Trước khi về nước, các phi công được thưởng một ngày nghỉ ngơi thoải mái.

Trình Tiêu hành động đơn độc, về rất muộn, bỏ lỡ tiệc mừng của khu vực huấn luyện bay.

Brown cười bảo: "Chuyện cho sếp leo cây đúng là chỉ có người như cô ấy mới làm được."

Cố Nam Đình cười rất lịch sự: "Cô ấy học bay ở đây, bạn bè rất nhiều."

Brown có vẻ không chịu nổi: "Với cá tính cao ngạo lạnh lùng đó, bạn bè trò chuyện được chắc không có bao nhiêu nhỉ?"

Sự thực đúng là thế, nhưng, "Tôi chỉ là sếp của cô ấy, thời gian ngoài giờ làm việc của cô ấy không do tôi chi phối."

Nói rất đau lòng. Không đúng, là bất lực. Brown tỏ ra vận dụng thành ngữ không tốt lắm, nhưng chiêu "đâm dao" thì vẫn rất chuyên nghiệp, "Cũng đúng, đặc biệt là việc hẹn hò thì không cần xin xỏ sếp."

Cố Nam Đình nhận ra vẻ đùa cợt đó, cười cười: "Cô ấy còn ở hàng không Trung Nam ngày nào thì tôi cũng không để cô ấy bay hành trình đó, thế nên hôm nay, tôi cho phép cô ấy chào từ biệt."

Brown nghe thấy một ý tứ khác rất sâu xa.

Bất hạnh là đã bị Cố Nam Đình nói trúng, Trình Tiêu hôm đó đã từ chối một người đàn ông cao lớn đẹp trai, dòng máu lai Trung – Pháp, "Tôi có bạn trai rồi, tình cảm chúng tôi rất tốt."

Bạn thân kiêm bác sĩ riêng Amy mà cô đã làm quen khi còn học ở trường Hàng không, nghe thế đã kinh ngạc: "Rõ ràng cậu đã chia tay với anh chàng họ Phỉ kia rồi mà!"

Trình Tiêu tha thứ cho việc không hiểu chuyện của cô nàng: "Bạn trai tớ chỉ có một mình Phỉ Diệu thôi hả?"

Amy mở to mắt: "Cậu không phải cô gái dễ dãi."

Trình Tiêu nở nụ cười tươi: "Bạn trai tớ nói chỉ là bạn là con trai, đừng nghĩ nhiều."

Amy dở khóc dở cười: "Oh my God, tớ có cần bất bình thay cho bạn trai mới của cậu không?"

Trình Tiêu vui vẻ chạm ly với bạn: "Đối tượng tớ kết hôn sẽ được tớ gọi là – người anh em của tớ!"

Amy đang cố gắng học tiếng Trung đã cau mày: "Thế nào là – người anh em?"

Người anhem chính là – Trình Tiêu nhìn bóng dáng tiến đến từng bước vững vàng dưới ánh đèn mờ ảo, "Trên người toát ra vẻ giang hồ".

"Vẻ giang hồ?" Là người ngoại quốc không hiểu võ hiệp là gì, Amy không thể hiểu cái gì gọi là giang hồ.

Trình Tiêu nhướn một bên mày, khóe mắt liếc sang người đàn ông ngồi phía sau lưng cô, "Cậu có thể hiểu là 'hoang dã'."

Như vậy Amy có thể hiểu, nhưng, "Tớ tưởng cậu phải thích kiểu lịch thiệp chứ."

Trình Tiêu chỉ cười, không nói gì.

Đến khi Amy được bạn trai đón đi, Cố Nam Đình mới quay lại, "Lãng phí ý tốt của người ta."

Quả nhiên đã đến từ lâu, chứng kiến hết quá trình tỏ tình của anh chàng lai Trung – Pháp, Trình Tiêu quay lại nhìn góc nghiêng mặt của anh, "Người ta đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, chỉ là tiếng Trung tệ quá."

Cố Nam Đình không nói gì.

Trình Tiêu muốn thêm một ly rượu nhưng lại nghe anh nói: "Nếu chỉ dừng ở đây thì ngày mai sẽ cho em vào buồng lái."

Tay Trình Tiêu đang đưa lên lại buông xuống, cô hỏi: "Thật không?"

"Tin hay không tùy em." Cố Nam Đình vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh anh, "Dù sao tôi nói sẽ giữ lời."

Trình Tiêu bị cám dỗ, cô đứng lên lại gần, ngồi xuống cạnh anh, "Chắc không phải chuyến bay về nước ngày mai anh đích thân bay đó chứ?"

Cố Nam Đình nhìn vào mắt cô, mặc nhận.

Anh mặc sơ mi trắng, không thắt cà vạt, nút áo ở cổ mở hai cái, tay áo cũng xắn lên để lộ làn da nâu khỏe mạnh, lúc này tay anh đang đặt trên lưng ghế sofa choàng qua vai cô, lười nhác và gợi cảm.

Trình Tiêu cầm ly nước rõ ràng không có chút cồn nào, chạm ly với anh: "Giao dịch thành công."

Suy nghĩ cho anh ngày mai phải bay nên Trình Tiêu đề nghị về sớm nghỉ ngơi.

Lần này đến lượt Cố Nam Đình chỉ cười mà không nói gì.

Trình Tiêu gần như tưởng rằng hàm nghĩa sau nụ cười của anh là bảo cô đến nghỉ ngơi ở khách sạn của anh, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn, nếu anh dám đùa bỡn như thế thì sẽ "đáp lễ" anh bằng rượu tạt đầy mặt. Kết quả là anh chỉ cười nói: "Tôi đưa em về."

Đến khu vực tập huấn, xe vừa ngừng thì anh có điện thoại. Thấy Cố Nam Đình nhìn điện thoại mà không nhúc nhích, Trình Tiêu có ý tránh đi, đang định cởi dây an toàn thì cửa đã bị khóa.

Trên gương mặt Cố Nam Đình tỏ rõ vẻ không vui, anh nghe máy, nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cảnh sát Phùng."

Trình Tiêu loáng thoáng nghe thấy bên kia có một giọng đàn ông: "Rất xin lỗi đã cuốn cô ấy vào vụ này, vụ án đã..."

Chưa nói xong thì Cố Nam Đình đã cắt ngang, "Xin lỗi thì khỏi cần, chỉ cần đừng để xảy ra những chuyện tương tự nữa, tôi sẽ rất cảm kích. Ngoài ra xin nhắc cảnh sát Phùng một câu, nếu anh muốn làm bạn với cô bé thì đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho nó đã."

Bên kia hứa hẹn: "Ngày mai tôi sẽ đưa cô bé an toàn về lại thành phố G."

"Tôi sẽ không nói cảm ơn." Cố Nam Đình cúp máy.

Cũng không biết Trình Tiêu nghe thế nào mà lại lý giải thành một tầng nghĩa khác: "Bạn gái cũ gặp rắc rối? Chỉ giận mà không làm gì thì có tác dụng gì? Tôi đứng trên lập trường phụ nữ kiến nghị anh trong thời gian ngắn nhất hãy chạy tới đó thì còn có cơ hội cứu vãn."

Bạn gái cũ? Đúng là cái hố hoang đường nhất! Cố Nam Đình khâm phục trí tưởng tượng của cô, anh tức tối: "Em gái tôi! Có phải em không biết Hạ Chí ở bên đó trông nom nó đâu."

"Chủ yếu là trong giọng nói của anh có vẻ không cam tâm quá, rất khó để không hiểu lầm." Trình Tiêu càng hào hứng: "Hoặc là khẩu vị anh quá nặng, em gái cũng không bỏ qua? Đừng phủ nhận, sắc mặt và ánh mắt anh đã bán đứng anh."

Cố Nam Đình bị chọc tức phát phì cười, anh cố ý nghiêng người tới, nhìn vào mắt cô: "Nói lại lần nữa, nói tôi biết em nhìn thấy gì? Nói chính xác, người em nhìn thấy là ai?"

"Trong tình huống này còn có thể là ai?" Trình Tiêu không trả lời chính diện mà chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Cho tôi xuống xe."

Cố Nam Đình lại giơ tay ôm eo cô, năm ngón tay siết lại, kéo cô lại gần anh.

Trong xe vẫn là bài Lanadelrey – high by the beach, nhưng không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp vì anh đến quá gần, mà lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh đang áp sát vào eo cô, cách một làn áo mùa hè mỏng manh.

Mặt Trình Tiêu và anh chỉ gần trong gang tấc, Cố Nam Đình chỉ hơi cúi xuống là có thể hôn lên môi cô. Mà cô lúc này đang đờ đẫn, đúng là cơ hội hiếm có. Nhưng anh không. Tay trái Cố Nam Đình trượt từ eo Trình Tiêu xuống, phủ lên mu bàn tay cô, tay phải ve vuốt gò má cô, ánh mắt chăm chú, "Tôi nghĩ tôi bắt buộc phải thanh minh cho mình."

Trình Tiêu nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

Cố Nam Đình dịu dàng nói: "Bạn gái cũ của tôi mà em nói, không hề tồn tại!"

Họ quá gần nhau, gần đến nỗi hơi thở ấm nóng của anh dễ dàng phả lên mặt cô, như một ly rượu mạnh, uống vào sẽ luồn thẳng xuống ngực, đốt cháy cô – tim nóng lên mãi không thôi.

Hoàn toàn, luống cuống chân tay!

Trình Tiêu đờ ra một lúc mới có sức rút tay lại. Cô cởi dây an toàn, sau đó bỗng nghiêng người về phía anh.

Trong tích tắc, Cố Nam Đình tưởng – tưởng rằng cô sẽ chủ động hôn anh.

Đương nhiên là nghĩ nhiều rồi.

Trình Tiêu chỉ tự mình mở khóa cửa xe, lúc xuống xe đã lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với đời tư của Cố tổng."

Khi cửa xe bị sập mạnh vào, Cố Nam Đình cười khổ.

Được thôi, anh thừa nhận anh đã hơi vội vã. Nhưng, độc thân là điều kiện của tình yêu, anh bắt buộc phải nói rõ thành ý với em. Cho dù thực sự anh chưa nghĩ xong phải giải thích với em anh đang ở trong thời gian sai lệch, còn chúng ta, lại sai lệch thời gian như thế nào.

Không thể cầm lòng.

Sáng sớm hôm sau khi trời mới hửng, Cố Nam Đình mặc đồng phục phi công xuất hiện tại sân bay với thân phận là cơ trưởng, là thành viên tổ bay, Lâm Tử Kế ngồi ở ghế phó, quan sát viên Trình Tiêu, có cả bốn tiếp viên hàng không đi theo.

Trước khi lên máy bay, Cố Nam Đình mặc áo phản quang vào, dẫn Trình Tiêu đến bãi đáp máy bay để kiểm tra bên ngoài máy bay, "Máy bay đến tay chúng ta đều đã được kiểm tra rồi. Cơ trưởng chỉ kiểm tra đơn giản kết cấu bên ngoài, đảm bảo không có gì tổn hại, bánh máy bay không bị gì, radar, đèn máy bay..."

Những điều này đều là kiến thức bay cơ bản, Trình Tiêu đã thuộc nằm lòng từ lâu. Nhưng cô hiểu hành động này của Cố Nam Đình là để bồi dưỡng cho thói quen bay của cô, nên cô rất chăm chú lắng nghe, không chút qua loa hoặc mất kiên nhẫn.

Sau đó, Cố Nam Đình chỉ thị Trình Tiêu những việc vốn là của cơ phó: "Kiểm tra các thiết bị cơ bản trong máy bay, nhập số liệu bay vào máy tính quản lý bay. Cơ phó giám sát."

Toàn bộ quá trình, Trình Tiêu không để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Khi hành khách lên máy bay xong hết, Cố Nam Đình lại xác định kế hoạch bay, đồng thời yêu cầu Trình Tiêu phải đòi lần nữa tư liệu khí tưởng gần đây nhất của đường bay này.

Trình Tiêu lập tức trao đổi bằng tiếng Anh với đài chỉ huy.

Khi đã xác nhận thời tiết của đường bay đạt tiêu chuẩn, Cố Nam Đình hạ lệnh chấp hành kiểm tra trước khi bay, hoàn thành xong điều khiển máy bay vào đường băng, đậu thẳng. Đến khi đài chỉ huy ra huấn lệnh có thể bay, anh đẩy tay cầm.

Lâm Tử Kế kiểm tra mọi tham số bình thường, "Lực đẩy ổn định."

Cố Nam Đình lại đẩy tay ga hướng lên, báo chỉ thị tương ứng.

Khi tốc độ đạt 80 hải lý, 100 hải lý, Lâm Tử kế tiếp tục báo: "Lực đẩy điều chỉnh xong, tốc độ 100."

Cố Nam Đình chỉ thị: "Kiểm tra." Đến khi tốc độ lại thay đổi, Lâm Tử Kế báo "V1", anh rút tay ra khỏi tay cầm.

Sau đó, Lâm Tử Kế báo: "Nâng bánh máy bay."

Cố Nam Đình thao tác cho máy tay rời khỏi mặt đất rất êm.

Đến khi họ hoàn thành kiểm tra khi máy bay đã cất cánh, kiểm soát viên không lưu chỉ thị: "2688 liên hệ đến gần, 119.6, tạm biệt."

Trình Tiêu ngồi phía sau, trong lòng lặp lại mỗi động tác, mỗi câu chỉ lệch của anh, đồng thời khi máy bay vượ qua những quãng đường bay khác nhau phải liên hệ với đài chỉ huy không lưu trước, xác định tình hình thời tiết, còn phải ứng đối mọi câu hỏi liên quan mà Cố Nam Đình đề ra bất cứ lúc nào.

Đối với lời đối đáp trôi chảy của cô, Lâm Tử Kế bảo: "Trình Tiêu học giỏi nhỉ."

Trình Tiêu vừa định nói "kiến thức sơ đẳng phải có" thì Cố Nam Đình đã lên tiếng trước: "Cô ấy phải như vậy."

Đúng thật... không thể phản bác.

Chuyến bay thẳng từ Mỹ về thành phố G này dự kiến thời gian bay là 12 giờ 30 phút, là chuyến bay đường dài đầu tiên Trình Tiêu trải qua khi đã trở thành phi công. Cố Nam Đình tỏ vẻ bình thản nhưng lại luôn quan sát trạng thái của cô. Thấy cô không bị thiếu khí, huyết áp thấp, khô giọng, khó chịu, và không bị ảnh hưởng bởi tốc độ, hoàn cảnh xung quanh, vẫn luôn giữ vẻ bình thản, anh nói: "Lòng nhẫn nại rất khá đó chứ."

Câu trả lời của Trình Tiêu rất chân thực: "Lần đầu bay nên hơi hưng phấn."

Cố Nam Đình quay sang nhìn cô, "Chẳng lẽ không phải vì có tôi nên em mới không dám ù lì?"

Nếu không phải Lâm Tử Kế có mặt thì Trình Tiêu chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà cho anh một trận rồi: "Bay là chuyện nhỏ. Trạng thái của phi công phải không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài."

Thế giới bên ngoài? Đang vạch rõ giới hạn với anh sao? Cố Nam Đình và Lâm Tử Kế đưa mắt nhìn nhau: "Brown nói miệng cô ấy không tha cho bất cứ ai, quả không sai! Trước mặt tôi mà cô ấy cũng không chịu thiệt, sau này sẽ biết tay."

Lâm Tử Kế là lãnh đạo bộ phận bay bây giờ đã không chịu nổi, anh ta nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Khi trong buồng lái chỉ còn hai người họ, ánh mắt Trình Tiêu dừng lại ở khuôn mặt anh: "Anh có thể chú ý thân phận không?"

Cố Nam Đình tỏ ra vô tội: "Tôi nói câu nào sai?"

Trình Tiêu đáp trả: "Anh không nói thì đúng."

Cố Nam Đình kiềm chế một lúc, đến khi máy bay tiến vào không phận Trung Quốc, anh mới hỏi: "Tôi có thể nói được chưa?"

Lâm Tử Kế lúc trước "ẩn thân" lại tỏ ra ù ù cạc cạc.

Trình Tiêu nghiến răng, cô nói với thân phận quan sát viên: "Đám mây tụ mưa phía trước đã tan, không cần đi vòng."

Trong mắt Cố Nam Đình lóe lên nụ cười, anh nói với Lâm Tử Kế: "Kiểm soát tốt tư thế bay." Nghĩ đến lần đầu tiên họ bay vào bảy năm trước, anh không kìm được, hỏi: "Tại sao lại chọn nghề bay?"

Trình Tiêu nhìn cảnh sắc ngoài bầu trời: "Du lịch miễn phí, còn có thể biết được mọi thứ trong không trung, ngoài bay ra thì không còn lựa chọn nào tốt hơn."

Đúng vậy, không lái máy bay thì mãi mãi không biết trái đất này đẹp đến nhường nào. Nhưng, bảy năm trước rõ ràng cô nói bay là an toàn nhất.

Cố Nam Đình phê bình: "Lý do chọn nghề không cao thượng gì cả!"

Trình Tiêu cười tỉnh bơ: "So với run tay chọn sai nghề thì đã có trách nhiệm hơn nhiều rồi."

Đợi mãi không thấy cô hỏi lại, Cố Nam Đình lại lên tiếng: "Sao không hỏi tôi?"

Trình Tiêu trả lời vẻ chê bai: "Rõ ràng như thế còn cần phải hỏi sao? Là người thừa kế, anh không bay thì ai bay?"

Còn người thừa kế gì nữa? Cố Nam Đình không muốn nói với cô nữa, chiến tranh lạnh với cô... một tiếng đồng hồ đã.

Cứ thế đấu khẩu qua lại, hoàn thành chặng bay, ngay cả Lâm Tử Kế cũng không thấy mệt mỏi. Chỉ là, toàn bộ quá trình, anh ta cảm thấy rất phiền não vì mình là "bóng đèn cao áp".

Lúc gần đến thành phố G thì trời đang hửng sáng, ánh ban mai rạch ngang bầu trời vén bức màn đêm lên, một ngôi sao gần đường chân trời tỏa ra ánh sáng kỳ lạ khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Cố Nam Đình hỏi trong bầu trời đầy sao: "Biết đó là sao gì không?"

Trình Tiêu nhìn chăm chú bên ngoài: "Sao Kim gần mặt trời hơn trái đất."

Không sai, là sao Kim có sự thay đổi tròn khuyết giống mặt trăng. Lúc này, máy bay của họ đang bay về phía sao Kim.

Trình Tiêu, hãy nhớ lần bay này. Bắt đầu từ khi trời hửng, anh đích thân dẫn dắt em, Sau này, bầu trời sẽ do chúng ta làm chủ, ở đầu tầng mây, bên kia cầu vồng, mỗi một tấc khoảng cách đều sẽ lưu lại dấu vết.

6 giờ 40 phút giờ Bắc Kinh, sân bay quốc tế Thái Bình thành phố G, chuyến bay số hiệu ZN3696 của Hàng không Trung Nam bình an hạ cánh. Khi máy bay chạy trên đường băng về bãi đậu, hai chiếc xe chữa cháy ban nãy đậu hai bên đường băng đồng loạt phun ra cột nước rất mạnh vào không trung.

Thần sắc Cố Nam Đình bình thản, điều khiển máy bay chậm rãi đi xuyên qua "cửa" mà hai cột nước tạo ra, trượt vững vàng về bãi đậu.

Cổng nước đón máy bay, là cấp bậc lễ nghĩa cấp cao được ngành hàng không công nhận, ngụ ý "tiếp phong tẩy trần".

Hành khách lần đầu biết được nghi thức này, hoan hô rồi chụp hình kỷ niệm, Hàng không Trung Nam lúc này đang làm văn kiện tuyển dụng cho các học viên phi công hoàn thành khóa tập huấn bay trở về.

Cố Nam Đình bắt tay Trình Tiêu: "Hoan nghênh em gia nhập Hàng không Trung Nam." – Hoan nghênh em đến bên anh.