*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 09

Edit: Miy

Beta: Snivy

-------------------------------------------------

"Các người là ai?"

Thanh âm lạnh băng không hề có cảm xúc vang ra đột ngột khiến căn phòng hỗn loạn bỗng chốc tĩnh lặng, như nện một tảng đá vào lòng mọi người ở đây.

"...Tiểu Hàn?"

Đôi mắt ngấn lệ của mẹ Lạc bỗng dưng trừng to, không thể tin nhỏ giọng gọi con trai mình.

Lạc Hàn đạm mạc nhìn mỹ phụ đang ôm mình, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hàn là ai?"

Thanh âm vừa thốt ra, mẹ Lạc che miệng lảo đảo lùi về sau vài bước, đến khi đụng vào cha Lạc đứng phía sau mới ngừng.

"Hàn!"

Kỳ Ngôn tiến lên, trong thanh âm mang theo nồng đậm khiếp sợ: "Cậu không nhớ rõ?"

Lạc Hàn nhíu mày nhìn cậu, cố gắng từ trong ký ức tìm ra dung mạo ba người, nhưng cuối cùng cùng vẫn trống rỗng.

"Ai...!"

Huyệt thái dương bỗng nhiên đau nhói, Lạc Hàn ôm đầu như nó sắp nổ tung, hung hăng hướng vách tường đập vào.

"HÀN!!"

Kỳ Ngôn la lên một tiếng, nhanh chóng phác qua ôm lấy hắn, kinh hoảng lại vô thố mà thấp giọng thì thầm: "Không nghĩ, không nghĩ, không quen biết liền không quen, chúng ta không nghĩ nữa..."

Thanh âm ôn nhuận như cam tuyền rót vào lòng Lạc Hàn, thế mà lại có thể chậm rãi làm giảm cơn đau như châm này của hắn. Hắn nhắm mắt lại, liền cứ thế tựa vào ngực Kỳ Ngôn, cũng không phản kháng.

Ánh mắt Kỳ Ngôn tràn đầy phức tạp nhìn hắn, Lạc Hàn quá gầy, mấy ngày ngắn ngủi thôi mà hắn đã chật vật như vậy.

Ngẩng đầu, nhìn cha Lạc và mẹ Lạc vẫn chưa hồi thần, nhẹ giọng nói: "Bác trai, bác gái, hai người... trước mắt đi tìm bác sĩ để hiểu tình huống đi, nơi này có con rồi."

"Chính là..."

Mẹ Lạc còn muốn nói gì đó, bị cha Lạc cản lại, ông hướng Kỳ Ngôn gật đầu, gương mặt tang thương tràn đầy thành khẩn, nói: "Tiểu Ngôn à, tạm thời làm phiền con."

"Không có gì bác trai..."

Dừng một chút, cậu cúi đầu nhìn Lạc Hàn đã nhắm hai mắt, đáy mắt lộ ra một tia thương tiếc.

"Cậu ấy là bạn tốt nhất của con, đây là việc con nên làm."

Cha Lạc không nói gì nữa, ôm lấy mẹ Lạc đang khóc không thành tiếng đi ra phòng bệnh.

Trong nháy mắt bọn họ rời đi, Lạc Hàn liền mở mắt, hai con ngươi hắc bạch phân mình nhìn Kỳ Ngô không chớp mắt, bên trong là nghi hoặc, khó hiểu.

"Cậu là ai?"

Đây là câu nói đầu tiên Lạc Hàn nói với Kỳ Ngôn sau khi mất tích đến nay, đối với Kỳ Ngôn mà nói câu này không khỏi quá mức tuyệt tình.

Thật nhiểu lời muốn nói, nhưng môi cứ run lên, những câu chữ cứ hỗn độn trong đầu, không thể ghép lại thành câu hoàn chỉnh.

"Cậu là ai?"

Lạc Hàn lặp lại lần nữa.

Kỳ Ngôn nhấp môi, sắc mặt tái nhợt.

"Cậu thật sự không nhớ rõ mình?"

Lạc Hàn không để ý lời nói của cậu, tự mình thay đổi nghi vấn, hỏi: "Cậu tên gì?"

Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, tận lực khiến thanh âm mình bình thường.

"Kỳ Ngôn. Mình tên Kỳ Ngôn."

"Tôi tên gì?"

"Lạc Hàn. "Lạc" trong Thần Lạc, "Hàn" trong lạnh rét."

"Hai người vừa rồi là ai?"

"Cha mẹ cậu. Bọn họ rất rất yêu thương cậu."

"Tôi bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám."

"Còn cậu."

"Cũng mười tám, nhỏ hơn cậu năm tháng."

...

Hai người cứ như thế, giống như hai đứa trẻ, kẻ hỏi người trả lời.

Kỳ Ngôn ôn nhu nhìn Lạc Hàn, nhưng trong mắt Lạc Hàn, Kỳ Ngôn chỉ là người xa lạ.

Trải qua một loạt hỏi đáp, rốt cuộc, Lạc Hàn gối lên đùi Kỳ Ngôn, nhìn thẳng vào cậu.

"Chúng ta là quan hệ gì?"

Hình như không dự đoán Lạc Hàn sẽ hỏi vấn đề này, Kỳ Ngôn sửng sốt một lúc.

Trong tình huống giữa hai nam sinh bình thường sẽ không ai hoài nghi họ có quan hệ kỳ quái với nhau, huống chi là Lạc Hàn mất trí nhớ....

Nhưng hắn lại cố tình hỏi như vậy.

Trong chớp mắt, Kỳ Ngôn cho rằng hắn nhớ ra cái gì, thế nhưng đôi mắt đối phương vẫn mê mang như trước, Kỳ Ngôn cong cong khóe miệng, cười một cái.

Giây tiếp theo, Kỳ Ngôn cúi người, run nhè nhẹ đem môi mình chuẩn xác khắc lên cánh môi Lạc Hàn.

~~ vote this

Nhà nàng Miy có tang sự, nên đành chậm trễ đôi chút, mong các độc giả thỉnh thông cảm a.