Thương Vũ ngẩn người đứng ở cửa sân, nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng hòa vào bóng đêm, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác kỳ quái, mình thật sự khi dễ nàng sao?

Hắn bắt đầu hồi tưởng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Khi đó nàng đứng ở cửa sơn môn, đỏ mặt nhìn hắn, tuy rằng ngượng ngùng giống như quả trám, lại sạch sẽ gọn gàng. Hắn đặc biệt ấn tượng với lần đầu tiên gặp nàng, cho nên đặc biệt gây khó dễ với nàng, muốn nàng biết khó mà lui. Bởi vì Thất Thế Môn cũng không tốt như nàng nghĩ, hắn cảm thấy nàng là một tiểu cô nương yểu điệu, có lẽ nên ở trong hậu hoa viên thêu hoa, đọc thơ, như vậy mới cảnh đẹp ý vui.

Nhìn nàng mềm mại yếu đuối, ánh mắt lại quật cường. Hắn đành phải xuất ra "Đòn sát thủ", không ngờ, nàng cũng không sợ... Kỳ thật, khi nàng hôn hắn, trong lòng đích thực có khi dễ tiểu cô nương xấu hổ, nhưng đây là sư phụ phân phó, hắn cũng chỉ làm theo.

Về sau, sư phụ lưu nàng lại, cho phép hắn khảo nghiệm các nàng. Thân thể nàng tuy gầy yếu, nhưng quật cường kiên định. Trong lòng hắn vừa tức vừa... Vì mười lượng bạc thì như vậy sao? Hắn rất muốn gõ vào đầu của nàng để nàng chạy về nhà hầu hạ cha mẹ, trải qua một cuộc sống vui vẻ.

Khi nàng lừa gạt hắn việc học thuộc lòng, hắn đặc biệt tức giận, hắn đánh vào lòng bàn tay nàng kỳ thật thầm nghĩ muốn nàng hiểu rõ, có những người cho dù ngươi giúp họ họ cũng không hề cảm kích, cuối cùng ngược lại là hại chính mình. Ngươi phải có năng lực chiếu cố mình, thì hãy nghĩ đến việc đi chiếu cố người khác. Đánh xong hắn lại thấy mềm lòng, cố ý kêu Tề Dương đi đưa cho nàng hai hộp thuốc mỡ, suy nghĩ một chút, để thể hiện công bằng, lại đưa cho Lâm Tây Yến một hộp.

Nàng nghĩ hắn cười nhạo nàng, hắn không biết vì cái gì lại tức giận, đáng hận nhất chính là, vì một đôi giày liền "bán đứng" hắn. Thế nhưng khi nàng đưa tới một chén thuốc canh, ngoài mặt hắn xem thường, kỳ thật trong lòng rất vui.

Cho nên, hắn nhớ tới nàng, mới hảo tâm nhắc nhở nàng, không nên có gút mắc với Tạ Thông, còn cố ý ở trước mặt Tạ Thông đùa giỡn mập mờ, muốn Tạ Thông có chút hiểu lầm với bọn họ mới tốt. Chẳng lẽ hắn oan uổng nàng? Có lẽ thật sự là oan uổng, bộ dáng nàng tức giận tuyệt không phải giả.

Hắn lại có chút cao hứng, thân là Đại sư huynh, hắn cảm thấy hắn quan tâm nàng nhiều hơn một chút, không có gì đáng trách, đây là hợp tình hợp lý.

***

Quay Trở lại viện chu tước, nhìn cửa sổ phòng Tô tỷ còn có một bóng người tuấn tú, Ti Điềm càng thêm tức giận, đều do cái tên yêu nghiệt này làm hại, làm Thương Vũ hiểu lầm. Nàng không tin hắn có ý đồ gì với nàng, chẳng qua là bản tính hại nước hại dân nhất thời không cách nào thu liễm, nhàn rỗi không có việc gì làm, liền gây một chút tai họa cho vui vẻ đây mà.

Vì vậy, nàng vì Thông ca làm một ly trà "Đặc biệt", bưng đến cửa phòng Tô tỷ.

Đứng ở cửa phòng, nàng kinh ngạc đến ngây người.

Một câu nói từ trong phòng vang lên, suýt nữa làm cho ly trà trong tay nàng rơi xuống đất.

"Ba năm sau, ta vẫn không xứng với nàng sao?"

"Ngươi đừng nói nữa, ba năm trước ta cự tuyệt ngươi, ba năm sau, ta càng không có khả năng đáp ứng." thanh âm Tô tỷ kiên định, hoàn toàn không ôn nhu như lúc nói chuyện với các nàng.

Ti Điềm chậm rãi quay trở về gian phòng của mình, cười ha hả đem đổ chén trà đặc chế cho Thông ca, pha lại hai chén trà xuân. Hương trà ấm áp lượn lờ quanh chóp mũi nàng, nàng cười ha hả nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi, dần dần chìm hết xuống đáy, nỗi lòng của Tạ Thông như hoa nở trong sương mù. Thì ra là thế, nàng cảm thấy buồn cười. Vừa rồi ủy khuất do Thương Vũ gây nên đều biến mất, Thương Vũ còn thận trọng gọi nàng tới cửa khuyên bảo một phen, làm cho mình cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng vui vẻ bưng trà đến phòng Tô tỷ, ngoài cửa phòng còn cố ý hắng giọng một cái.

Tô tỷ và Tạ Thông đều tự nhiên ngồi ở đó, dường như không có chuyện gì phát sinh. Nàng lén lút phỏng đoán, chẳng lẽ là Thông ca bị cự tuyệt lần nhiều lần quá nên da mặt cũng dày rồi? Tại sao một chút đau lòng cũng không có?

"Ai nha, Tiểu sư muội thật là khéo hiểu lòng người, biết rõ cuống họng ta khô mà."

Tô tỷ không mặn không lạt nói: "Cuống họng khô rồi hả, uống trà rồi đi ngủ đi."

"Cái này, ngủ một mình." hai chữ "Khó ngủ" còn chưa kịp nói ra, Ti Điềm càng khéo hiểu lòng người giành nói trước: "Tô tỷ, muội mệt rồi, muội về ngủ trước đây."

Vì vậy, trong phòng còn lại có hai người kia.

Ti Điềm ra khỏi cửa phòng mím môi nín cười. Kỳ thật, Thông ca cũng không tệ, xứng đôi với Tô tỷ, kỳ thật rất phù hợp.

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy trong phòng Tô tỷ có tiếng kêu đau, là thanh âm của Tạ Thông.

"Ngươi đánh ta cũng không đi." Trời, hắn bị đánh? Ti Điềm muốn đi vào khuyên can, lại lại cảm thấy không thích hợp, đi vào sẽ ngại lắm.

Tiếp theo, chợt nghe Tạ Thông nói: "Tô Phiên, nàng đừng tưởng rằng lớn hơn ta năm tuổi thì là tỷ tỷ ta!"

A, cũng không gọi Tô tỷ, trực tiếp gọi Tô Phiên luôn! Gan lớn thiệt!

Lại là một tiếng kêu đau.

"Nàng xem nàng đối với ta là có tình ý đấy, đánh là hôn, mắng là yêu."

Cái này, xem ra Thông ca là cam tâm tình nguyện bị đánh, Ti Điềm cảm thấy nên nhanh chóng rời khỏi, có vẻ như Tô tỷ chắc là sẽ không thực sự đánh hắn, không cần quan tâm khuyên can làm gì, quay về đi ngủ là tốt nhất, nếu ở lại nghe tiếp, cũng không thích hợp.

***

Đảo mắt lại qua một tháng, nhận được ngân lượng, Ti Điềm liền xuống núi thăm mẫu thân. Ở bên ngoài sơn môn, rõ ràng vô tình gặp được Thương Vũ. Tại sao "Vô tình gặp được"? Bởi vì từ đêm đó, nàng tận lực trốn tránh hắn, đã hơn mười ngày không gặp hắn.

Hôm nay hắn đặc biệt anh lãng tuấn mỹ, quần áo tươi sáng mới giày tinh, phong thái bất phàm. Chẳng lẽ xuống núi gặp hồng nhan tri kỷ? Ti Điềm nhìn hắn thêm lần nữa, sau đó liên tưởng đến vị cô nương nào đó tặng hắn miếng lót giày, môi của nàng cong lên..., tâm tình thật tốt.

Hôm nay tâm tình của Thương sư huynh có vẻ rất tốt, vẻ mặt ôn hoà chủ động hỏi: "Ngươi xuống núi về thăm nhà?"

Ti Điềm dịu dàng ngoan ngoãn đáp "Vâng".

Hai người đi dọc theo thềm đá dưới núi. Trời đã vào đầu hạ, gió lạnh len lỏi qua lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng ma sát trên da thịt, tóc cũng được gió ôn nhu vuốt ve, làm cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Hắn đi ở bên trái nàng, bước chân nhanh hơn nàng, rồi lại tận lực thả chậm cước bộ chờ nàng, thật ra nàng ước gì hắn đi nhanh hơn mới tốt.

Không khí bắt đầu trầm mặc, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng lạ thường. Nàng không biết nói gì với Đại sư huynh, Vì vậy tìm đại một chuyện nói: "Đại sư huynh, huynh bình thường cũng không mang giày vải sao?" Tại sao lại hỏi như vậy chứ? Lần đầu tiên nàng thấy hắn chính là hắn mang đôi ủng da ngồi gác chân lên ghế, hôm nay cùng hắn xuống núi, ánh mắt vô tình nhìn xuống, đập vào tầm mắt là đôi giày mới của hắn, vì vậy, chủ đề liền bắt đầu từ đôi giày thôi.

Đáng tiếc, chọn đề tài này không tốt chút nào, Đại sư huynh rất mẫn cảm lại nhớ tới người nào đó tặng giày vải, tâm trạng tốt lập tức biến mất, hoài nghi nàng cố ý chọn việc này nói, vì vậy, liếc nàng "Ừ" rồi một tiếng, hiển nhiên không muốn nói tiếp.

Ti Điềm thầm nghĩ, chỉ "Ừ" một tiếng thôi sao. Nhưng cũng không nói tiếp, nếu như là Tạ Thông thì tốt rồi, nàng cũng chẳng phải suy nghĩ tìm chủ đề để nói.

Không đợi nàng nghĩ ra, hắn mở miệng trước: "Ti Điềm, lúc nào ngươi cũng mang theo bạc à?"

Sao cứ nhắc hoài tới chuyện này vậy.

Hảo tâm của nàng cũng biến mất không manh mối, nghĩ tới bởi vì bạc mà làm cho hắn hiểu lầm, nàng nghi ngờ lời này cũng là cố ý kích thích nàng, thấp giọng "Ừ" một tiếng, không muốn nhiều lời, trong lòng hắn nàng chính là kẻ tham tiền, hừ.

Vì vậy không khí càng thêm tẻ nhạt.

Hai người, "Chuyên tâm" nhìn dưới thềm đá.

Đến chỗ rẽ, Ti Điềm nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nói hẹn gặp lại.

Thương Vũ lại không rời đi, thả chậm bước chân, quay đầu hỏi: "Ngươi ở gần đây?"

"Đúng, ở ngay cái thôn kia." Ti Điềm nghĩ muốn lập tức tạm biệt hắn, một lát nữa có thể nhìn thấy mẫu thân, tâm tình rất tốt, cười chỉ chỉ ngã rẽ chỗ đường đất, vẻ mặt xinh đẹp rạng rỡ.

Hắn cảm thấy ánh sáng trước mắt quá chói, híp mắt lại, "A" một tiếng, bước qua đường đất kia.

Ti Điềm có chút khẩn trương, ở phía sau hỏi: "Đại sư huynh, huynh đi vào thành?"

"Ta đi vào nội thành, từ nơi này đi thêm một chút nữa."

Nàng đành phải đi theo hắn một đoạn đường. Hắn đi ở phía trước giống như một cái cây cao ngất, bảo hộ nàng. Nàng nhìn hắn thả chậm bước chân đợi nàng, nàng dứt khoát đi nhanh hơn, đi lên đằng trước hắn.

Cách đó không xa, nước suối từ trên núi chảy xuống tạo thành một dòng sông nhỏ, Dương thẩm đang ngồi trên phiến đá ở bờ sông giặt quần áo.

Ti Điềm đi vài bước đã đến bờ sông, cười nói: "Dương thẩm, con về rồi."

Dương thẩm đứng lên, nhìn sau lưng Ti Điềm, ánh mắt rơi vào trên người Thương Vũ, vì vậy cười nói: "Vị này là Lâm công tử sao, mau mời vào trong nhà, đừng ngại."

Lông mày Thương Vũ nhăn lại, vẻ mặt lạnh lẽo.., cúi đầu nhìn Ti Điềm.

Nàng lập tức cảm thấy ánh mắt hắn nặng nề, giống như mây đen bay qua đầm nước trong suốt, không phải chỉ là bị người nhận sai thôi ư, có cần không vui như thế không? Nàng vội nói: "Dương thẩm, hắn là Đại sư huynh của con."

Dương thẩm "a" một tiếng, trên mặt biểu lộ vô cùng tiếc nuối.

Thương Vũ gật gật đầu với Dương thẩm, tiếp tục đi về phía trước.

Dương thẩm nhìn bóng lưng của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng Lâm công tử tìm được con rồi."

Ti Điềm nhíu mày nhỏ giọng nói: "Dương thẩm sau này không nên nhắc tới hắn, trên đời không có người này."

Dương thẩm nói: "Con về trước đi, ta giặt sạch hai bộ y phục này đã."

Ti Điềm đáp ứng, cúi đầu đi về hướng nhà Dương thẩm.

Đi không xa, nàng bỗng nhiên phát hiện Thương Vũ đang ôm cánh tay chờ ở giao lộ. Cây cối âm u, bóng cây chiếu trên mặt hắn trở nên vô cùng ảm đạm, mày kiếm sắc như dao.

Nàng nheo mắt, bỗng nhiên nhìn thấy hắn nàng có chút lo sợ, sao hắn chờ ở chỗ này? Là đợi nàng sao?

Hắn híp mắt nhìn nàng đến gần, hỏi thẳng: "Ai là Lâm công tử?"

Cố ý chờ ở chỗ này vì nghe ngóng việc riêng tư của người khác sao? Trong lòng nàng có chút bất mãn nhưng không dám biểu lộ, nhỏ giọng rầm rì: "Là một cố nhân."

Thương sư huynh hiển nhiên không dễ lừa gạt, nhíu mày, tiếp tục truy vấn: "Cố nhân như thế nào?"

Lâm Nhất Phong này, Ti Điềm căn bản không muốn nhắc tới. Thế nhưng ánh mắt Thương Vũ lại sáng rực, dáng điệu hỏi cho đến cùng không chịu bỏ qua. Nàng hơi xấu hổ, rất muốn chống nạnh trợn mắt chất vấn hắn: “làm gì mà hỏi kỹ dữ vậy, ngươi là nương ta chắc?”

Thế nhưng hắn biểu hiện hung ác, hắn bày ra tư thế giống như bọn cướp đường, ngươi không nói ta biết ta không cho ngươi qua.

Nghĩ đến lần đó đánh vào lòng bàn tay nàng hai mươi thước, còn uy hiếp sau này không được lừa gạt hắn nữa, nhìn ngã quẹo hiện ra trước mắt, nàng đành phải nhận tội: "Là vị hôn phu trước kia của muội."

Hắn nhướng mày kinh sợ hỏi: "Ngươi có vị hôn phu?" lúc đọc ba chữ kia, trong lòng của hắn rất không thoải mái.

Lời này có ý gì? Chẳng lẽ ta không thể có sao? Chẳng lẽ ta lớn lên xấu xí không thể gả ra ngoài sao? Là kỳ thị dung mạo của ta hay là nhân phẩm ta? Nàng quệt miệng không lên tiếng, trong lòng có chút không bất mãn vui.

Thương sư huynh không có mắt nhìn mặc kệ nàng nói thầm hay bất mãn, tiếp tục ép hỏi: "sao lại là trước kia?"

Rốt cuộc thì hắn muốn gì đây? Nàng bực bội nói: "Trước kia là vị hôn phu nhưng hiện tại hắn đã từ hôn rồi. Bởi vì nhà muội suy tàn, muội thành kẻ nghèo hèn, không thể trèo cao."

Nói xong, trong lòng đúng là khoan khoái dễ chịu, một chút oán khí còn lưu lại đều bay ra ngoài, trong lòng thông thấu sáng ngời. Kỳ thật, nàng cũng không có thích hắn, chẳng qua là người làm mai nói như vậy, cha mẹ nghe theo thôi. Nàng chỉ hơi oán hận là lòng người dễ thay đổi nên nàng có hơi thất vọng. Thế nhưng nói xong nàng lại hối hận, hắn sẽ cười vào mặt nàng sao? Bị người ta từ hôn có gì hay mà lại nói ra như thế.

Quả nhiên, Thương sư huynh nhếch khóe môi lên, nở nụ cười.

Tuy rằng hắn cười thoải mái không hề trào phúng, nàng vẫn vừa thẹn vừa giận, rất muốn lại giẫm một cước lên chân hắn.

Thương Vũ cười tủm tỉm nói: "Ti Điềm, vì điều này ngươi cũng không thể biến thành kẻ tham tiền nha."

Không thể nói rõ với hắn, Ti Điềm nhìn ổ quạ trên cây, không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Thương sư huynh dường như tìm hiểu việc riêng tư của nàng, tâm tình rất tốt, đuôi chân mày ẩn chứa sự vui sướng, thản nhiên nhường đường cho nàng, Ti Điềm trầm mặt đi qua người hắn, khí thế cường đại.

Ti Điềm vừa mới đi qua bên người hắn, đột nhiên nhi tử Dương thẩm từ đối diện chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng. Hắn nhìn thấy Ti Điềm hắn sửng sốt một chút liền la lớn: "Ti tiểu thư, ngươi quay về thật đúng lúc, mẹ ngươi lại ho ra máu, ta đi mời Chu đại phu, ngươi nhanh về nhà một chút."

Ti Điềm biến sắc, vội vàng chạy về phía nhà Dương thẩm. Thương Vũ ngẩn người, đứng ở ngã ba chần chờ một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Ti Điềm chạy vào phòng, thấy mẫu thân nằm ở trên giường, nghiêng nửa người trên giường nửa bên ngoài, cạnh đầu giường là một cái chậu sắt, máu tươi đỏ sậm phát ra một cỗ mùi tanh đậm đặc.

Chuyện như thế này nàng thấy đã quá nhiều lần, nhưng vẫn sợ hãi như trước, nàng mạnh mẽ tiến lên nâng mẫu thân dậy, nói: "Chu đại phu lập tức tới ngay, nương nhẫn nại một chút. Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu." Nàng không biết là đang an ủi mẫu thân, hay là đang an ủi bản thân mình, trong lòng hoảng loạn lo lắng. Mỗi một lần gặp phải tình huống như vậy, nàng đều sợ mẫu thân sẽ chết, mẫu thân là thân nhân duy nhất của nàng, tuy rằng bà ốm yếu nhưng là trong lòng nàng bà là điểm tựa duy nhất của nàng. Chỉ trong thời gian một năm, nàng đã mất đi vị hôn phu, mất đi đệ đệ, nàng nghĩ nếu như không còn mẫu thân, nàng sẽ sống như thế nào đây?

Tịch Nhiễm vô lực tựa vào cánh tay gầy yếu của con gái, thân thể lâng lâng dường như muốn bay lên, ngay cả hô hấp cũng phải cố hết sức, đầu vai nhè nhẹ run run.

Nhà bằng đất thấp bé, Thương Vũ khom người đứng ở cửa ra vào, trông có vẻ lo lắng. Hắn do dự một chút cũng bước vào trong phòng, đi đến trước giường Tịch Nhiễm.

Thấy một bóng người đi vào, Ti Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ giật mình! Vừa rồi lòng dạ rối bời nên không biết hắn cũng đi theo tới đây. Nàng chẳng để ý tới hắn, cũng không có tâm tư nói chuyện, chỉ lo nhìn mẫu thân, lòng nóng như lửa đốt chờ đại phu.

Hắn bước tới gần hơn một chút, khom người xuống đỡ Tịch Nhiễm tựa vào đầu giường, sau đó nhìn Ti Điềm. Nàng căn bản không có nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lo lắng đặt trên người mẫu thân, vẻ mặt u buồn vô cùng quen thuộc, người thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần vừa rồi tươi cười vui vẻ ở ngã ba đường dường như không phải một người.

Không biết bị làm sao, trong lòng của hắn giống bỗng nhiên có vật gì đó chuyển động. Ma xui quỷ khiến hắn rất muốn vươn tay ra, xoa xoa chân mày nàng, dường như có một chữ xuyên nho nhỏ xoắn xuýt ở giữa hai hàng lông mày, lại dường như đâm vào trong lòng hắn, làm hắn rất không thoải mái.

Tịch Nhiễm thở chậm lại, nhìn Thương Vũ đứng trước giường, ngạc nhiên hỏi: "Vị này chính là?"

Ti Điềm nhìn hắn một cái, trong đôi mắt sáng long lanh dịu dàng ấy ngậm một tầng sóng nước mênh mông làm nàng trông càng thêm bi thương, một sự buồn bực không rõ như đang gợn sóng trong lòng hắn, hắn rõ ràng cảm giác được quả tim khẽ động, sau đó là ngổn ngang trăm mối, giống như đã bỏ quên vật gì đó.

Sau một hồi ngẩn người, hắn phóng khoáng nói: "Con là Thương Vũ, là sư huynh của Ti Điềm."

Tịch Nhiễm gật đầu, muốn nói gì đó nhưng một chút khí lực cũng không có, nhắm mắt lại thở hổn hển.

Thương Vũ thấp giọng hỏi: "Mẹ của ngươi bị bệnh gì?"

Khuôn mặt nàng u sầu, thấp giọng nói: "Đại phu nói là bệnh lao."

Lông mày Hắn nhăn lại, nhìn thoáng qua chậu máu, hỏi: "Thường xuyên như vậy?"

Ti Điềm gật đầu, nước mắt trong hốc mắt lại trào ra nhưng nàng cố gắng nén lại. Vẻ mặt như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Lúc hắn đánh lòng bàn tay của nàng, nàng cũng chưa từng như vậy. Nàng như thế làm trong lòng hắn dường như bị co thắt lại, hô hấp cũng không thông. Hắn không biết mình bị gì, chẳng lẽ mềm lòng là như thế, không thể nhìn nước mắt của người khác? Hay là chỉ không thể nhìn thấy nước mắt của nàng?

Hắn giật mình hoảng sợ, muốn đem cái ý niệm chợt lóe lên trong đầu này vứt đi. Cái ý niệm này bỗng nhiên sinh ra trong đầu hắn, chi phối hắn, làm hắn có chút hoang mang.

"Ta trở về gọi Tô tỷ tới đây xem." Hắn nói xong cũng đứng dậy rời đi, làm như chậm một chút sẽ bị cái gì quấn chân không đi được.

Nàng giương mắt nhìn bóng lưng cao ngất của hắn lóe lên ở cửa phòng, người đã đi ra bên ngoài.

Sau nửa canh giờ, Chu đại phu mới vội vã tới đây, cũng là phương thuốc cũ. Ti Điềm kiềm nén lo lắng trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Chu đại phu, có thể kê đơn thuốc tốt hơn không, mẹ con uống thuốc này dường như không có hiệu quả."

Chu đại phu không trả lời. Đến khi hắn cầm theo hòm thuốc đi ra ngoài sân mới nói khẽ với Ti Điềm: "Ti tiểu thư, ngươi đi hỏi thăm bốn phía một chút, bệnh lao có trị được không?"

Những lời nói thẳng này của hắn nghe vào trong tai của nàng sao mà tàn nhẫn thế, nước mắt lập tức tràn ra.

Hắn có chút không đành lòng, trái lương tâm an ủi một câu: "Chậm rãi chữa trị, có lẽ sẽ được."

Ti Điềm lau nước mắt, cầm lấy phương thuốc chạy đến tiệm bán thuốc ở cửa thôn, mua thuốc xong vội vàng trở về. Đem thuốc nấu được một hồi, Thương Vũ dẫn theo Tô tỷ đi vào viện.

Ti Điềm đứng người lên nhìn Tô tỷ, trong lòng lại có một hy vọng xa vời, mặc dù trị không hết, có thể ít nôn máu cũng tốt.

Tô tỷ vội vàng hỏi: "Mẹ ngươi ở trong phòng?"

Ti Điềm đưa bọn họ vào phòng. Tô tỷ đầu tiên là nhìn nhìn chậu máu rồi mới xem mạch. Sau đó hỏi nguồn gốc căn bệnh của Tịch Nhiễm và triệu chứng, sau đó trầm mặc.

Ti Điềm ở một bên lo lắng, sắc mặt Tô tỷ bình tĩnh lại nghiêm túc.

Nàng suy nghĩ một lát, nói với Ti Điềm: "Theo ta thấy, triệu chứng của mẹ ngươi giống bệnh lao, nhưng cũng giống trúng độc."

Ti Điềm cả kinh nói: "Trúng độc?"

Tô tỷ gật đầu: "Đúng, bởi vì ta thường xuyên dùng độc, cảm thấy triệu chứng này rất giống. Chỉ có điều bệnh đã lâu, lại không biết là trúng độc gì. Ngươi suy nghĩ thật kỹ trước kia có ăn phải cái gì hay không?"

Ti Điềm cân nhắc một lát, thấp giọng nói: "Tô tỷ, nhà của muội trước kia rất giàu có, đầu bếp cũng có tới mười người. Ngày thường ăn uống không nói, gian trá cũng nhiều, đồ ăn qua tay người cũng nhiều, giờ phút này tỷ hỏi tới, muội thật không biết bắt đầu nói từ đâu."

Tịch Nhiễm thấp giọng nói: "Cô nương, ta bình thường cũng không ra ngoài dùng cơm, đối với hạ nhân cũng rất hòa thuận, chắc không ai trong quý phủ hạ độc ta đâu?"

Ti Điềm gật đầu: "Tô tỷ, tình cảm cha mẹ muội rất tốt, trong phủ không có tranh giành đố kỵ như những gia đình giàu có khác, thật sự không nghĩ ra được ai sẽ hại mẫu thân muội."

Đột nhiên, sắc mặt Tịch Nhiễm đại biến, nói với Ti Điềm: "Tiểu Ngạn, chẳng lẽ cũng là?"

Trong lòng Ti Điềm đau xót, không khỏi hoài nghi: "Tô tỷ, ta có một đệ đệ, triệu chứng rất giống với mẫu thân, đã qua đời, có phải cũng là trúng độc?"

"Vô cùng có khả năng, sức đề kháng một đứa bé yếu hơn."

Lòng Ti Điềm vừa đau vừa loạn. Rất khó chịu nhất là, nếu quả thật như lời Tô tỷ nói là trúng độc, nàng căn bản nghĩ không ra ai sẽ hại các nàng?

Tô tỷ nói: "Ta chỉ suy đoán, đến cùng có phải trúng độc hay không cũng không dám xác nhận. Như vậy đi, ta trở về trước điều chế chút ít thuốc giải độc lọc máu, nếu mẫu thân ngươi ăn một chút có hiệu quả, vô cùng có khả năng là trúng độc."

Ti Điềm rưng rưng gật đầu, Tô tỷ đứng dậy đi ra ngòai, nhìn ấm thảo dược ôn nhu nói: "Ngươi đừng quá lo lắng, thuốc này uống trước, dù sao cũng có thể bổ dưỡng, ta trở về điều chế ít thuốc kêu Thương Vũ đem đến."

Gió núi mát lạnh, hình như có dấu hiệu sắp mưa. Lúc bước ra cửa sân, hắn kìm lòng không được ngoái đầu nhìn lại, nàng đứng ở trước phòng, đau thương khổ sở, nhẹ nhăn lông mày ánh mắt dịu dàng như sương như khói. Hắn lập tức cảm thấy trong lòng khẽ băn khoăn.

Khi trời sắp tối thì trời bắt đầu mưa.Ti Điềm nghe tiếng mưa rơi tí tách dưới mái hiên, trong lòng rất lo lắng. Mỗi lần mẫu thân thổ huyết đều hết sức mệt mỏi yếu ớt, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, trong phòng yên tĩnh đáng sợ, làm cho lòng người có những suy nghĩ không hay.

Trời mưa, đường núi không dễ đi, hắn có đến không? Hay là nàng về trước, tự mình đi tìm Tô tỷ lấy thuốc, sáng sớm lại quay lại?

Nàng đang suy nghĩ lung tung, cửa sân có một tiếng vang nhỏ, nàng vội vàng đứng dậy, chạy ra cửa, một cái thân ảnh thon dài từ cửa sân lách mình đi vào. Cuối cùng hắn cũng đến, nàng có chút cảm động, mỉm cười với hắn.

Hắn thu cái dù, vừa thấy nàng đứng ở cửa ra vào, sững sờ một chút, sau đó thả một cái hộp nhỏ xuống.

"Tô tỷ nhất thời gấp gáp, mới bào chế được có một ít, mỗi ngày một viên."

"Cảm ơn Đại sư huynh." Nàng liếc hắn một cái liền vội vàng quay người vào phòng, lấy nước ấm cho mẫu thân uống thuốc.

Tịch Nhiễm uống thuốc, nghỉ ngơi một lát tnói: "Không sao đâu, con về trước đi, một hồi trời tối không đi được. Nơi này có Dương thẩm, con yên tâm đi."

Ti Điềm lưu luyến không rời, rất lo lắng, nhưng là đệ tử, còn cầm ngân lượng của người ta nên không dám tùy ý quá mức, đành phải gật đầu.

"Mẫu thân, con sẽ xuống núi thăm người."

"Đi đi, đừng lo lắng cho ta, chăm sóc bản thân cho tốt."

Ra khỏi cửa phòng, nàng phát hiện, Thương Vũ vẫn chưa đi, chống cây dù đứng ở dưới mái hiên. Mưa từ trên dù chảy xuống, hắn lẳng lặng nhìn mưa rơi, sườn mặt hắn cương nghị tuấn tú, bàn tay nắm cán dù thon dài khoẻ mạnh, tràn trề sức mạnh, tại lúc này, nàng bỗng nhiên có một hy vọng xa vời, nếu nàng có ca ca giống như hắn thì tốt biết mấy.

Mưa bụi mịt mù, dáng người hắn như ngọc thanh sơn, giống như một bức họa thiên nhiên tươi đẹp, đột nhiên khơi dậy một phần ỷ lại đã chôn sâu dưới đáy lòng nàng.

"Đại sư huynh, sao huynh còn chưa đi?" Nàng nhỏ giọng hỏi một câu, kỳ thật rất may mắn hắn ở đây đợi nàng, bởi vì, nhà Dương thẩm chỉ có một cây dù, nàng thật sự không có ý tứ lấy đi.

Hắn quay đầu, kinh ngạc khi nàng hỏi như vậy, đợi nàng vốn là tự nhiên mà, có cái gì ngạc nhiên? Hắn duỗi cây dù, che cho nàng, động tác cũng rất là tự nhiên.

Hai người bước vào màn mưa.

Mưa trên núi như trút nước, dãy núi chìm trong bóng chiều tà, nhuộm thành màu đen như mực.

Hắn giơ cao cây dù, che chắn quanh người nàng. Gió núi thổi lất phất, mưa ào ào trút nước, làm xáo trộn những lo lắng và nghi ngờ trong lòng nàng, không biết người phương nào, lúc nào đã hạ độc mẫu thân và Tiểu Ngạn. Nàng không tập trung đi kế bên hắn, một đường đi lên phía trước, lại không có đầu mối, bí ẩn như vậy làm cho người ta muốn phát điên.

Mưa làm thềm đá ẩm ướt, đi đứng đặc biệt cẩn thận. Mới đi được nửa đường nàng đã cảm thấy rất mệt. Hắn im lặng đi bên cạnh giúp đỡ nàng, hắn giống như một gốc đại thụ sum sê che gió che mưa cho nàng, vào thời khắc này hắn ở bên cạnh nàng, làm nàng cản nhận được thân tình của hắn. Nàng có chút áy náy, tính ra ngày hôm nay Thương Vũ đi lại cũng hết ba chuyến, có hai chuyến là vì nàng. Kỳ thật, tuy rằng hắn thường xuyên "khi dễ" nàng nhưng lúc này chỉ có một cái dù, hơn phân nửa hắn đã che trên đỉnh đầu của nàng.

Nàng thấy một góc áo của hắn bị mưa tạt ướt, nói khẽ: "Đại sư huynh, cám ơn huynh."

"Khách khí cái gì." Ngữ khí của hắn sao lại có chút vội vàng? Chẳng lẽ là ghét bỏ nàng đi quá chậm? Nàng liền đi nhanh hơn một chút, lập tức thở hồng hộc.

Đột nhiên, thương vũ ngừng bước chân, nói ra: "Ta cõng ngươi."

Nàng lại càng hoảng sợ, vội nói: "Không cần, muội đi được mà."

"Dài dòng quá!" Hắn cau mày nắm lấy cánh tay nàng, trừng mắt, "Hung dữ" uy hiếp.

"Thật sự không cần." Nàng giãy giãy từ chối, nàng làm sao dám làm phiền hắn cõng nàng lên thềm đá, mệt chết đó. Hắn đi đi về về đã ba chuyến, suy nghĩ kỹ một chút đã cảm thấy rất có lỗi rồi.

"Nhanh lên." Hắn nhìn nàng, ánh mắt càng thêm "Hung ác".

Nàng một bên lề mề một bên kháng cự, bày ra tư thế kiên quyết từ chối.

Cứng rắn không ăn, hắn đành phải mềm thôi.

"Nha đầu, chỉ có một cái dù, mưa tạt tới đây, người ta ướt hết rồi. Ta cõng ngươi, ngươi cầm dù, hai người đều không ướt." Hắn ôn nhu nói, quả thực mang theo mùi vị "Ăn nói khép nép".

Y phục của hắn ướt không ít, áy náy của nàng càng đậm: "Đại sư huynh che cho huynh đi."

Hắn giận, mềm cũng không ăn?

Hắn khinh thường kẻ nhiều lời, đem cái dù che mưa nhét vào tay nàng một, sau đó ngồi xổm xuống không nói lời nào liền cõng nàng lên.

Nàng lúng túng ôm hắn, hơi phản kháng một tí mà cái dù trong tay suýt nữa bị gió thổi đi.

"Đừng nhúc nhích!" Nàng vừa uốn éo hai cái, đã bị hắn quát to một tiếng, thanh âm rất nghiêm khắc, nghiễm nhiên bày ra khí thế vô cùng hung dữ.

Nàng không dám giãy giụa nữa, sợ hai người lăn từ trên thềm đá xuống. Ngoại trừ cha nàng, đây là lần đầu tiên nàng ngần gũi và thân mật với một nam nhân như thế.

Vì không quá mức ngượng ngùng, trong lòng nàng không ngừng tự an ủi chỉ là huynh muội thuần khiết sư, nhưng mà sự thật là, loại tiếp xúc này rất mập mờ, tay của hắn đặt ở trên đùi của nàng.

Nàng lúng túng nắm lưng áo hắn, căn bản không dám áp ngực mình vào lưng hắn. Vì vậy, nàng một tay cầm dù che mưa một tay chống lên đầu vai hắn, cái tư thế này quả thật hết sức gian khổ.

Trên đường đi, nàng ủy ủy khuất khuất, không tình nguyện, còn tràn đầy cảm giác áy náy và tội lỗi, không hề hưởng thụ "Ân sủng" được người khác cõng.

Có đôi khi, nam nhân quá mức bá đạo, thật sự là làm người khác đau đầu.