Số liệu sau mùa xuân cho thấy, lượng khách đi và về của Hàng không Trung Nam tăng 25% so với cùng kỳ năm ngoái, phá vỡ truyền thống xưa nay là quý một thường là mùa thấp điểm, thực hiện được lợi nhuận doanh thu. Khi còn cách ba tháng nữa là hết thời hạn một năm, trong báo cáo của Kiều Kỳ Nặc đã xuất hiện số liệu so sánh, thành tích sau chín tháng nhậm chức của Cố Nam Đình lại vượt qua thành tích 12 tháng khi Cố Trường Minh còn tại chức. Thế là, mục tiêu "trong vòng một năm, thành tích cả năm sẽ tăng 20%" mà Cố Nam Đình hứa hẹn đã được thực hiện xong sớm.

Cố Trường Minh nói như thở dài: "Cảm giác bị con trai đánh bại thật là phức tạp."

Hiểu chồng có ai qua được người vợ, Tiêu Tố đùa: "Rõ ràng là kiêu ngạo, mà còn tỏ ra như mất mát lắm ấy."

Cố Trường Minh cười, "Lẽ nào em không nhận thấy thực ra anh vẫn có chút xấu hổ sao? Số liệu một năm còn không đẹp bằng chín tháng của nó."

Cố Nam Đình đã bận tới mức một tuần rồi không về nhà ăn cơm, anh ngẩng lên nói: "Để không khiến con quá mất mặt, bố cố ý giữ lại bao nhiêu thực lực, người khác làm sao biết được?"

Cố Trường Minh càng cười vui vẻ, "Vẫn là con trai bố, lúc nào cũng giữ thể diện cho bố."

Tâm trạng Cố Nam Đình hẳn nhiên cũng vui vẻ, anh nói bằng giọng như đùa bỡn: "Trước mặt dì Tiêu, cha con chúng ta đừng tự tâng bốc nhau nữa, ai lại không biết chứ?"

Tiêu Ngữ Hành đang mải mê ăn cơm bỗng xen vào: "Chứ còn gì nữa, hai người đàn ông cũng không biết ngượng cơ."

Cố Nam Đình vỗ lên đầu cô bé, "Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào cái gì?"

Tiêu Ngữ Hành không phục, "Thế chuyện người lớn là anh đang yêu đương với chị Trình cũng không được nói sao?"

Cố Trường Minh nghe thế thì nhìn Tiêu Tố, rồi mỉm cười nhìn Cố Nam Đình, "Bố cũng nghe phong thanh rồi, nhưng con trai bố mãi không báo cáo gì, người làm cha này cũng không tiện nhiều lời."

Xem ra Trình Tiêu nói đúng, do anh quá khoa trương rồi. Đáy mắt Cố Nam Đình hiện ra nụ cười bẽn lẽn, trong giọng nói thấp thoáng vẻ ngượng ngập, "Chuyện chưa đâu vào đâu thì có gì mà nói."

Tiêu Ngữ Hành thêm mắm dặm muối, "Nhưng sao cứ như cả công ty biết hết rồi nhỉ? Ngay cả chị Hạ Chí cũng nói, em có thể chuyển sang gọi chị dâu được rồi, anh cũng không đưa chị Trình về nhà, chẳng xem trọng người ta tí nào."

Cố Nam Đình gắp thức ăn cho cô bé, như bảo hãy ăn nhiều và ít nói thôi: "Anh thì muốn đưa về lắm, nhưng cô ấy cũng phải chấp nhận đã."

Cuối cùng Tiêu Ngữ Hành cũng tìm thấy cơ hội cười nhạo anh, cô bé cười hí hí nhìn Cố Trường Minh: "Bố ơi, chị Trình ngoài là phi công nữ ra thì còn rất xinh đẹp, quan trọng nhất là rất cá tính, không thèm quan tâm đ ến anh con, hahaha..."

Nếu không phải cô bé chạy quá nhanh thì Cố Nam Đình sẽ đánh cho một phát ngay.

Cố Trường Minh vừa bảo vệ con gái, vừa cổ vũ con trai: "Chỉ cần là người con thích thì cứ tự do theo đuổi."

Tiêu Tố gật đầu với Cố Nam Đình, còn Tiêu Ngữ Hành làm mặt hề với anh.

Cố Nam Đình cười không thành tiếng: "Con biết rồi."

Ăn tối xong, thấy Tiêu Ngữ Hành buồn chán lật xem tạp chí trong phòng khách, dáng vẻ lơ đãng, Cố Nam Đình hỏi: "Phát triển với Phùng Tấn Kiêu thế nào rồi?"

Tiêu Ngữ Hành bị câu hỏi đó làm giật bắn mình, cô bé đỏ mặt đá vào bắp chân Cố Nam Đình, "Cái gì mà thế nào? Đừng nói linh tinh!" Rõ ràng là không cho phép đề cập đến bí mật nho nhỏ của mình.

"Anh nói linh tinh à?" Cố Nam Đình rút cuốn tạp chí trong tay cô bé ra, ném sang bên, "Lẽ nào hai đứa định yêu bí mật?" Sau đó anh "ồ" lên một tiếng vẻ suy tư, "Đúng rồi, quên mất em vẫn là trẻ vị thành niên."

Tiêu Ngữ Hành chớp đôi mắt to, nhấn mạnh: "Em đã mười tám tuổi rồi!"

Cố Nam Đình vẫn bình thản, nhắc cô bằng giọng của trưởng bối: "Nhưng còn không tới một trăm ngày nữa là em thi đại học rồi, lúc này không phải thời điểm tốt để yêu đương. Nên đừng cứ nghĩ ngợi về Phùng Tấn Kiêu mãi như vậy! Nếu anh nhớ không lầm thì tháng trước em nhân cuối tuần được nghỉ đã chạy đến thành phố A hai lần, đúng không?"

Hoàn toàn không ngờ chuyện mình lén chạy đến A lại bị bại lộ. Tiêu Ngữ Hành tỏ vẻ liều mạng, "Nói cứ như thật ấy, em và anh Tấn Kiêu có phải quan hệ yêu đương gì đâu. Hơn nữa em đến A là chơi với anh họ mà." Cô bé nói xong chạy mất, để lại Cố Trường Minh và Tiêu Tố với vẻ mặt sửng sốt.

Cố Nam Đình chịu trách nhiệm giải thích: "Phùng Tấn Kiêu chính là cậu cảnh sát mà nó quen ở Cổ Thành. Cũng khá ổn, đừng lo lắng." Thấy Tiêu Tố từ vui mừng chuyển sang lo âu, anh nói: "Sẽ không ảnh hưởng chuyện nó thi đại học đâu, Phùng Tấn Kiêu sẽ biết điều thôi. Con chỉ không muốn nó lãng phí công sức để che giấu chúng ta, quang minh chính đại quen nhau ngược lại sẽ dễ dàng khiến nó thả lỏng tâm trạng hơn."

Tiêu Ngữ Hành từ nhỏ đã được gia đình chăm sóc kỹ, Tiêu Tố khó mà không lo lắng, "Con bé này, sao lại một mình chạy tới A chứ, Tiểu Dập cũng không nói với dì."

Cố Nam Đình an ủi, "Tiêu Dập chỉ không muốn dì lo lắng mới nói với con. Không sao, gan nó chưa lớn, mỗi lần đến đó đều do Tiêu Dập phụ trách đưa đón. Bây giờ trong nhà đã biết chuyện của nó và Phùng Tấn Kiêu, sau này nó đi đâu cũng không cần viện lý do che giấu dì nữa."

Tiêu Tố và Cố Trường Minh nhìn nhau rồi gật đầu, "Cám ơn con, Nam Đình."

Cố Nam Đình ôm vai bà như con trai ôm vai mẹ, "Người nhà với nhau mà cám ơn gì chứ."

Căn cứ theo hợp đồng của Trình An, Hàng không Trung Nam chuyển khoản tiền muaxe đầu tiên theo đúng thời hạn. Do khoản tiền đó là theo hình thức lợi nhuận phân chia ra, mà thành tích quý đầu của Trung Nam lại rất đẹp nên Trình An đương nhiên cũng trở thành bên được lợi.

Trưởng phòng tài vụ lúc báo cáo với Trình Hậu Thần đã nói: "Phó tổng Tiểu Cố của Hàng không Trung Nam mới nhậm chức không đầy một năm đã đánh một trận quá đẹp, việc đầu tư tuyến xe bus nhanh sân bay không chỉ là đầu tiên trong cả nước, mà còn trải ra một con đường cho cậu ấy bước lên chức tổng giám đốc mà không ai có thể ngăn cản được."

Trình Hậu Thần không cho là thế, "Có ông già cậu ta mở đường, sau lưng còn có hậu thuẫn, không tạo ra chút thành tích thì mặt mũi để vào đâu?"

Trưởng phòng tài vụ hoàn toàn không biết "ân oán" giữa Tiểu Cố và lão Trình nên ông ta nói bằng giọng tán thưởng: "Nghe nói Cố tổng sau khi lùi về sau đã không còn hỏi chuyện công ty nữa, mà trong lãnh đạo cao cấp của Hàng không Trung Nam không thiếu người đợi xem trò cười. Trong tình hình đó, năng lực của cậu ta đập tan mọi lời dị nghị, mở rộng mảng nhân sự, chiếm lĩnh đường bay mới, thực hiện việc mua máy bay mới, đã đủ thấy đó là một thanh niên có năng lực, có nghị lực."

Trình Hậu Thần ngước lên nhìn người nhân viên cấp dưới đã theo ông bao năm, "Nếu cậu ta đã giỏi như thế, anh có suy nghĩ sang Trung Nam tìm việc không?"

Chuyện này... trưởng phòng tài vụ thật lòng không hiểu câu nào đã khiến Trình tổng không vui, ông ta đằng hắng rồi đổi chủ đề, "Trình Tiêu bay ở Trung Nam đúng không? Lần này hợp tác với Trung Nam vui vẻ như thế..."

Vui vẻ? Trình Hậu Thần không đợi ông ta nói hết đã cắt ngang, "Anh ra ngoài đi!"

Đến khi trưởng phòng tài vụ mang vẻ mặt nghi hoặc lẫn ấm ức ra ngoài, Trình Hậu Thần đang định gọi điện cho Trình Tiêu thì thư ký vào hỏi: "Trình tổng, có điện thoại của Cố tổng bên Hàng không Trung Nam, ngài có nghe không ạ?"

Nếu là hợp tác trước kia thì Trình Hậu Thần sẽ không nói năng gì mà từ chối ngay, bây giờ ông đặt điện thoại di động xuống, hùng hồn quát lên: "Nối máy vào đây!"

Cho dù đã ở cạnh Boss bao năm, thư ký vẫn không tài nào thích ứng được với tính khí biến hóa đa dạng của ông, lau mồ hôi nối máy vào trong.

Bên kia đầu dây, Cố Nam Đình nói với vẻ khách sáo, lễ phép: "Cháu chào bác trai, cháu là Nam Đình."

Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Gọi tôi là Trình tổng."

Cố Nam Đình không hề biết ban nãy anh mới là đề tài nói chuyện của người ta, nghe thấy ông lão có vẻ không vui, anh khựng lại rồi lên tiếng: "Chào Trình tổng ạ, cháu là Cố Nam Đình của Hàng không Trung Nam."

Trình Hậu Thần như một cậu chàng hai mươi mấy tuổi đang trẻ trung háo thắng, nói như khiêu khích: "Sao, thành tích quá đẹp nên muốn khoe với tôi hả? Nói cho cậu biết, lúc tôi nâng doanh thu năm của Trình An từ một triệu lên một trăm triệu cũng chưa khoe khoang khắp nơi như cậu đâu!"

Chuyện này là sao? Cố Nam Đình có phần hối hận vì chưa hỏi Trình Tiêu về tâm trạng của cha cô mà đã gọi cú điện thoại này. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể tiếp tục, "Trình tổng, bác hiểu lầm rồi ạ, do hiệu quả đầu tư tuyến xe bus nhanh quá rõ rệt nên cháu gọi điện làm phiền, muốn bác tăng đơn hàng ạ."

Tăng đơn hàng? Trình Hậu Thần từ chối với vẻ trẻ con: "Không bán cho cậu!"

Nghe âm thanh máy bận vọng tới, nghĩ đến cuộc sống tương lai phải đồng thời ứng phó với Trình cơ trưởng hay làm bộ làm tịch và lão Trình tính khí nóng nảy, Cố Nam Đình nhất thời thấy cảm xúc phức tạp. Anh thở dài, chuẩn bị gọi cho Trình Trình của anh, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua bảng xếp lịch bay trên bàn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, chắc chắn lúc này Trình Tiêu đang bay nên buông điện thoại xuống.

Khi Trình Tiêu hạ cánh, cô chủ động gọi điện, hỏi anh: "Sao anh lại chọc lão Trình rồi? Sao ông lại gọi điện mắng anh?"

Cố Nam Đình day day huyệt thái dương: "Anh lấy lòng ông còn không kịp nữa, làm sao dám chọc giận?"

Trình Tiêu cười, "Thứ bố em không thiếu nhất chính là tiền, mà anh còn vội vàng dâng cho ông, Cố Nam Đình à, anh có thể đổi kế sách khác không? Người thành phố các anh chẳng phải biết rõ nhất hay sao?"

Gặp phải nhạc phụ coi tiền bạc như cát bụi này, Cố Nam Đình cũng đau đầu, anh nói như than thở: "Xin thủ trưởng cho ý kiến!"

Chớp mắt đã vào tháng Năm, Trình Tiêu phải bay đến thành phố A tiến hành kiểm tra bay mô hình, đây là khóa học một năm hai lần mà phi công nào cũng phải trải qua.

Cố Nam Đình đang công tác nơi khác nhớ rõ thời gian tập huấn của cô, trước khi cô lên máy bay đã gọi điện dặn dò: "Bay mô hình phải phối hợp với cơ trưởng xử lý các trường hợp đặc biệt, em nên chú ý nhiều hơn nhé."

Nỗi lo của Cố Nam Đình là cần thiết, dù sao từ khi cô bay tới nơi, trừ gặp delay chuyến bay ra thì chưa từng gặp phải trường hợp đặc biệt nào. Nhưng Trình Tiêu vẫn không thích nghe cho lắm, "Chú ý gì cơ? Anh nghĩ em có vấn đề về mặt kỹ thuật à?"

Tài năng bẩm sinh và nỗ lực của cô anh đều biết hết, Cố Nam Đình lập tức kiểm điểm bản thân, "Nếu không là sếp của em thì anh có thể nói gì?"

Trình Tiêu liền cười, cô thản nhiên nói: "Thế thì anh có thể lấy thân phận người theo đuổi em mà nói, anh không nỡ để em đi, hoặc đợi em quay lại v.v... Là người lớn tuổi hơn, ngôn ngữ của anh không nên thiếu thốn như thế chứ?"

Cố Nam Đình bị cô chọc tức đến phì cười, "Trình Tiêu, chúng ta bây giờ có khác gì những người đang yêu? Sao cứ phải chờ đến khi em thành cơ trưởng?"

"Khác nhiều chứ." Tâm trạng Trình Tiêu rõ ràng không tồi, cô vừa nói vừa cười: "Ngày nào chưa thiết lập quan hệ yêu đương thì em sẽ không do anh quản. Có tự do hẹn hò với người khác, không cần chịu đựng sự ganh ghét của những người theo đuổi anh. Đương nhiên, vì anh không chịu kiềm chế bớt nên em cứ phải chịu đựng sự đố kỵ của những kẻ ái mộ anh, thế nên món nợ này em sẽ không khách sáo mà tính với anh đâu. Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nhất là đàn ông các anh vội vã muốn thiết lập quan hệ chẳng phải là để danh chính ngôn thuận sờ mó tay chân, ôm eo các thứ hay sao. Em không phải kẻ tùy tiện, khi chưa chắc chắn đối phương là người bạn đời của mình thì sẽ không chịu thiệt thòi đâu."

Cố Nam Đình vừa tức vừa không nhịn được cười, anh tức tối quở trách, "Nói linh tinh! Hành động thân mật giữa người đang yêu đều là không cầm được lòng, sao với em lại biến thành lưu manh chứ."

"Đừng giải thích. Tâm tư phụ nữ rất khó hiểu, vì có lúc ngay cả chính bọn em cũng không hiểu nổi chính mình mà. Nhưng đối với đàn ông, em đã nhìn thấu nội tâm các anh rồi được chưa?" Trình Tiêu giơ tay lên nhìn giờ, "Em phải lên máy bay đây, hẹn người đàn ông khác gặp nhau ở A rồi."