sao băng Mộ Hàn tặng chắc là đi đời! Cô rón rén lẻn đến bên cửa, run run nhìn qua khe cửa ra bên ngoài.

“Két!”, Dĩ Mạch kéo mạnh cánh cửa. Vân Mộ Hàn đang đứng trước cửa, ướt lướt thướt từ đầu đến chân, nước mưa chảy trên người anh nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà, anh thở hổn hển, không nói gì, chỉ nhìn Dĩ Mạch chằm chằm. Chiếc áo phông trắng sũng nước dính chặt vào người anh, chuyển động lên xuống theo nhịp thở. Một tay anh chống lên cánh cửa, dù ở tình huống thê thảm cỡ nào, anh vẫn toát lên vẻ gợi cảm và lịch lãm rất đàn ông. Không hiểu sao mà lúc nhìn thấy Mộ Hàn, Dĩ Mạch lại nghĩ nếu không quen biết cô thì người xuất sắc như anh sẽ có tương lai như thế nào?

“Anh gọi điện cho em nhưng em không nghe, mưa to quá, anh biết em sợ sấm sét...”. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, tự nhiên như thường. Má cô áp vào ngực anh, cô có thể nghe rõ từng nhịp tim vững vàng khỏe mạnh của anh, quần áo anh ướt đẫm mà cô lại thấy rất ấm áp.

“Điện thoại em hết pin”. Dĩ Mạch thì thầm, hiện thời chưa nhiều người dùng điện thoại di động, nhưng Mộ Hàn vẫn mua cho cô, anh nói bất cứ lúc nào cũng muốn được nghe giọng nói của cô.

“Mộ Hàn, anh sẽ giống Jun Pyo chứ? Khi không tìm thấy em thì anh sẽ tìm mãi không thôi nhé?”. Câu hỏi hơi trẻ con của cô có chút ngập ngừng. Anh vuốt tóc cô, dùng một cái ôm siết thay câu trả lời.

“Dù ở đâu anh cũng sẽ tìm mãi không ngừNhóc con ngốc nghếch, cho dù có ngày xa nhau, em cũng phải tin chúng ta chỉ tạm thời lạc mất nhau. Quả đất tròn, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chỉ cần em vẫn ở nơi này, anh nhất định sẽ tìm thấy em”.

...

Chỉ cần em vẫn ở nơi này, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Phải, quả đất tròn, họ lại tình cờ gặp nhau giữa biển người đông đúc. Cô cười nhạt, tắt tivi, lấy điện thoại ra tìm chức năng nghe radio để nghe chương trình Tâm sự đêm khuya. Điện thoại di động của cô vẫn cùng hiệu với chiếc điện thoại Mộ Hàn tặng ngày trước, vẫn dây đeo xinh xinh hình gấu Pooh. Có những thói quen không thể thay đổi, ví dụ như quen dùng một loại điện thoại nào đó, quen nửa đêm thao thức nghe chương trình Tâm sự đêm khuya. Có người chê chương trình Tâm sự đêm khuya giống như phơi áo lót ở ngoài đường quốc lộ, không có gì không phải nhưng vô cùng bất nhã. Nhưng cô lại thích những thứ vô bổ này, một đám dân thành thị không bệnh mà rên, tối ngày kể lể vài vấn đề rất riêng tư. Âu cũng tại người đời đều cô đơn cả.

Vừa có một sinh viên đại học gọi đến chương trình, tâm sự về việc chia tay với bạn trai, dài dòng văn tự kể lể một đống kỷ niệm đẹp của hai người trước kia, cùng đến canteen ăn cơm, chàng trai mua bữa sáng mang đến tận lớp cho cô gái, còn cô gái thì cùng học bài với chàng trai, cùng chụp ảnh Hàn Quốc ngoài đường. Hóa ra tình yêu sinh viên, kỷ niệm nào cũng giống nhau, kết cục nào cũng giống nhau. Dĩ Mạch bỗng nảy ra ý định, cô với lấy điện thoại ở đầu giường toan gọi đến cho chương trình để kể tội Mộ Hàn một chặp. Nhưng nhìn bàn phím, cô sực nhớ ra mình chẳng biết số điện thoại của chương trình này. Dĩ Mạch ngao ngán, sao mình lại cứ thấp thỏm không yên thế này?

Phát thanh viên giải đáp tâm sự xong liền bật bài Tuổi xuân rực rỡ ấy của Chu Trị Bình. “Thề non hẹn biển, chỉ là tuổi trẻ dại khờ”, câu hát này thật đúng với tâm trạng cô. Dĩ Mạch nghe hát, mơ màng thiếp đi rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại thiếp đi.

Sáng hôm sau, nhạc chuông báo thức nheo nhéo kêu, hai mắt vẫn còn nhắm tịt, cô lồm cồm bò dậy, vất vả hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại đang không ngừng réo dưới tấm chăn nhàu nát. Cô nhấc điện thoại, hai mắt híp tịt, nói: “Dạ, chào sếp”. Tiếng gầm như sư tử Hà Đông của trưởng phòng từ trong điện thoại vọng đến khiến tai cô ù đặc, trong nháy mắt tỉnh hẳn ngủ. Không rõ sáng ngày ra trưởng phòng gặp chuyện gì mà bực tức thế, cô còn chưa kịp nghe ra thì điện thoại đã kêu tít tít báo hết pin rồi tự động tắt máy. Dĩ Mạch cầm chiếc điện thoại màn hình đen sì lầu bầu: Biết thế đã không dùng điện thoại nghe radio! Cái tính năng nghe radio này đúng là giết

Hai tiếng đồng hồ sau, Dĩ Mạch đầu tóc bù xù, mắt vẫn còn ngái ngủ đứng trước mặt trưởng phòng.

“Đi muộn về sớm! Không có bài nộp! Lại còn dám cắt ngang điện thoại của tôi!”. Trưởng phòng đập bàn ầm ầm, nước bọt bắn tung tóe từ đôi môi đỏ chót của chị ta, Dĩ Mạch vội vàng lui ra sau hai bước.

“Điện thoại em hết pin”. Sợ sếp không tin, Dĩ Mạch rút điện thoại ra cho chị ta xem.

“Hết pin thì cô không biết nạp à? Cô quên mất quy định của phòng à? Tất cả mọi người đều phải mở máy hai tư trên hai tư giờ, nếu có việc gấp mà không tìm thấy thì trừ năm mươi tệ tiền thưởng!”.

“Nhưng đâu có việc gì gấp, em đâu có làm lỡ cuộc phỏng vấn nào đâu!”. Năm mươi tệ, năm mươi tệ đủ ăn cơm hộp cả tuần rồi!

“Cãi lại thì tăng lên tám mươi tệ”. Trưởng phòng hất hàm. Dĩ Mạch im ngay, như cọng dưa héo, cúi đầu ỉu xìu đứng đó.

“Lầm bầm cái gì? Đang rủa thầm tôi phải không?”. Trưởng phòng lườm Dĩ Mạch.

“Không có chuyện ấy đâu ạ! Em chỉ đang sám hối thôi!”. Dĩ Mạch liếc Đồ Thủy Thu, bụng bảo dạ: Sao tôi rủa thầm chị cũng biết? Chẳng lẽ chị là con giun trong bụng tôi?

“Một trăm tệ!”. Trưởng phòng lạnh lùng nói.

“A!”. Dĩ Mạch vừa định phản đối thì thấy bộ mặt sắt đen sì của trưởng phòng, vội nuốt những lời sắp nói vào bụng. Thôi, còn nói nữa thì coi như tháng này làm không công.

“Hôm qua bài Nhà buôn gốm sứ là cô viết à?”. Trưởng phòng lạnh lùng hỏi. Dĩ Mạch cố gắng tìm kiếm một chút dấu hiệu hỉ nộ trong giọng nói, đáng tiếc là “bà phù thủy” đó che giấu quá giỏi.

“Vâng”.

“Tại sao đến tối mới nộp?”.

“Vì... vì em chữa mấy lần mới yên tâm!”. Dĩ Mạch mỉm cười. Thực ra là vì hôm qua cô từ đài phát thanh về mới nhớ ra là mình còn chưa viết bài.

“Cô tự xem lại đi, cô viết lung tung cái gì thế!”. Trưởng phòng đẩy một tờ báo đến trước mặt Dĩ Mạch

“Phim truyền hình xuất sắc nhất nói về nghề buôn gốm sứ Trung Quốc - Nhà buôn gốm sứ bắt đầu bấm máy, theo tin tức mới nhận, diễn viên chính Lưu Đức Hoa... Dĩ Mạch liếc trưởng phòng một cái, lạ thật, cái gì thế này? Rõ ràng là Lưu Đức Khải, sao lại viết thành Lưu Đức Hoa? Tối qua gửi ảnh và bài gấp qua e-mail nên chắc quên soát lại. Lần này thì rắc rối to rồi!

“Biết Lưu Đức Khải và Lưu Đức Hoa có gì khác nhau không?”. Trưởng phòng nén cục tức, cố gắng giữ thái độ ôn hòa.

“Biết ạ, khác chữ cuối cùng”. Dĩ Mạch cúi đầu nói.

“Không chỉ khác chữ cuối cùng, mà là hoàn toàn khác! An Dĩ Mạch, lúc đi phỏng vấn cô ngủ gật à? Hôm qua cô làm gì hả? Nửa đêm mới gửi bài đến, làm cho biên tập ca đêm không kịp làm!”.

“Còn biên tập ca ngày nữa mà?”. Dĩ Mạch khẽ lầm bầm.

“Cô không cần nói gì nữa! Lương tháng này trừ hết!”. Trưởng phòng nổi điên thực sự.

“Không phải là sai một chữ trừ năm mươi tệ sao?”. Dĩ Mạch xòe ngón tay đếm, hình như không phải.

“Đây không phải là chuyện sai một chữ!”.

“Nhưng rõ ràng là em chỉ sai một chữ!”. Dĩ Mạch chống tay lên bàn, nhìn sếp đầy vẻ ấm ức.

“Phải, cô chỉ sai một chữ, nhưng...”. Đồ Thủy Thu hít một hơi thật sâu, mình dù sao cũng là trưởng phòng giải trí, việc gì lại ở đây tranh luận với cô ta vấn đề vô bổ như thế này? Đồ Thủy Thu lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, con bé này làm chị ta tức muốn chết.

“Sếp ơi, thế... lương trừ hết thì tiền phạt tội tắt điện thoại với một trăm tệ kia cũng tính vào lương tháng này phải không?”. Dĩ Mạch cẩn thận dò hỏi.

“An - Dĩ - Mạch!”.

“Sếp, em đi làm việc ngay đây”. Thấy bà chị vốn rất lo chăm chút dung nhan giờ trán nổi đầy gân xanh, Dĩ Mạch biết mình nên mau chuồn thôi.

“Đứng lại! Bạn trai bí mật của Kim Eun Chae, cô điều tra đến đâu rồi?”.

“Em... có chút đầu mối rồi”. Nghe trưởng phòng đến chuyện này, trống ngực Dĩ Mạch đập thình thịch. Tay cô đặt trên túi xách, trong đó là những tài liệu cô thu được về Kim Eun Chae. Giờ giao tin Kim Eun Chae từng làm tiếp viên hộp đêm ra, liệu cô có thoát khỏi mọi liên quan đến Mộ Hàn không? Ý nghĩ này mới chỉ lướt qua đầu đã bị cô phủ quyết luôn. Làm phóng viên giải trí thất đức như vậy sẽ bị người ta khinh ghét đó!

“Cô nhanh nhanh lên cho tôi nhờ. Phải rồi, có người nghe được tin Kim Eun Chae hiện đang ở Bệnh viện Nhân Tâm. Giờ cô đến Bệnh viện Nhân Tâm, có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra anh bạn trai bí mật đó. Trực giác của tôi cho biết, bạn trai của Kim Eun Chae nhất định sẽ xuất hiện ở Bệnh viện Nhân Tâm. Nghe đồn cô ta đi khám phụ khoa”.

“Hay là sếp tự đi đi”. Hic, Thiều Trì vốn không thích cô làm paparazzi. Giờ nếu anh mà biết cô nhắm đến cả bệnh viện nhà anh thì có khi tức đến hộc máu ấy chứ.

“Cô có nghe nói trưởng phòng nào của tòa soạn đích thân đóng giả thai phụ trà trộn vào bệnh viện lấy tin bao giờ chưa?”.

“Chưa từng nghe nói”.

“Thế là phải rồi”.

“Không đúng, sếp ạ. Sếp toàn bảo em làm phóng viên giải trí phải có lòng yêu nghề, lòng yêu nghề thể hiện ở tinh thần hy sinh”.

“An - Dĩ - Mạch!”.

“Thưa sếp, em rõ rồi, sếp đang cho em cơ hội mới, sếp tốt với em quá”. Thấy bà chị trước mặt lại sắp nổi điên, Dĩ Mạch lập tức nở nụ cười nịnh nọt. “Nhưng... sếp vừa nói đóng giả thai phụ là sao?”.

“Cô phải nghĩ cách lấy được tài liệu càng sớm càng tốt, tốt nhất là vào phòng làm việc của bác sĩ, lấy bệnh án của Kim Eun Chae. Tôi thấy cô đóng giả làm bệnh nhân là tốt nhất, sau khi thảo luận chúng tôi quyết định, cô đóng giả làm cô gái có thai ngoài ý muốn là hợp nhất. Như vậy cho dù cô có lén lút đi vào thì người ta cũng tưởng cô xấu hổ, cắn rứt nên mới vậy”. Trưởng phòng ném cho Dĩ Mạch một tập bệnh án giả, cô trợn tròn mắt, hóa ra vũ khí của phóng viên giải trí thật tân tiến, các ngón trước của cô đúng chỉ là trò trẻ con!

“Còn vấn đề gì nữa không?”.

“Không... không có gì nữa, nhưng mà... kết hôn rồi mới có thai được không ạ?”. Cách này mất thể diện quá, lại còn phải mạo hiểm với mối nguy bị Thiều Trì bắt tại trận.

“Được. Vậy thì cô làm bệnh nhân bị ung thư tử cung, ung thư cổ tử cung, ung thư ống dẫn trứng nhé!”. Trưởng phòng mặt nhăn mày nhúm.

“Làm thai phụ vẫn hơn”. Dĩ Mạch run run, hóa ra trên đời còn nhiều bệnh ác ôn đến thế.

“Mặt mũi cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rất giống với chứng trầm cảm trước khi sinh. Cách chúng tôi nghĩ ra chắc chắn hợp với cô nhất. Thôi, mau đi đi”. Đồ Thủy Thu khe khẽ cười. Cái con nhóc An Dĩ Mạch này không biết có phải cố ý hay không, toàn làm chị phát điên lên. Nhưng hai tháng nữa nếu mà cô ta không phỏng vấn được Kim Eun Chae thì cứ liệu mà cuốn xéo.

Các người đúng là virus, các người là virus! Dĩ Mạch rủa thầm trong bụng. Cô ấm ức nhìn bệnh án trên bàn, cúi đầu ủ dột ra khỏi văn phòng. Sớm biết thế thì giao băng thu âm còn hơn, sao cô lại phải vì danh tiết của Kim Eun Chae mà hy sinh danh dự của mình chứ?

Vừa ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp liền sán đến.

“Dĩ Mạch, mấy tháng rồi?”.

“Chưa rõ”.

“Trong vòng ba tháng thì không cần độn gối, trên ba tháng phải độn gối”. Đồng nghiệp vỗ vai cô khuyên nhủ.

“Sao các chị biết rõ thế?”.

“Thủ đoạn giả thai phụ này vốn hay được dùng mà”.

“Tiền mua gối độn tòa soạn có thanh toán không?”. Dĩ Mạch mắt ngấn lệ nhìn mọi người.

“Hơ...”. Mọi người không còn biết nói sao nữa, cô nàng này đúng là có tài làm người ta chết sặc!

“Em rõ rồi, em cứ dưới ba tháng thôi!”. Dĩ Mạch nắm chặt nắm đấm, một lần nữa cảm thấy nghề phóng viên giải trí thật lắm chông gai. Chỉ cần cố một năm nữa là được, Dĩ Mạch nhủ thầm trong bụng. Cô ngẩng đầu nhìn tầng hai tòa soạn, đó là phòng tin tức của nhật báo, cũng là nơi bố làm việc hồi còn sống. Bố, con nhất định cố gắng, nhất định sẽ đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi thăng bậc năm sau. Cô tuyệt đối không thể rời khỏi tòa soạn lúc này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội thăng bậc năm sau được!