Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 29: Đừng đối với ta quá tốt như vậy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngươi đã làm chuyện như vậy rồi mà còn tưởng mình có thể bình yên vô sự sao?" Sắc mặt tòng sự quan Choi Jae Woo của Sảnh phòng vệ cánh tả cực kỳ khó coi. Hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Ra On như đang nhìn kẻ thù giết cha mẹ vậy.

"Ta rốt cuộc đã làm gì mà lại làm vậy với ta? Buông ra nói cho rõ trước đi!"

Trên mặt nổi đầy mạch máu, khí quản thì bị ngăn chặn. Ra On giơ nắm tay lên đánh bang bang vào người Choi Jae Woo. Nhưng Choi Jae Woo vẫn không nhúc nhích. Không phải, nói đúng hơn là còn dùng thêm sức bóp cổ Ra On.

"Ngươi lại dám, đùa bỡn cung nữ, ngươi là cầm thú." Vẻ mặt Choi Jae Woo càng thêm hung ác.

Vì bị siết cổ mà sắc mặt Ra On càng lúc càng tái nhợt.

Ngay lúc đó, Byung Yeon không biết từ khi nào đã đến gần rồi đánh lên vai Choi Jae Woo một cái. Nhìn bề ngoài giống như chỉ là một cú vỗ vai nhè nhẹ giữa bằng hữu với nhau nhưng sau khi bị gõ khe khẽ như thế, Choi Jae Woo kinh hoảng kêu to.

"A!" Trên vai có cảm giác nóng như lửa đốt, đột nhiên tay hắn không còn chút sức lực nào cả. Vì tay không còn sức nên lực siết trên cổ Ra On cũng tự nhiên biến mất.

"Khụ, khụ." Khó khăn lắm mới thoát khỏi bàn tay của Choi Jae Woo, Ra On ho khan.

"Không sao chứ?" Lee Young đến vỗ vai Ra On.

"Ừ, không sao." Vừa nói xong hai mắt Ra On đã rươm rướm nước mắt. Tuy là chỉ bị siết một lúc nhưng cảm giác thật sự đau muốn chết vậy.

Lee Young nhìn nước mắt của Ra On, cau mày, trầm giọng hỏi: "Chuyện này là sao?"

Ra On lắc đầu quầy quậy: "Ta cũng không biết."

"Nghe cái tên như trâu rừng này nói, người đùa bỡn nữ nhân nào đó sao?"

"Thật sự ta không biết."

Kể từ sau khi vào cung, những nữ nhân quen biết trong này có thể dùng vài ngón tay là đếm được hết. Trong đó còn có nữ nhân thân phận cao quý nữa.

"Ngươi thật sự không biết nguyên nhân sao? Vậy chuyện này thật là kỳ lạ, xem bộ dạng này của hắn thì không phải là chuyện bình thường đâu."

Quả thật như thế, nam tử uy hiếp Ra On vô cùng hung hiểm. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ra On như đang muốn lập tức bóp chết nàng. Giống như đang đứng trước một tử thần khiến lòng người ta phát lạnh, trái tim thì run rẩy.

Ngay tại lúc đó, Lee Young lặng lẽ dời vị trí đứng. Không biết có phải là ngẫu nhiên không, nhưng Lee Young lại di chuyển đến một vị trí vô cùng xảo diệu, vừa có thể che chắn cho Ra On, lại có thể cản tầm mắt giết người của tên nọ. Nhờ có như vậy mà Ra On không còn bị ánh mắt đáng sợ kia làm cho run rẩy nữa.

Chẳng lẽ là cố tình chăm sóc ta sao? Ôm suy nghĩ đó, Ra On lén nhìn lên xem vẻ mặt của Lee Young. Nhưng mà vẻ mặt của Lee Young vẫn vậy, vẫn là vẻ hờ hững bình tĩnh nhìn mọi chuyện xung quanh mà thôi. Cũng phải, điện hạ Hoa Thảo lạnh nhạt như vậy đương nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều trong lòng. Mà cho dù là vậy Ra On vẫn thấy chỉ có đứng sau lưng Lee Young thì mới có cảm giác an toàn.

Trong lúc đó, Byung Yeon và Choi Jae Woo vẫn đang chiến đấu hăng say.

"Ngươi là ai? Là cùng một bọn với tên hoạn quan chết tiệt kia sao?"

Choi Jae Woo nổi trận lôi đình vung nắm đấm lên. Mỗi lần như vậy lại truyền đến tiếng gió vù vù. Nếu ai đó ăn phải nắm đấm này, dù có làm bằng nham thạch cũng sẽ bị vỡ ra thành từng mảnh mất.

Ra On không tự chủ được hô to: "Không được!"

Sợ bởi vì chính mình mà làm phiền đến Byung Yeon, Ra On định chạy ra ngăn cản nhưng đã bị Lee Young chặn lại.

"Không sao đâu."

"Không sao cái gì, nhìn tình huống đi. Lỡ mà không cẩn thận để Kim huynh bị thương thì làm sao bây giờ?"

Không thể trơ mắt nhìn Kim huynh bị thương được. Hơn nữa không phải bị thương vì ai khác mà lại là vì nàng, chuyện này nàng càng không muốn nhìn thấy.

Trước ánh mắt khẩn thiết của Ra On, Lee Young vẫn không hề tránh ra chút nào. Ngược lại, Lee Young đặt tay lên vai Ra On, càng đẩy Ra On ra phía sau lưng.

"Ngươi không tin Kim huynh của ngươi sao?"

"Đây không phải chuyện có tin Kim huynh hay không."

"Chỉ dựa vào trình độ của tên kia mà có thể đả thương Kim huynh của ngươi à? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì đúng là không hiểu Kim huynh của ngươi chút nào."

"Gì cơ?"

"Cứ đứng xem một lúc đi. Tên đó vốn dĩ chuyện mà hắn không nắm chắc thì hắn sẽ không làm, hắn không phải là kẻ hữu dũng vô mưu."

Kết quả, Ra On chỉ có thể bất an yên lặng nhìn hai người nọ chiến đấu.

Choi Jae Woo liên tục tung ra nắm đấm từ đủ mọi phương hướng. Không hổ là tòng sự quan của Sảnh phòng vệ cánh tả, nắm đấm của hắn khí thế phi phàm. Đối với công kích sắc bén ấy, Byung Yeon chính là nhẹ nhàng nghiêng thân ứng phó, và cũng chỉ làm vậy thôi. Nhìn mặt ngoài trông như Byung Yeon không thể đánh lại, chỉ biết tránh né, dường như sắp rơi vào tình huống chịu thua vậy.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Ra On rốt cục biết được vì sao Byung Yeon tới giờ vẫn không hề rút kiếm ra, thậm chí từ nãy giờ chỉ dùng một tay để cản lại nắm đấm của Choi Jae Woo. Không phải vì không kịp tránh né, mà là đối phó với tên nọ, Byung Yeon chỉ cần dùng một tay thôi cũng dư sức rồi.

Hiểu được ý của Lee Young muốn nói lúc nãy, chỉ cần hạ quyết định thu phục Choi Jae Woo thì Byung Yeon có thể thu phục bất cứ lúc nào. Thực lực của Kim huynh cao hơn nhiều so với nam tử này.

Choi Jae Woo vẫn chưa ý thức được sự thật kia, vẫn đang cắn chặt khớp hàm vung nắm đấm liên tục về phía Byung Yeon.

"Ngươi thật giống như cá chạch, chạy trốn cũng giỏi nhỉ."

Nhìn thấy tình cảnh này Lee Young khẽ tặc lưỡi: "Xem ra không dạy cho hắn chút bài học là không được rồi."

Lee Young vừa nói xong, Byung Yeon gật đầu còn Choi Jae Woo nổi trận lôi đình.

"Cái gì? Như vậy ý ngươi là ngươi có thể dư sức đánh bại được ta chỉ trong chớp mắt sao? Nếu là như vậy, hãy cho ta thấy bản lĩnh của ngươi đi. Nếu không làm được thì hôm nay ngươi sẽ chết ở trên tay của ta."

Choi Jae Woo cong tay lại thành hình như chiếc móc câu rồi phóng tới phía Byung Yeon. Trong nháy mắt, Byung Yeon thật sự giống như cá chạch, nhẹ nhàng lách mình tránh ra một bước nhỏ. Trong khoảnh khắc an tĩnh như đám mây lướt qua bầu trời, Byung Yeon vung nắm đấm với tốc như chỉ như một cái chớp mắt.

Oành! Giống dây cung căng chặt đột nhiên bị đứt bung ra, Byung Yeon trong nháy mắt như một chiếc dùi đánh vào lồng ngực của Choi Jae Woo.

"A!" Choi Jae Woo rên rỉ bực bội, lùi ra phía sau.

Sau cú đánh đó, Byung Yeon xoay người định quay trở lại đứng bên cạnh Lee Young. Ngay lúc đó, Choi Jae Woo đột nhiên xông vào muốn tóm lấy bả vai Byung Yeon, Byung Yeon xoay người đá vào bụng Choi Jae Woo. Không chịu nổi lực công kích lần này, Choi Jae Woo văng ra một khoảng kha khá.

Byung Yeon thấp giọng cảnh cáo: "Nếu ngươi còn hành động thiếu suy nghĩ nữa, ta thật sự sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy."

Thân thể Choi Jae Woo không tự chủ được mà run rẩy. Lời nói của Byung Yeon không chỉ là để áp chế hắn. Bản năng của hắn cảm giác được chỉ cần Byung Yeon muốn là có thể giẫm nát cả cổ của hắn.

Vừa khống chế được Choi Jae Woo, Ra On mới an tâm thở ra một hơi.

"Sao hả? Chỉ cần đứng nhìn thôi là được đúng không?"

Nghe Lee Young nói xong, Ra On chu miệng nói: "Lỡ như Kim huynh bị thương thì phải làm sao?"

"Không có chuyện đó đâu."

"Ta nói là lỡ như mà. Lỡ như, thật sự là lỡ như luôn ấy."

Lee Young kiên quyết lắc đầu: "Chỉ chút chuyện nhỏ này mà bị thương sao? Thật sự là chuyện lạ. Lỡ như nảy sinh tình huống Byung Yeon sẽ bị thương, ta sẽ bất động đứng nhìn sao?"

Ý là nếu như Kim huynh lâm vào nguy hiểm, điện hạ Hoa Thảo sẽ trực tiếp đứng ra xử lý sao? Nhìn nhìn Lee Young xong Ra On đơ mặt ra nhìn bầu trời. Mặc kệ nói thế nào cũng không thể tin người như Lee Young sẽ đi đánh nhau.

Ra On đang lâm vào trầm tư thì Lee Young lại nói tiếp: "Bây giờ không phải lúc ngửa mặt nhìn trời. Có phải đến lúc hỏi chuyện tên kia xem rốt cuộc là sao rồi không?"

"Mặc kệ nói thế nào cũng nên hỏi cho ra lẽ."

Ra On nói xong quay đầu lại nhìn Choi Jae Woo. Cho dù đã bị Byung Yeon áp chế, nhưng Choi Jae Woo vẫn nhìn Ra On nghiến răng ken két. Ra On thở dài một hơi. Như vậy làm sao nói chuyện đây? Mà rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì chứ?

Ngay tại lúc đó.

Xuất hiện tiếng bước chân kích động. Rồi một bóng người tiến vào gian phòng, là y nữ Wol Hee. Thở hồng hộc vào gian phòng xong nàng liếc nhanh tình cảnh ở trong phòng.

Một lát sau, nhìn tình cảnh ở trước mắt, Wol Hee lập tức đoán ra được tình hình, sắc mặt nàng tái nhợt. Wol Hee cứ hết nhìn Ra On rồi lại nhìn Choi Jae Woo, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vừa nhìn thấy Wol Hee, Choi Jae Woo vốn đang hùng hổ đột nhiên như bóng xì hơi: "Wol, Wol Hee y nữ."

"Huynh làm cái gì vậy? Huynh muốn tra tấn ta thế nào mới hài lòng đây?"

Ánh mắt thật to của nàng bắt đầu ngấn nước. Choi Jae Woo vốn còn đang như trâu điên bây giờ lại luống cuống tay chân, khuôn mặt bối rối không biết phải làm sao.

"Ta... ta..."

"Hong nội quan, huynh không sao chứ?" Wol Hee không thèm nhìn Choi Jae Woo đang muốn mở miệng giải thích kia mà xoay người hỏi thăm Ra On.

"...Ta không sao."

Thì ra là như vậy. Ngay lúc Wol Hee xuất hiện, Ra On mới lờ mờ đoán ra được sự tình. Xem ra, nam nhân hùng hổ này chính là người nam nhân nàng đã từng nhìn thấy lúc lần đầu đến y viện tìm Wol Hee.

"Y nữ Wol Hee."

"Vâng, Hong nội quan."

"Có thời gian nói chuyện chút không?"

Nghe Ra On nói xong, Wol Hee lấy tay áo lau mắt rồi gật đầu.

Chốc lát sau, Ra On và Wol Hee cùng đứng trên lầu các phía Đông Tư Thiện Đường.

"Y nữ Wol Hee, rốt cuộc là sao lại thế này?" Vừa bước lên lầu các, Ra On liền vội hỏi.

"Đây đều là lỗi của ta."

"Chuyện này sao lại là lỗi của y nữ Wol Hee được?"

"Chuyện là... các y nữ khác đều nói trong Tư Thiện Đường có oan hồn xuất hiện. Họ đều nói chỗ này rất xui, lúc ta đính chính Tư Thiện Đường không có oan hồn thì có nhắc đến Hong nội quan. Chuyện buổi tối hôm nọ cũng đã kể cho họ nghe."

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện này?"

"Nói cách khác..." Wol Hee liên tục nức nở nói.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong câu chuyện của Wol Hee càng ngày càng có nhiều nội dung liên quan đến Ra On. Đây cũng là chuyện bản thân Wol Hee cũng không ý thức được. Nãi nãi của Wol Hee qua đời, Ra On giúp Wol Hee cúng tế nãi nãi, Wol Hee cũng chỉ nói Ra On là người tốt đến cỡ nào thôi.

Có thể các y nữ khác lại nghe ra thành ý khác. Nhóm y nữ mặc dù rất có hứng thú với chuyện lần đầu tiên y nữ Wol Hee kể chuyện về một nam nhân, nhưng nam nhân đó lại là một hoạn quan. Thế là có người đến hỏi Wol Hee.

"Wol Hee, ngươi, có phải ngươi thích Hong nội quan không?"

Wol Hee lắc đầu, phủ định mãnh liệt: "Không, không thích."

"Cái gì mà không thích, nhìn mặt ngươi là biết rồi."

Sắc mặt Wol Hee giống như quả hồng chín vậy, nhóm y nữ nhìn lẫn nhau, bật cười khanh khách. Hoạn quan tuy không phải nam nhân cũng không phải nữ nhân, nhưng chuyện hoạn quan và cung nữ nảy sinh tình cảm cũng không phải là không có.

Đối với những cung nữ cả cuộc đời chỉ hầu hạ nhà vua mà nói, thổ lộ tình cảm cùng hoạn quan chính là con đường để thế giới của họ phong phú hơn.

Nhìn thấy Wol Hee không hề biết gì về tình cảm ái mộ giữa nam và nữ, nhóm y nữ lớn tuổi bắt đầu xôm tụ đàm luận hẳn lên. Nào là nam nhân là thế nào, tình yêu là gì, các nữ nhân cứ thế hăng say khe khẽ nói chuyện với nhau.

Đột nhiên có tiếng thở nặng nề như bò điên từ trên đầu truyền xuống. Ngẩng đầu Wol Hee liền thấy một hán tử to con đang cúi đầu nhìn nàng. Là Choi Jae Woo thuộc Sảnh phòng vệ cánh tả. Hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Wol Hee cùng nhóm y nữ quanh nàng, rồi đột nhiên hô lớn.

"Ta vẫn thấy bộ dạng cô là đẹp nhất." Xắn tay áo, hắn nói xong vội vàng chạy như điên mất tiêu. Nhìn bộ dạng hắn vô cùng đáng sợ.

Bởi vì người này bình thường cứ hễ rảnh rỗi là chạy đến gây phiền phức cho Wol Hee nên nàng đột nhiên thấy sợ hãi. Không lẽ cái tên ngu xuẩn đó cũng muốn tìm Hong nội quan gây khó dễ sao? Nàng lập tức chạy đến, nhưng vẫn chậm một chút.

"Vì sao hắn lại đối xử với ta vậy chứ? Chán ghét ta đến vậy sao? Làm đổ một chén thuốc nóng thôi mà, bộ phạm tội lớn lắm ư?"

Nhìn Wol Hee lại chuẩn bị khóc, Ra On thở dài. Thật sự không biết nên mới hỏi sao? Suy nghĩ lại thì đúng là có thể không biết thật. Trong mắt Ra On, Wol Hee là thiếu nữ hồn nhiên đến hiếm thấy. Nhớ lại tình cảnh sau khi nghe được tin nãi nãi qua đời thì cứ giữa đêm lại như u hồn chạy đến Tư Thiện Đường khóc lóc thì cũng biết được tâm hồn nàng trong sáng thế nào.

"Nhưng mà đổ chén thuốc nóng là có ý gì vậy?"

"Khoảng nửa năm trước lúc đang cầm chén thuốc nóng đi đường thì đụng trúng vị quan to con như gấu kia, thuốc bị đổ lên người của vị ấy."

"Thì ra chính là lúc đó."

Choi tòng sự quan vào lần đầu tiên nhìn thấy y nữ Wol Hee thì đã nhất kiến chung tình rồi.

"Bắt đầu từ khi đó, chỉ cần có thời gian là lại tìm tới, lấy đủ mọi loại cớ để giày vò ta." Dường như rất uất ức, hai mắt Wol Hee lại đẫm lệ.

Ra On không khỏi cười ra tiếng. Cái gọi là nam nhân, tuổi tăng lên, dáng người cũng cao lên nhưng chưa chắc đã là một người lớn. Những nam nhân không có giáo dưỡng thì cũng không khác gì một đứa trẻ to xác mà thôi. Không, người có thể thích y nữ Wol Hee phải là một người nam nhân càng ngây thơ hơn nữa.

"Ta thấy nam nhân kia chắc là thích y nữ Wol Hee đấy."

"Cái gì?" Nghe Ra On nói xong, Wol Hee trợn to mắt: "Không thể nào."

"Ta thấy là vậy đấy. Nam nhân kia thích muội, có thể chắc chắn là vậy."

"Không, tuyệt đối không thể nào. Người đó cứ nhìn thấy ta thì lớn tiếng kêu to, trừng mắt nhăn nhó. Chưa bao giờ ôn hòa với ta cả."

"Nam nhân, nếu thích một người, ngược lại sẽ làm ra những hành vi khiến người đó thấy ghét. Nam nhân loại náy có nhiều lắm."

"Vì sao?"

"Ta cũng không biết."

Ta cũng muốn biết nguyên nhân. Rốt cuộc vì sao nam nhân lại dùng sự giày vò để biểu hiện sự yêu thích của mình chứ?

***

Là vì khí thế của Lee Young và Byung Yeon sao? Choi Jae Woo bây giờ không hề giống với vẻ hùng hổ của lúc nãy, khí thế giảm mạnh.

Trở lại Tư Thiện Đường, Ra On hiện giờ đang ngồi đối diện với Choi Jae Woo. Nàng liền đi thẳng vào chủ đề chính: "Huynh thích y nữ Wol Hee đúng không?'

Mặt Choi Jae Woo từ trắng biến thành đỏ. Tuy không trực tiếp trả lời, nhưng nội tâm của hắn như thế nào cũng đã có thể nhìn ra được rồi.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau