Ngày tháng của hai phu phu Trạch Đường Xuyên vẫn diễn ra vô cùng êm đềm.

Anh vẫn ngày ngày bận rộn với công việc, thâu tóm quyền lực trong tay mình, cũng mở rộng sự nghiệp riêng bên cạnh Trạch gia.

Hạ Chi Nhạ từ ngày ấy trở nên tự tin hoạt bát hơn nhiều.

Cậu giữ mối quan hệ thân quen với ông Vương.

Thi thoảng vẫn qua vườn nhà ông vẽ tranh, ăn cơm.

Cả hai tuy bận rộn nhưng vẫn hẹn nhau đi ăn cơm thưởng xuyên.

Các quán ăn to nhỏ trên khắp thành phố, chỉ cần chỗ nào hơi có tiếng một chút là Trạch Đường Xuyên sẽ dẫn Hạ Chi Nhạ đi ăn, hoặc mua về ăn.

Nhìn qua trông không khác nào một cặp đôi bình thường hạnh phúc cả.

Nhưng họ hạnh phúc của quá lại khiến cho có người không vui.

Điển hình là Hoa Hân.

Từ ngày bị đuổi khỏi căn hộ, cô không còn gặp lại hay liên lạc được với Trạch Đường Xuyên nữa.

Công việc đóng phim, quảng cáo cũng không suôn sẻ.

Tất cả những điều bực dọc này không có chỗ xả nên cô đổ hết lên đầu Hạ Chi Nhạ, gọi cậu là hồ ly nam.

Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên không hay tham gia các bữa tiệc giao lưu trong giới nhưng Hoa Hân thì khác.

Với tư cách là thiên kim tiểu thư Hoa gia quý phái đầy mình, gần như bữa tiệc nào cô cũng tham gia.

Giới thượng lưu này là vậy.

Tham gia tiệc rượu nói chuyện là phụ, tìm nhân mạch và nhân tình là chính.

Cho nên chuyện Hạ Chi Nhạ là hồ ly nam câu dẫn Trạch Đường Xuyên khiến hắn lạnh nhạt Hoa Hân cũng từ từ lan truyền khắp giới.

Buổi sáng, sau khi dùng cơm, Trạch Đường Xuyên dự định về thư phòng giải quyết nốt công việc của hôm qua thì nhận được điện thoại của Mạc Tinh Nhi.

Hắn nhíu mày.

Mấy chục năm làm bạn hắn hiểu rõ người bạn thân này của mình.

Trừ khi có chuyện cực kì quan trọng nếu không nàng sẽ không bao giờ gọi điện.

Nhớ năm xưa khi ngã cầu thang té gãy chân mà nàng còn bình tĩnh lấy di động ra nhắn tin cho ba mẹ chứ không chịu gọi điện là biết.

“Mạc Tinh Nhi, mới sáng sớm có chuyện gì thế?”

“Cậu còn tâm trạng ngủ à.

Vợ cậu đang bị bôi nhọ khắp nơi kìa.”

“Cái gì?”

Ý thức được Mạc Tinh Nhi đang nói đến Hạ Chi Nhạ, Trạch Đường Xuyên liếc qua thấy cậu vẫn còn đang ăn liền chống gậy đi vào phòng.

“Cậu nói đi.”

“Không hiểu vì sao dạo này mấy bà cô trong giới thượng lưu lại lan truyền chuyện Hạ Chi Nhạ là hồ ly nam câu dẫn cậu, thân mang xui xẻo nên mới khiến cậu bị tai nạn.

Nhưng tớ nhớ trước kia hai có từng biết nhau đâu.”

“Không biết.

Lần kí giấy kết hôn là lần đầu gặp.”

Trạch Đường Xuyên gầm giọng, hắn sa sầm nét mặt.

Lời đồn này trực tiếp nhắm vào Nhạ Nhạ chứ không phải hắn, hắn có thể trực tiếp loại vài người gây nên rồi.

Trạch Đường Xuyên gõ ngón tay lên bàn kính.

Chỉ còn hai người trong vòng khả nghi.

Vào lúc 8h sáng, thư kí Trương nhận được tin nhắn khẩn từ ông chủ của mình.

“Điều tra giúp tôi những lời đồn về Nhạ Nhạ dạo gần đây là bắt nguồn từ đâu.”

Thư kí Trương thở dài.

Ông chủ à, hôm nay là ngày nghỉ đó.

Nhưng lúc hắn nhìn vào dãy số trên tủ lạnh hắn lại không than vãn nữa.

Dãy số dài ngoằng này chính là tiền lương tháng của hắn.

Hừ! Vì tiền, thứ bảy chủ nhật có là gì.

Trạch Đường Xuyên siết chặt bàn tay, tâm trạng hoàn toàn xuống dốc.

Lúc này tiếng gõ cửa làm hắn bừng tỉnh, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc.

“Đường Xuyên, anh ngồi lên ghế đi.”

Hạ Chi Nhạ bưng vào một thau nước ấm cùng chiếc khăn nóng, sắp xếp chỗ ngồi cho Trạch Đường Xuyên trên sô pha ở thư phòng.

Đây là công việc quen thuộc trong một tháng trở lại đây của cậu: xoa bóp cái chân gãy của Trạch Đường Xuyên bằng nước ấm theo lời bác sĩ.

Ban đầu hắn ta một mực không chịu nhưng dưới sự cố chấp của Hạ Chi Nhạ, cuối cùng Trạch Đường Xuyên cũng đầu hàng chịu thua.

Cậu vén ống quần dài của Đường Xuyên lên.

Cái chân trái đã què quặt có hình dạng kì lạ, lại thêm mấy vết sẹo dữ tợn, không hoạt động gì nên có vẻ teo tóp lại.

Trạch Đường Xuyên rất lâu mới thích ứng được điều này.

Hạ Chi Nhạ lấy khăn nhúng nước ấm rồi vắt khô, lau sơ qua sau đó mới thực hiện các biện pháp matxa.

Mấy thao tác này cậu đã rèn luyện với bác sĩ rất nhiều lần nên vô cùng thành thạo.

Bác sĩ còn khen cậu làm giỏi nữa.

Các ngón tay thon dài, trắng trẻo ngày thường chỉ cầm cọ nay lại linh hoạt múa lượn trên đôi chân xấu xí của anh.

Trạch Đường Xuyên từ trên có thể nhìn cái gáy trắng bóc lấp ló sau cổ áo của cậu.

Mấy cái điều khoản không đụng chạm gì đó trong hợp đồng, tạm thời quên hết đi.

Ai àm thèm nhớ.

“Bác sĩ dặn rồi, chăm xoa bóp mátxa thì mùa đông đến sẽ giảm bớt đau đớn hơn đó.”

Hạ Chi Nhạ vừa làm vừa lẩm bẩm.

Người ta tốt với cậu một, cậu tốt với người ta gấp trăm lần.

Hắn chỉ mới dẫn cậu đi ăn mấy bữa mà cậu đã làm đủ thứ đáp trả cho hắn rồi.

Nghĩ đến đây, Trạch Đường Xuyên lại càng tự trách bản thân mình chuyện để cậu bị đồn thổi là hồ ly nam.

Nếu hắn để tâm một chút, có lẽ hắn đã biết mọi chuyện sớm hơn.

Dù cho Nhạ Nhạ không biết việc này nhưng ai đảm bảo tương lai nó có ảnh hưởng gì đến cậu không.

Trạch Đường Xuyên cắn chặt răng, hắn sẽ tìm ra kẻ tung tin và cho hắn nếm thử mùi vị bị bịa đặt, đồn thổi không đúng gấp trăm gấp ngàn lần.

“Xong rồi, Đường Xuyên có thể về làm việc được rồi.”

Hạ Chi Nhạ xoa bóp xong thì ngẩng đầu nhìn Trạch Đường Xuyên, tặng anh một nụ cười lộ tám cái răng.

Nụ cười tươi như ánh mặt trời rự rỡ khiến tim anh đập loạn nhịp, mặt không tự chủ đỏ ửng.

Thấy cánh cửa dần khép lại, Trạch Đường Xuyên mới vội vã tăng nhiệt độ điều hòa.

Trời này mà để có 20 độ, muốn nóng chết người ta hay gì.

Giảm, giảm nữa.

Không được, phải lấy thêm quạt mới được, mình bị sao thế này cơ chứ.

“Dì Thẩm à, trưa nay nấu canh giải nhiệt nhé?”

Dì Thẩm nhìn dự báo thời tiết trên TV rồi nhớ lại lời dặn của Trạch tiên sinh lấy làm lạ.

Trời dạo này đã hơi se se lạnh rồi.

Thậm chí bà còn thấy cậu Hạ lấy áo bông ra phơi chuẩn bị mặc rồi, ấy thế mà cậu Trạch lại muốn uống cnh giải nhiệt.

Người có tiền đúng thật khó hiểu a.

Không quan tâm dì Thẩm nghĩ sao về mình, lúc nhận được thông tin từ thư kí Trương, Trạch Đường Xuyên tức giận cực kì.

Đã từng có lúc Trạch Đường Xuyên cảm thấy có lỗi với Hoa Hân.

Chỉ là cho đến khi cô ta bỏ rơi anh, anh mới nhận ra hoá ra tình cảm của hai người cũng không đậm sâu gì mấy.

Mà Hoa Hân cũng không hề yêu anh ta, cô ả chỉ yêu Trạch gia trong tay anh ta mà thôi.

Cho đến bây giờ chút tình cảm còn sót lại đã hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại nỗi căm ghét ghê tởm mà thôi.

Thân là một tiểu thư cao quý, vì quyền lực lại sẵn sàng đi “buôn dưa lê bán dưa chuột” bôi nhọ người khác, biến bản thân thành kẻ đáng thương.

Được vậy Trạch Đường Xuyên hắn ta sẽ biến Hoa Hân thành kẻ đáng thương thật sự.

Đừng trách hắn tàn nhẫn.

Hắn từng cảnh cáo Hoa Hân rồi, là chính cô ta tự cho mình là quan trọng chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

“Thư kí Trương, công ty giải trí dưới trướng của tôi có mấy nghệ sĩ từng làm việc với Hoa Hân đúng không?”

“Đúng vậy, thưa ông chủ.

Hơn nữa họ cũng có phản hồi không tốt về cô ta.”

“Được.

Làm theo lời tôi…….”.