Kẻ quen giả dối thì bản thân mình cũng khó lòng thay đổi, làm sao có thể cứu vãn được đây?

Tuổi mười sáu rực rỡ như hoa, nhưng với An Dĩ Mạch, món quà mà ông trời ban cho cô ở cái tuổi đẹp nhất lại là cái chết của bố mẹ. Tận mắt nhìn thấy bố nhảy lầu tự tử, những cành hòe giập nát, đống xe cộ tan hoang, rèm cửa quất phần phật trước gió, mưa xối xả trên nền trời... Co mình bên cửa sổ, Dĩ Mạch không còn biết đến tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, người cô ướt đẫm nước mưa...

Ngoài cửa sổ, bố đang nằm giữa đống xe lộn xộn, máu đã được nước mưa xối sạch, trong không khí thoảng mùi hương hòe man mát. Dĩ Mạch đứng dậy, nhìn xuống dưới, ông tựa như đang ngủ say. Mắt cô nhòe đi, qua làn nước, cô như nhìn thấy nụ cười của mẹ. Mẹ, có phải là mẹ sẽ không trách con nữa không?

Lục Triệu Khôn cuối cùng cũng tìm thấy Dĩ Mạch trên tầng thượng khách sạn, ông không rõ sao cô lại ở đây. Ông vừa lên sân thượng thì đã nhìn thấy một thân hình mỏng manh đang tiến ra lan can. Lục Triệu Khôn vội lao đến, ôm lấy Dĩ Mạch. Cơ thể cô lạnh toát khác thường, như ánh trăng nơi đáy giếng.

Cảnh tượng vừa rồi khiến ông lo sợ, ông không dám nghĩ đến, nếu mình đến chậm một bước thì mọi chuyện sẽ ra sao.

“Sao cháu ngốc thế?”. Giọng ông nghiêm khắc pha vẻ xót thương.

“Mẹ đến đón cháu đi đấy”. Dĩ Mạch chỉ ra sau lưng Lục Triệu Khôn, ông quay đầu lại, chỉ có khoảng không tối đen như mực.

“Bố mẹ đang chờ cháu, muộn rồi, bố mẹ sẽ giận cháu mất”. Giọng nói của cô đầy kiên quyết, vùng vẫy đòi tiến ra lan can. Vẻ mặt cô khiến Lục Triệu Khôn thấy lạnh buốt sống lưng, ông sợ điều tệ nhất sẽ đến.

“Không phải đâu, cháu đi với chú Tin Nóng nhé, họ không giận cháu đâu”. Ông khom người dỗ cô như dỗ trẻ

“Có chứ, bố mẹ sẽ giận lắm! Bố hỏi cháu sao cả buổi tối không về nhà, nhưng cháu không nói được. Nếu cháu nói ra, đám người đó sẽ đánh chết cháu mất, họ còn dọa giết cả nhà cháu...”. Cô bỗng trở nên kích động, nước mắt túa ra đầm đìa.

“Ai? Ai đánh cháu? Ai đe dọa cháu?”. Những câu nói không đầu không cuối của Dĩ Mạch làm cho ông nghi ngờ, cô bé này đã bị đe dọa như thế nào?

“Không được nói, không được nói cho ai hết. Cháu là người xấu, cháu không biết xấu hổ, cháu làm việc mất mặt, đây là sự thật. Suỵt... chú cũng không được nói gì nhé”. Dĩ Mạch lầm bầm, ánh mắt cô đờ đẫn vô hồn, Lục Triệu Khôn thấy xa lạ trước một An Dĩ Mạch hồn xiêu phách lạc như thế này.

“Dĩ Mạch, nói cho chú biết, chúng là ai?”.

“Chúng là...”. Cô nhìn đăm đăm về phía xa, đột nhiên đôi đồng tử giãn to, ánh mắt đầy nỗi hãi hùng. Móng tay cô cào xước Lục Triệu Khôn, vùng vẫy kêu la như phát điên, “Cháu không biết, cháu không biết gì hết. Đừng đánh cháu...”.

“Được, không nói nữa. Dĩ Mạch, bình tĩnh, cháu nhìn chú này, chú là chú Tin Nóng! Cháu không quen chú à?”. Cô nhìn ông, trong ánh mắt vẫn đầy sợ hãi và xa lạ, tựa như đang chìm đắm trong cơn mơ nào đó.

“Bí thư Lục... cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi. Dưới nhà gay lắm, có khi phải đi bệnh viện mất. Kìa...”. Thư ký hớt hơ hớt hải chạy lên sân thượng, đang định nói gì thì nhìn thấy cô gái trong lòng Lục Triệu Khôn, ông bỗng im bặt.

“Anh làm con bé sợ đấy. Đi xem xem cậu ta là ai”. Lời nói của Lục Triệu Khôn không chút ấm áp.

“Anh ta tên là Vân Mộ Hàn, sau khi tốt nghiệp đại học F thì sang Hàn Quốc du học, làm việc ở Mỹ một thời gian, vừa mới trở về Vân Trạch để mở rộng hoạt động của công ty, gần đây anh ta thường xuyên xuất hiện trên báo đài. Còn về chuyện hôm nay... có lẽ có hiểu lầm”. Thư ký lo Lục Triệu Khôn sẽ nổi giận với Vân Mộ Hàn, chỉ biết phân bua hộ anh.

“Thanh niên tạo dựng sự nghiệp là nhờ sức trẻ, nhưng sức trẻ biến thành nóng nảy thì không hay đâu. Tìm hiểu kỹ xem anh ta có quan hệ gì với Dĩ Mạch. Gọi bác sĩ tâm lý giỏi nhất Vân Trạch đến biệt thự ngoại ô chờ tôi. Nhớ đừng để bất kỳ ai biết đấy”. Lục Triệu Khôn thở dài, hy vọng lần này có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện trước

“Dĩ Mạch, cháu sao thế? Khó chịu ở đâu à?”. Dĩ Mạch run lên từng hồi, cô nắm chặt lấy cổ áo ông, tựa như nắm lấy ngọn rơm cứu mạng.

“Tim đập loạn xạ, khó thở, mồ hôi ra nhiều, môi thâm tím, đây là triệu chứng sắp lên cơn đau tim. Yên tâm, trên người nó có sẵn thuốc đấy, không chết được ngay đâu”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Triệu Khôn chau mày.

“Sao bà lại đến đây?”.

“Sao tôi lại không đến được? Ông đi theo con bé này suốt ngày, thần trí không rời. Sao? Tôi làm phiền các người hả? Hồ ly tinh thì vẫn là hồ ly tinh, giống hệt mẹ!”.

“Tiêu Nhân Tâm! Bà nói xong chưa?!”.

“Tôi vừa động đến Lâm Mạc là ông xót rồi à? Cũng phải, hôm nay cũng là sinh nhật của cô ta, chẳng có lý gì ông lại không nhớ. Ghim cài áo hoa bách hợp thủy tinh à, Lâm Mạc lúc nào cũng chỉ thích thủy tinh, trình độ thưởng thức của cô ta đúng là có vấn đề, có khi chính vì thế hồi đó cô ta mới chọn cái đồ rẻ tiền An Dật chứ không chọn ông. Ông thấy đau khổ lắm à, giờ lại tìm an ủi ở đứa con gái của cô ta hả?”. Tiêu Nhân Tâm cười nhạt, bước đến trước họ.

“Tôi không nhơ bẩn như bà nghĩ đâu. Bà muốn làm gì?!”. Ông thấy bà ta cúi xuống, nới khuy cổ áo Dĩ Mạch ra, liền lập tức đưa tay cản lại.

“Không muốn nó chết thì giữ lấy đầu nó, để ngửa ra sau. Đừng nhìn tôi như thế, tôi là mụ đàn bà đáng ghét nhưng tôi cũng là bác sĩ, không đến nỗi thấy chết không cứu. Sao? Vợ ông nanh nọc lắm à? Tôi chẳng để tâm ông nhìn tôi ra sao. Kẻ phải chột dạ là ông”. Tiêu Nhân Tâm cười nhạt, ánh mắt nhìn Lục Triệu Khôn có vẻ khinh khỉnh. “Sao? Tôi nói sai à? Ông yêu bạn gái của bạn mình, nhưng cuối cùng lại lấy người chị em thân thiết sinh cùng ngày cùng tháng của cô ta. Tôi ghét cô ta cũng chỉ vì cứ nhìn thấy cô ta là tôi lại nhớ đến ông chồng không chung thủy của mình! Con nhóc này chả khác gì Lâm Mạc, lúc nào cũng giả vờ trong sáng, thánh thiện. Rặt một lũ hồ ly tinh!”.

“Con bé này đúng là dai như đỉa, bị kích động như thế mà vẫn chưa lên cơn. Nhưng tôi chẳng ngại nói cho ông biết, nó cũng sống không lâu nữa đâu. Ông muốn làm gì thì làm! Tôi đến để nói cho ông biết, con trai ông sắp phải đưa đi bệnh viện rồi, ông cứ ngồi đây mà chăm cho con ranh tứ cố vô thân này!”. Cho Dĩ Mạch uống thuốc xong, bà ta cười khinh khỉnh, quay người bỏ đi. Khi bước đến cửa, bà ta lạnh lùng ném lại một câu: “Đừng đưa nó đến Bệnh viện Nhân Tâm nữa, đưa đến bệnh viện tâm thần thì hơn”.

Lục Triệu Khôn nhìn theo bà ta, hơi nhíu mày, sống không lâu nữa là làm sao?

“Thưa Bí thư, giờ tôi phải làm gì?”.

“Cứ làm theo lời tôi nói, đưa con bé đến biệt thự, liên hệ với chuyên gia tim mạch Mỹ càng sớm càng tốt! Còn nữa, chuyện này chớ để ai biết”.

“Nhưng thưa Bí thư, làm thế là giam lỏng, liệu có hợp pháp không?”.

“Bố nó là An Dật - phóng viên điều tra vụ địa ốc sáu năm trước, nhất định nó phải biết gì đó! Tôi phải giúp nó nói ra sự thật, bất kể cách nào”.

“Rõ, thưa Bí thư, tôi đi làm ngay đây”. An Dĩ Mạch là chiếc chìa khóa của hộp đen, còn Lục Triệu Khôn lần này về Vân Trạch chính là để điều tra vụ án sáu năm trước. Thư ký liếc nhìn An Dĩ Mạch, lắc đầu thương tâm. Cô bé này thật đáng thương, vạch lại quá khứ là điều quá tàn nhẫn với cô, thậm chí có thể khiến tinh thần cô suy sụp, nhưng họ buộc phải làm. Lợi dụng quá khứ đau thương của một người để điều tra sự thật, mặc dù là việc không lấy gì làm tốt đẹp, nhưng biết làm sao được!

“Xin lỗi, Dĩ Mạch. Để bố mẹ cháu không chết vô ích, chú buộc phải làm thế này. Hy vọng cháu đủ mạnh mẽ, cầm cự được đến khi mọi việc trôi qua”. Lục Triệu Khôn thì thầm, không rõ là nói với Dĩ Mạch hay nói cho bản thân nghe.

Trong một góc tường trên sân thượng, Mạc Hân Nhan cắn môi. Việc Tiêu Nhân Tâm ngăn cản Thiều Trì và Dĩ Mạch đến với nhau, không lẽ có nguyên do khác? Cô có nên nói cho Thiều Trì chuyện cô nhìn thấy hôm nay không? Cô đã không còn hận Dĩ Mạch nữa, quan sát suốt ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng rõ người con gái mà Thiều Trì yêu là người như thế nào.

Dĩ Mạch là cô gái không bao giờ biết cách che giấu sự yếu đuối của mình, cái vẻ mạnh mẽ bề ngoài của cô cũng thật non nớt vụng về, chả trách ai cũng có thể nhìn xuyên thấu được nỗi sợ hãi và bất lực của cô. Nhưng cô ta vẫn kiên cường cố gắng làm người khác lầm tưởng mình là người lạc quan. Một cô gái như thế, chính là một nửa còn thiếu của Thiều Trì. Trong phút giây Lục Thiều Trì vung nắm đấm, cô hiểu mình đã không còn hy vọng gì. Thiều Trì chưa bao giờ biết nổi nóng. Người có thể thay đổi được con người anh không phải là cô... Kẻ quen giả dối thì bản thân mình cũng khó lòng thay đổi, làm sao có thể cứu vãn được đây?

Hóa ra, kẻ với cao không phải là An Dĩ Mạch, mà là Lục Thiều Trì.

Trong phòng cấp cứu của Bệnh viện Nhân Tâm, Trần Sở Dương đang cuống quýt chạy ra chạy vào. Không phải vì anh gặp ca hiểm nghèo nào, mà vì hai anh chàng bệnh nhân điên khùng này, ngoài việc băng bó vết thương, anh còn phải mất bao công sức làm bọn họ bình tĩnh lại.

Lúc miếng bông y tế chạm vào khóe môi Lục Thiều Trì, anh hơi nhăn mặt, xuýt xoa.

“Giờ biết đau rồi à? Sao lúc đánh người ta chả thấy cậu nhăn nhó, kêu ca gì cơ mà?”. Trần Sở Dương đưa Lục Thiều Trì mấy viên thuốc kháng sinh, cau có nói.

“Nếu không vì đám bảo vệ đó túm lấy em thì em đã đánh chết hắn thật”. Lục Thiều Trì gầm gừ trong họng, đây là lần đầu tiên thấy Thiều Trì nóng nảy như thế này, Trần Sở Dương thấy hơi buồn cười. An Dĩ Mạch ơi là An Dĩ Mạch, cô đúng là khắc tinh của cậu ta, đến hòn đá vô tri vô giác cũng bị cô biến thành Tôn Ngộ Không rồi, đúng là cô còn cao tay hơn cả Tử Hà tiên tử.

“Hình như anh ta cũng có chút võ nghệ đấy, mà dầu sao cậu cũng là đai đen taekwondo, thế mà vẫn để bị thương à? Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Trần Sở Dương châm chọc liếc anh một cái, Lục Thiều Trì hào hoa phong nhã thì anh thấy nhiều rồi, Lục Thiều Trì mắt gấu trúc thế này thì đúng là hiếm thấy hơn cả quốc bảo.

“Anh đừng nhắc đến hắn ta trước mặt em nữa, thằng cha đó chắc cũng có học tán thủ, ra tay ác phết!”. Lục Thiều Trì xoa xoa chỗ đau, cảm giác đau ê ẩm khiến anh muốn hít một hơi thật dài.

“Hai cậu đều là siêu cao thủ, thế đã được chưa? Có khi phải cưỡng chế bắt các cậu ra hai phòng khác nhau mất, nếu không có khi các cậu đánh vỡ đầu nhau ra ấy chứ. Nhưng mà này, sao các cậu lại đánh nhau thế?”. Trần Sở Dương vừa thốt lên, Lục Thiều Trì đột nhiên biến sắc.

“Dĩ Mạch đâu? Cô ấy có đến bệnh viện không?”. Thiều Trì bỗng giật mình lo lắng.

“Bạn gái cậu sao lại hỏi tôi! May mà con bé còn chưa đến bệnh viện, nếu không, nó mà nhìn thấy cậu thế này có khi lại cho thêm một trận nữa ấy chứ! Con nhóc ấy mồm miệng sắc lẻm, ghê gớm đanh đá, chỉ có cậu mới chịu nổi nó”. Cứ nhắc đến Dĩ Mạch là Sở Dương lại nói xấu, nhưng kỳ thực anh rất phục cô nhóc này, từ cái lần lôi cô trở về từ bên bờ cái chết, anh không thể không nhớ đến cô gái này. Cô gái ấy đúng là kỳ tích, quả thực là kỳ tích! Ngày ngày đấu khẩu với cô, anh không hề ngạc nhiên khi cậu em khóa sau vốnbăng phải động lòng trước cô. Ở cái bệnh viện này, không có ai là không mềm lòng trước vẻ sinh động nhắng nhít của cô. An Dĩ Mạch tựa như đóa hoa bên bờ vực thẳm, bình dị nhưng ấm áp, đó chính là vẻ đẹp của sự sống.

“Anh chưa gặp Dĩ Mạch à?”. Lục Thiều Trì lo lắng nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt.

“Tôi ở phòng cấp cứu suốt, biết tìm nó ở đâu chứ? Lục Thiều Trì, còn chưa băng xong, cậu đi đâu đấy? Đứng lại! Cậu muốn tôi bị trừ lương à?”. Trần Sở Dương còn chưa nói hết, Lục Thiều Trì đã lao ra khỏi phòng cấp cứu. Trong dãy hành lang chỉ còn vang lên tiếng gắt gỏng của Trần Sở Dương.

“Đến Lục Thiều Trì cũng không giữ được bình tĩnh nữa rồi, may mà trên đời này vẫn còn có ta”. Trần Sở Dương ôm trán thở dài, vừa ngẩng đầu lên anh bỗng nhìn thấy Hân Nhan đang lo lắng đứng ở cửa phòng cấp cứu. Vừa thấy cô, anh lập tức thu lại bộ dạng cợt nhả, trong lòng chùng xuống.

“Muộn thế này rồi em còn đến làm gì? Hân Nhan, sắc mặt em không được tốt”.

“Thiều Trì đâu rồi? Em gọi điện anh ấy không nghe, em tìm anh ấy có việc gấp”. Mạc Hân Nhan hoàn toàn không chú ý đến nét hụt hẫng lướt qua trong mắt Trần Sở Dương. Dĩ Mạch bị bố của Thiều Trì đưa đi rồi, cô cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.

“Thiều Trì vừa đi, có cần anh nhắn giúp em không?”.

“E rằng không kịp. Em đi tìm anh ấy vậy!”. Mạc Hân Nhan lo lắng nói, thần sắc lo âu, buồn bã của cô khiến Trần Sở Dương xót xa.

“Anh đi với em, bên ngoài gió to lắm”. Trần Sở Dương thậm chí quên mất mình vẫn đang trực, anh cầm theo áo khoác rồi chạy theo Mạc Hân Nhan ra khỏi phòng cấp cứu.

Màn đêm mênh mông, từng hàng cây lặng im phăng phắc, Trần Sở Dương đuổi theo Mạc Hân Nhan, khoác áo cho cô, mặc cho bản thân đang rét run cầm cập. Hân Nhan không đoái hoài đến sự hy sinh của anh, khiến Sở Dương thấy đăng đắng trong lòng. Hóa ra, trong tình yêu không có chỗ cho tình thương. Anh đúng là thằng ngốc từ đầu đến cuối.

Sắc đêm lung linh, đèn đường bên ngoài cửa xe trôi nhanh về phía sau, nhòa thành từng dải sáng lấp lánh. Từ lần bị đâm xe, Lục Thiều Trì rất ít khi lái nhanh. Nhưng lần này anh lại bực bội tăng tốc, kim đồng hồ tốc độ không ngừng tăng lên, tốc độ lớn đến thế vẫn không hề làm dịu bớt nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng anh.

Bánh xe ma sát với mặt xi măng rít lên kin kít, chiếc Porsche phanh gấp ở ngã tư đường. Lục Thiều Trì nắm chặt vô lăng, người lao về phía trước, nhưng may mà có dây an toàn siết chặt kéo anh lại, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của mình.

Anh biết mình đang sợ hãi, hôm nay khi nhìn thấy Vân Mộ Hàn hôn Dĩ Mạch, anh không thể kìm chế nổi. Anh thậm chí không thể nhớ ra mình đã làm gì, nói gì với Dĩ Mạch. Liệu có phải anh đã làm cô bị tổn thương không? Điện thoại của Dĩ Mạch không có người nghe khiến anh sợ cuống lên. Anh ném điện thoại sang một bên, lao đi không mục đích. Điện thoại bỗng đổ chuông, là Hân Nhan gọi. Anh mặc kệ, tiếp tục lái xe. Điện thoại đổ chuông dồn dập, anh cáu kỉnh cầm điện thoại lên, không nghĩ gì ném luôn ra ngoài cửa xe. Anh nhớ đến câu hỏi cả Vân Mộ Hàn, chẳng phải chính anh cũng đem người khác đến sao, anh nhớ đến khuôn mặt tái mét của Dĩ Mạch, mỗi lúc một thêm sợ hãi.

Anh cảm thấy căm ghét bản thân, vì sao anh lại mất tự chủ đến thế, vì sao lại làm Dĩ Mạch tổn thương? Trước kia anh có thể âm thầm chờ đợi, kiên trì bảo vệ cô. Nhưng từ sau đêm qua, anh trở nên khát khao chiếm hữu, không chịu buông tay. Anh... càng sợ mất cô hơn trước kia. Hóa ra, người đàn ông có vững vàng tự chủ đến mấy, khi đã muốn chiếm hữu một ai đó thì sẽ đánh mất tất cả kiên trì và lý trí. Tình yêu quả nhiên khiến người ta trở nên cuồng loạn.