Cuộc đời đó, ngõ nhỏ gặp nhau, không thể tránh...

Bể thủy tinh đầy nước, mấy ngọn nến đỏ lung linh; trong ánh nến rập rờn đó, khuôn mặt Kim Eun Chae quý phái diễm lệ vô cùng. Nhạc cổ điển, ánh sáng mờ ảo, mấy chiếc lá sen nổi lên trên mặt nước dưới chân hòn giả sơn giữa sảnh, từng nét từng nét, tất cả thể hiện gu thẩm mỹ và phong thái của nhà hàng. Heure là nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất Vân Trạch, những người đến đây đều thuộc diện danh tiếng quý phái.

“Vân thiếu gia, Petrus của ngài đây ạ”. Bồi bàn cẩn thận đem đến một chai rượu đỏ.

Chàng trai được gọi là “Vân thiếu gia” nhẹ nhàng nâng ly lên, để bồi bàn rót một ít rượu vào, nhấp một ngụm, sau đó gật gù hài lòng. Anh ta không nói lấy một câu, nhưng trong từng cử chỉ đều toát ra phong độ đặc biệt. Đó là vẻ quý phái khiến người ta không thể hồ nghi, khiến người ta tin rằng cho dù có ẩn mình trong đám đông, anh cũng luôn tỏa sáng.

“Mộ Hàn, anh muốn ăn gì?”. Bồi bàn mau mắn đưa thực đơn ra, Kim Eun Chae đưa thực đơn cho Mộ Hàn.

“Em chọn đi”. Vân Mộ Hàn lơ đễnh trả lời, Kim Eun Chae ngẩn ra giây lát, rồi ngượng nghịu đưa mắt tìm món trên thực đơn.

“Xin lỗi, anh quên em không biết tiếng Pháp”. Vân Mộ Hàn giờ mới định thần lại, thấy ánh mắt lúng túng của Kim Eun Chae, trong lòng anh bỗng bực bội. Nếu là cô ấy thì có lẽ sẽ không ngập ngừng như thế này, mà nhất định sẽ nhảy lên hạch nhà hàng này làm ăn quan liêu, không bố trí thực đơn tiếng Trung. Anh còn nhớ hồi năm thứ hai đại học, anh cầm khoản học bổng ít ỏi đưa cô đến đây ăn.

“Này, sao món nào cũng là thịt bò thế? Các anh không mang nhầm đồ ăn lên chứ?”. Cô gái trẻ đập bàn, cứ như l không đến ăn mà đến để phá nhà hàng vậy.

“Thưa cô, đều là món cô gọi cả”.

“Thế hả, ở đây rõ ràng là không vẽ thịt bò, sao thức ăn mang lên vẫn là thịt bò?”.

Vân Mộ Hàn ngồi bên suýt chút nữa thì phun hết rượu vang trong miệng ra. Hóa ra cô không đọc được chữ trên thực đơn, mà chỉ nhìn hình vẽ gọi!

“Em không đọc được thì để anh gọi món cho”. Cuối cùng anh không nhịn được nói.

“Vớ vẩn, anh đọc được sao em lại không? Em giỏi tiếng Anh lắm, chỉ là cái thực đơn tiếng Anh thôi mà!”.

“Nhưng đây là nhà hàng Pháp, và đấy là thực đơn tiếng Pháp, liên quan gì đến trình độ tiếng Anh của em?”.

“Tiếng Pháp? Vân Mộ Hàn, anh cố tình bẫy em đấy à!”.

“Là tại em ngốc quá”.

Người có thể nhìn tiếng Pháp thành tiếng Anh mà còn vênh váo thể hiện thì chắc cả thế giới chỉ có mình cô ấy. Sau khi bị lật tẩy, mặt cô đỏ bừng như con cua luộc, nhìn anh với ánh mắt đáng thương, chân không ngừng di di trên mặt sàn, trông rất tội nghiệp. Anh còn nhớ vẻ mặt cố gắng nhịn cười của đám bồi bàn năm đó... Chết tiệt! Sao lại nhớ đến cô ta! Hồi đó cô ta đã chà đạp tình yêu của anh như vậy, làm anh tổn thương như vậy, sao anh vẫn còn nhớ đến cô ta? Anh không quên sáu năm qua mình sống thế nào, mỗi lần nhớ lại đều khiến anh đau khổ khôn cùng. Chưa từng yêu một người nào đến thế, cũng chưa từng hận ai đến thế. Anh dâng cả trái tim cho cô, nhưng cô lại cười lạnh lùng ném đi, cô ta có còn trái tim không? An - Dĩ - Mạch! Anh nghiến răng rít lên cái tên này trong tim. Anh hận cô, suốt sáu năm trời, anh không lúc nào không nghĩ, nếu gặp lại cô ta, thì nên trả thù thế nào, tính món nợ này với cô ta thế nào.

Kim Eun Chae thấy vẻ mặt buồn bực của Vân Mộ Hàn thì lo lắng. Cô không biết vì sao anh lại thoắt vui thoắt buồn, cũng không biết vì sao anh lại có vẻ mặt u ám như vậy. Cô chưa từng hiểu anh, cô và anh yêu nhau sáu năm, sáu năm này dường như chỉ có mình cô đang yêu.

Bồi bàn lễ độ đứng một bên, dù khách đến đây tiêu tiền phần lớn là người giàu, nhưng với những vị khách hàng có thể vung tay gọi chai rượu vang giá trên chục nghìn thì tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất nhỏ nào. Càng chưa kể, Vân thiếu gia vừa trở thành cổ đông lớn của nhà hàng PhápVân Trạch này; mà đã là ông chủ thì cho dù có ngẩn người ra bao lâu thì cũng không ai dám làm phiền.

“Ngày mai bắt đầu khởi quay MV rồi, anh có đến xem không?”. Kim Eun Chae nhìn anh đầy hy vọng.

“Em biết lần này anh đến Vân Trạch làm việc mà. Hơn nữa, em cũng không thích bị đám phóng viên đó tóm được điểm yếu chứ?”.

“Đấy là anh không thích, chứ không phải em”. Kim Eun Chae cúi đầu tự lẩm bẩm một mình. Cô chưa từng công khai quan hệ yêu đương của mình, không phải vì cô lo cho sự nghiệp mà vì Mộ Hàn không muốn. Cô vừa phàn nàn một câu là trong bụng lại lo, cô khẽ liếc Mộ Hàn, nhận ra anh không để ý đến cô đang nói gì, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Cô cười thầm mình lo không đâu, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng.

“Anh sao thế, có phải lần này việc quảng bá gặp trở ngại? Yên tâm đi, trò chơi này được yêu thích như thế, đưa vào Trung Quốc là chuyện sớm muộn mà. Với lại em sẽ làm đại sứ cho trò chơi này cơ mà. Mộ Hàn, anh nghe em nói đấy chứ?”. Kim Eun Chae để ý thấy Mộ Hàn không tập trung, tưởng anh đang lo cho chuyến về Trung Quốc bàn chuyện làm ăn này liền an ủi mấy câu. Nhưng cô nhận ra anh không hề nghe cô nói mà cứ nhìn chằm chằm về phía đối diện, giận dữ chất đầy trong mắt. Cô gọi mấy tiếng, Vân Mộ Hàn mới sực tỉnh, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Không biết là vì sao mà anh lại tức tối cầm chai Petrus đổ đầy ly, hết ly này lại ly khác. Bồi bàn đứng bên khẽ nuốt nước bọt, người giàu đúng là giỏi phá, rượu vang đắt tiền mà uống như nước.

“Đừng uống nữa”. Kim Eun Chae liếc nhìn hai người vừa đi qua họ, không biết rốt cuộc điều gì chọc tức Mộ Hàn. Dù đã quen thói vui buồn thất thường của anh, nhưng lúc này cô bỗng thấy sợ hãi không rõ nguyên do.

“Xin lỗi, công ty có việc, anh đi trước đây”. Anh để lại tấm thẻ tín dụng cho Kim Eun Chae, cầm áo vest lên rồi đi ra ngoài. Vừa hé cánh cửa kính, hơi nóng từ bên ngoài đã phả vào mặt, dù là buổi tối nhưng con phố vẫn oi nồng như vậy.

Anh chui vào chiếc xe BMW màu xanh bạc của mình, mở máy lạnh ở mức lạnh nhất. Hai tay anh nắm chặt vô lăng, cơn tức giận trong lòng mới dần tan đi. Giọng hát đầy cảm xúc của Vương Phi vọng ra từ trong loa, lặp đi lặp lại “Cuộc đời đó, ngõ nhỏ gặp nhau, không thể tránh...”.

Cô ta hạnh phúc như thế sao?! Vừa rồi, anh thấy cô ta khoác tay người đàn ông đó, nói cười ríu rít bước vào nhà hàng này. Anh dường như không nén nổi ước muốn lao đến tóm lấy cô hỏi cho ra nhẽ. An Dĩ Mạch, cô được đấy, cô ộc ác thật đấy! Trong khi bản thân anh sống không bằng chết, đau khổ sầu muộn sáu năm nay, thì cô ta lại tiêu dao tự tại với một người đàn ông khác. Vân Mộ Hàn, ngươi đúng là thằng ngốc không hơn không kém! Lại ngây thơ đến mức cho rằng đứa con gái bỏ rơi ngươi còn biết cắn rứt, đau khổ, thậm chí còn... hy vọng cô ta sẽ chờ đợi ngươi! Thứ con gái như cô ta đầy đường, nhưng vì sao ngươi không thể quên được An Dĩ Mạch? Những năm tháng xưa cũ đó như khắc vào tim anh, mỗi lần nhớ lại đau đến đứt ruột đứt gan.

Gặp gỡ nhau trên đường đời là điều không thể tránh

Bàn tay ta đan xiết, quấn quýt bên nhau không rời

Những cảm nhận, những yêu thương dài không quá một ngày

Không giữ được, không đoán được, tất cả chỉ là phù du

Năm ấy cuộc đời đôi ta đã đổi thay...

Vương Phi vẫn hát, nhạc điệu chất chứa tê dại và buồn bã.Năm ấy cuộc đời đôi ta đã đổi thay...

Chớ để tôi thấy cô nữa, An - Dĩ - Mạch! Vân Mộ Hàn gầm lên cái tên đó trong tim.