Editor: Miêu Bàn Tử

Tại sao lại ăn dấm nữa rồi?

"Không phải trẫm xử lý xong sự tình của nàng ta liền lập tức đến nhìn nàng sao?"

Tiêu Ngự nhẫn nại một chút rồi nói.

Tô Đát Kỷ lại rất không hài lòng, mặt mày luôn tiu nghỉu như bánh bao chiều, bĩu môi nói,

"Buổi sáng là Hiền Phi, buổi chiều là Lan Phi. Mấy ngày trước là Trịnh quý phi, Lệ tần. Mỗi ngày đều có người bạch bạch tới tìm ngài, còn nơi nào cho nô gia nữa."

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Đây còn không phải là do nàng đi trêu chọc người ta trước hay sao?

Lời này Tiêu Ngự không dám nói ra.

Thật vất vả mới dỗ tốt một chút, không thể vì một câu mà thất bại trong gang tấc nha.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục trấn an,

"Ngày bình thường các nàng cũng không có tới đây, mấy ngày nay trẫm cũng không có mời các nàng tới..."

Thế nhưng Tiêu Ngự không biết, mục đích của Tô Đát Kỷ chính là trên nháo dưới nháo, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều có thể nháo đến cãi nhau.

Nghe xong lời này, nàng liền tức giận ngắt lời nói:

"Ý của Hoàng Thượng chính là nô gia rủ rê các nàng tới, muốn trách tội lên đầu nô gia rồi?"

Tô Đát Kỷ tức giận đến nghiêng người bật dậy,

"Xem như nô gia đã nhìn ra, cho dù các nàng đau đầu nhức óc hay là không cao hứng, cũng chính là lỗi của nô gia. Hoàng Thượng muốn đến hưng sư vấn tội ta có phải không!"

"Trẫm không có ý này..."

"Ý của ngài chính là như thế!"

Nàng như núi lửa bạo phát, uốn éo người hăng hái đánh hắn,

"Còn không phải là bởi vì ngài nạp nhiều phi tử đến như vậy, ta đi đến đâu đều bị người khác nhìn đến khó chịu. Ngài có biết ta bị khi dễ sau lưng không?"

Tô Đát Kỷ càng nói càng ủy khuất, trừng mắt liếc hắn một cái, nghẹn ngào không thôi,

"Kết quả, ngài, ngài không chỉ không giúp ta, còn muốn đến mắng ta!"

Tức giận lên một cái liền không xưng "Nô gia" mà xưng thẳng thành "Ta".

Tiêu Ngự cảm thấy mình rất vô tội, hắn mắng qua nàng bao giờ?

Nhưng thấy nước mắt óng ánh của nàng như châu ngọc từ từ rơi xuống, dáng vẻ làm cho người ta cực kỳ đau lòng, chỉ có thể yên lặng thở dài, xoay chuyển miệng,

"Tốt tốt tốt, là trẫm không đúng, là trẫm không có điều tra kỹ mà hiểu lầm nàng."

Đánh cũng không nỡ tâm đánh, mắng lại càng không dám, hắn có thể làm sao đây, hắn cũng rất tuyệt vọng a.

Chỉ có thể an ủi bản thân rằng vật nhỏ là mình sủng, do mình sủng.

Nghe hắn nói như vậy, lúc này sắc mặt Tô Đát Kỷ mới tốt một chút, thút thít ít dần.

"Là trẫm sai rồi, nàng đừng tức giận nữa, có được hay không?"

Tiêu Ngự không ngừng cố gắng.

Tô Đát Kỷ cũng không phải muốn cùng tranh luận với hắn ai đúng ai sai, nàng chỉ đang thăm dò độ khoan dung mà hắn dành cho mình bây giờ ở đâu thôi.

Làm một đế vương mà nói, đem tư thái của mình hạ xuống thấp như vậy rất không dễ dàng, nàng biểu thị cực kỳ hài lòng.

Tô Đát Kỷ lại bắt đầu không nhìn hắn mà giả vờ nhìn trái nhìn phải rồi thốt ra,

"Qua ba ngày nữa là đến sinh thần của nô gia."

Giọng điệu nghèn nghẹn chua lè lại làm cho Tiêu Ngự bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách lần này nàng phá lệ sinh khí, còn kéo theo hắn vào trong, hoá ra là bởi vì chính mình chuẩn bị lễ vật kỹ càng cho sinh thần của Lan Phi nương nương, lại không bày tỏ cho nàng cái gì.

Đưa tay gõ nhẹ trên cái trán trơn bóng của nàng, Tiêu Ngự thật sự dở khóc dở cười.

"Có người nào mà sinh thần của mình lại tự đòi hỏi lễ vật không? Thật không có chút thận trọng nào."

Lời mới vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy mình nói một câu nói nhảm.

Tiểu yêu tinh này nếu mà biết hai chữ thận trọng viết như thế nào, thì vẫn là nàng sao?

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Quả nhiên, Tô Đát Kỷ hừ một tiếng, thân thể nhỏ nhắn nghiêng qua, nằm xuống đưa lưng về phía hắn,

"Vậy nô gia không nói muốn lễ vật gì, chính ngài tự chuẩn bị đi!"

Tiêu Ngự:...

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Cảm giác tự hố mình rất..... Ừm:))))

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~