Editor: Miêu Bàn Tử

Thời điểm thích khách mai phục liền bao vây toàn bộ cung điện lại, hiện tại lại thêm thị vệ trong cung, cho nên hiện tại khắp nơi chỉ thấy đao quang kiếm ảnh.

Dòng họ các quý tộc vứt cả tôn nghiêm, cứ kêu la như heo rồi chạy qua chạy lại.

Cái gì mà thể diện Hoàng gia, tư thái quý tộc gì đó đều không bằng giữ lại một cái mạng nhỏ trước mặt.

Bọn họ hoàn toàn mất đi lý trí, chạy tán loạn khắp nơi, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm nơi ẩn núp an toàn.

Lúc này, người mà Tô Đát Kỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm đang thừa dịp mọi người hỗn loạn mà kêu lên một tiếng,

"Tướng công, nhanh đến bên chỗ Hoàng Thượng, nơi này có cao thủ, nhất định có thể che chở chàng!"

Đám người kia như tìm thấy một cọng cỏ cứu mạng giữa đại dương mênh mông, lập tức ào ào tràn qua.

Lần này, vị trí Tiêu Ngự trở thành món bánh thơm nhất, tất cả mọi người đều đỏ mắt liều mạng chen vào.

Nhóm ám vệ có kinh nghiệm đối phó với thích khách, một đao liền giải quyết hết. Nhưng nhiều hoàng thân quý tộc tuôn đi qua như vậy liền không thể tùy tiện vung tay chém giết, trận hình có khỏe đến đâu lại bị chen lấn như thế liền lộ ra mấy cái sơ hở.

"Đều dừng lại cho trẫm!"

Tiêu Ngự bị chen đều đến nghiêng ngả, vội nghiêm nghị quát.

Nhưng trong lúc nguy cấp như thế, không có ai thèm nghe, ngược lại còn dùng sức chui về phía hắn.

Tiêu Ngự cùng Tô Đát Kỷ bị chen ngã trái ngã phải, kém chút nữa không giữ được Tô Đát Kỷ.

Những tên thích khách kia đương nhiên cũng nghe đến tiếng la này, lập tức chuyển hướng công kích, nhóm ám vệ rối bời trong đám người giao thủ cùng thích khách, một lần nữa tràng diện lại hỗn loạn không thành hình dáng gì.

Tiêu Ngự lo lắng vạn phần, muốn tìm hai ám vệ ở phía trước bổ ra một con đường máu rồi kéo Tô Đát Kỷ rút lui trước, không nghĩ tới chỗ tối có một người lao đến, đụng thẳng lên người Tô Đát Kỷ.

Hồ ly thường xuyên đi săn vào đêm, đối với gió thổi cỏ lay phá lệ nhạy bén, lúc mà người kia còn vờ trốn ở đằng sau đã bị nàng phát hiện.

Nhưng đối mặt với cái ý định công kích của người này, nàng không chỉ không tránh, ngược lại còn phối hợp đụng vào người có lai lịch kia.

Người kia hơi kinh ngạc vì hành động quá thuận lợi, sau khi sửng sốt vài giây liền vòng hai tay ôm lấy eo Tô Đát Kỷ.

Tiêu Ngự không có chút phòng bị nào quá sợ hãi, cho là có thích khách muốn tổn thương tới mỹ nhân cùa hắn, vừa vung tay lên muốn chém xuống, ngay tại lúc nhìn thấy gương mặt kia liền dừng lại tay.

Sao lại là...

Lệ tần?

"Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng, rốt cục thần thiếp cũng tìm được ngài!"

"Không có Hoàng Thượng, thần thiếp thật khổ mà."

Nàng ta tóc tai lộn xộn, trên đầu còn cắm mấy nhánh cây, quần áo cũng bẩn thỉu bùn đất, ôm lấy Tô Đát Kỷ khóc lớn tiếng đến bi thương.

Tô Đát Kỷ vội vươn tay cản hắn,

"Hoàng Thượng, nàng fa đã điên rồi, sẽ không làm gì với thần thiếp. Chớ vì chút chuyện nhỏ này mà ô uế tay của ngài."

Nàng đương nhiên muốn ngăn cản Tiêu Ngự giết Lệ tần, bằng không thì trò hay còn diễn thế nào nữa?

Người vừa rồi thừa dịp hỗn loạn mà dẫn lối cho đám người quý tộc chen qua chính là Lệ tần!

Sức lực khoẻ mạnh kia cũng không giống như người điên.

Không ngờ rằng nàng ta giả ngây giả dại, ẩn nấp trong cung lâu như vậy lại câu dẫn được Vương gia.

Đặc biệt bất ngờ!

"Phiên Phiên của trẫm vẫn lương thiện nhất."

Đương nhiên Tiêu Ngự sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đối nghịch với Tô Đát Kỷ, tự hắn đưa tay muốn kéo Lệ tần ra.

Biến cố lại phát sinh vào lúc này!

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄): 

- Đội nón bảo hiểm vào!!!!!

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~