Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 50: Cổ Đại Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (19)

“Chân, đám kia nữ nhân đều khi dễ ta.” Cao Phương Phỉ dựa vào trên vai rộng lớn của nam nhân, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn ta rất là an tâm.

“Phương Phỉ, ta giúp nàng giáo huấn bọn họ.” Vì để lấy được niềm vui của người trong lòng, Thác Bạt Chân chính là cái gì đều làm được, lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đảm nhiệm nhiều việc.

“Đúng là chỉ có chàng tốt với ta nhất.” Cao Phương Phỉ trên mặt vui vẻ, đảo mắt hóa thành khuôn mặt đầy u sầu.

“Làm sao vậy?” Thác Bạt Chân thấy thế vội vàng mở miệng dò hỏi.

“Chân, tuy rằng chúng ta thật lòng yêu nhau, nhưng chung quy thân phận có khác, không thì chúng ta vẫn nên cắt đứt đi!” Tựa như là hạ quyết định rất lớn, Cao Phương Phỉ ‘ nhẫn tâm ’ nói.

“Không, ta đã không thể mất đi nàng, nếu không có nàng ta sống còn có ý nghĩa gì.” Thác Bạt Chân biểu tình kích động, một thân khí chất nam chủ ngôn tình, dỗ cho Cao Phương Phỉ tâm hoa nộ phóng.

“Nhưng ta sợ, ta sợ Hoàng Thượng phát hiện quan hệ của ta và chàng sẽ gây bất lợi với chàng, thân phận chàng không thấp nhưng dù gì cũng so ra kém Hoàng Thượng, trên quyền thế luôn bị quản chế, làm sao giữ được chúng ta, đến lúc đó chúng ta lại nên đi nơi nào?”

Cao Phương Phỉ đầy mặt thở dài, ngữ khí nhu nhu giống như ma chú dẫn người trầm luân.

Thác Bạt Chân trên mặt biểu tình đọng lại, lúc này hắn ta mộng lớn sơ tỉnh, nếu hoàng huynh phát hiện quan hệ của bọn họ khẳng định là sẽ không thiện bãi cam hưu, bọn họ cần nhanh chóng làm chuẩn bị.

Từ đầu đến cuối, Thác Bạt Chân đều không có nghĩ sẽ từ bỏ Cao Phương Phỉ, bảo trì khoảng cách với nàng ta. Bọn họ đang là thời khắc ngọt ngào ấm áp, tất nhiên không chịu dễ dàng từ bỏ.

Quyền thế lớn hơn Vương gia, vậy chỉ có một. Thác Bạt Chân như suy tư gì, trong khoảng thời gian ngắn đấu tranh không thôi.

Cao Phương Phỉ lại bỏ thêm một liều thuốc mạnh, “Nếu chàng khó xử thì thôi vậy, dù sao đi nữa Hoàng Thượng không thích ta, tương lai nếu ta đi rồi chàng nhớ rõ thanh minh cho ta viếng mồ mả, cũng không tính là tổn hại tình cảm chúng ta.”

Nói xong nàng ta liền ô ô khóc thút thít lên, nước mắt dính ướt lông mi dài, khuôn mặt tuyệt mỹ buồn bã bàng hoàng.

“Không, ta sẽ không để nàng chết.” Thác Bạt Chân nắm chặt nắm tay, tương lai hắn ta đăng cơ hắn ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi hoàng huynh, nhất định đảm bảo hắn một đời vinh hoa.

Hơn nữa hoàng huynh trăm công ngàn việc vì triều chính làm suy sụp thân mình, hắn ta cũng coi như là biến tướng trợ giúp hoàng huynh. Chẳng sợ hoàng huynh tương lai trách móc hắn ta cũng nhận, tương lai hắn nhất định sẽ hiểu khổ tâm của mình.

Điền Tuyết Lan nếu biết ý tưởng của hắn ta nhất định sẽ phun hắn ta một ngụm, thầm mắng một tiếng vô sỉ, đáng tiếc hiện tại nàng không biết.

Khóe miệng Cao Phương Phỉ che dấu ở dưới la khăn gợi lên, giấu đi khóe miệng đắc sắc. Nữ xuyên qua chú định vạn người chú mục, chẳng sợ phu quân không phải Hoàng Thượng, nàng ta cũng muốn đối phương trở thành Hoàng Thượng, vị trí Hoàng Hậu nàng ta ngồi định rồi, ai cũng đừng nghĩ cùng nàng ta đoạt.

Ba ngày sau, lúc Điền Tuyết Lan nghe được tin tức thất thủ làm rớt chung trà trong tay, nếu không phải lúc này không thích hợp nàng thậm chí muốn ngoáy lỗ tai chứng thực một chút.

Thác Bạt Hoành buồn cười nhìn nàng một cái, nói thật hắn cũng rất kinh ngạc nhưng vẫn nói đúng sự thật.

“Thác Bạt Chân muốn tạo phản, tin tức này là thật. Thám tử mấy phen điều tra mới dám nói tin tức cho ta tuyệt đối không sai. Hắn ta gần đây hành động rất nhiều, thủ hạ thân tín đang ở biên cương tất cả đều bí mật hồi kinh, có thể thấy được là phải có hành động lớn.”

Điền Tuyết Lan đôi mắt xoay chuyển, nháy mắt liền hiểu rõ, “Xem ra Hoàng Hậu nương nương của chúng ta không bình thường nha, thật sự là thủ đoạn ghê gớm.”

“Cao Phương Phỉ?” Thác Bạt Hoành nhíu mày, nếu đúng theo như lời Tuyết Lan, nữ nhân Cao Phương Phỉ này liền thật là đáng sợ. Thế nhưng bằng vào năng lực của bản thân châm ngòi quan hệ hoàng tộc, thật sự là ý đồ đáng chết, dụng tâm hiểm ác.

“Đúng rồi, ta nhờ ngươi điều tra Cao Phương Phỉ, có tin tức không?” Điền Tuyết Lan đột nhiên mở miệng.

“Thân phận của nàng ta bối cảnh thực bình thường, không có gì để tra.” Thác Bạt Hoành nhíu nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.

“Ngươi có thể tra từ quốc gia khác.” Điền Tuyết Lan hồi tưởng cốt truyện một lần, đột nhiên nhớ tới một ít manh mối.

“Được.” Thác Bạt Hoành gật gật đầu, quyết định trở về phải điều tra kỹ Cao Phương Phỉ, tuyệt đối không thể buông tha dấu vết để lại.

Sinh nhật Hoàng Hậu tất nhiên không thể keo kiệt, dù cho thất sủng nàng ta vẫn như cũ là nhất quốc chi mẫu cao cao tại thượng, bởi vậy đông đảo bọn quan viên không dám trì hoãn, làm việc sạch sẽ lưu loát, hình thức xa hoa cực điểm.

Điền Tuyết Lan tất nhiên không muốn trở lại An Thân vương phủ chịu cơn giận không đâu kia, lại cũng không muốn bỏ lỡ trận tuồng này, đơn giản nghe theo Thác Bạt Hoành kiến nghị cùng hắn tiến cung.

Bị ánh mắt phảng phất thấy rõ hết thảy của Điền Tuyết Lan nhìn lên, Thác Bạt Hoành hơi có chút chột dạ, nhưng vì mục đích trong lòng không thể cho ai biết nên cố gắng nhịn xuống.

Cũng may Điền Tuyết Lan nghe theo hắn kiến nghị, thay váy áo màu thủy lam mang khăn che mặt cùng màu cùng hắn tiến cung.

Thác Bạt Hoành tuy rằng có danh Hiền Thân Vương, lại không dùng được, tất cả mọi người sẽ không để ý hắn một này Vương gia tàn phế đi đứng không tốt này, dù cho hắn mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận ngôi vị hoàng đế, dù cho hắn mới là hoàng tử con vợ cả.

Cái gọi là được làm vua thua làm giặc, hắn từ sớm liền mất tiên cơ, thế cho nên đến nay vô danh bị người bỏ qua.

Đối với việc bên người hắn có thêm một vị nữ tử, tất cả mọi người cũng không để ý lắm, tình huống Hiền Thân Vương như vậy cũng chỉ có thể tìm một nữ tử bình dân, không gây nên được sóng gió gì.

Tuy là danh hiệu thân vương, nhưng người bên cạnh Thác Bạt Hoành không ai chú ý hắn thậm chí không muốn liếc nhìn hắn một cái, mà Điền Tuyết Lan cùng hắn hai người nhưng thật ra thấy vậy vui mừng, bọn họ là tới xem tuồng, cũng không phải tới để bị người vây xem.

Đến đêm, Đế hậu khoan thai tới muộn, cho dù vạn phần ghét bỏ đối phương, Cao Phương Phỉ lại cũng không thể không làm ra một bộ dáng vẻ Đế hậu tình thâm.

Thác Bạt Uyên còn đỡ, dù sao hắn là một quốc gia chi chủ, không có người dám nghi ngờ bất luận quyết định gì của hắn, Cao Phương Phỉ lại không thể không bày gương mặt tươi cười nghênh người, duy trì tôn nghiêm Hoàng Hậu của nàng ta, để người khác biết dù cho nàng ta thất sủng cũng không phải ai đều có thể coi khinh.

Điền Tuyết Lan giương mắt đánh giá Cao Phương Phỉ hồi lâu không thấy một chút, lúc sau dường như không có việc gì thu hồi ánh mắt.

Cao Phương Phỉ người này quả nhiên là cái tâm đại, nàng ta cũng đã thất sủng không được hoàng đế yêu thích, hiện giờ lại như cũ mặt mày hớn hở, sợ người khác không biết nàng ta đến tột cùng có bao nhiêu xuân phong đắc ý, lại sợ người khác không biết nàng ta bên ngoài cho Hoàng đế mang nón xanh.

Yến hội phía trên ăn uống linh đình, chúng thần đưa lên lễ vật đã chuẩn bị tốt, thái độ còn xem như khiêm tốn kính cẩn nghe theo, ở trong mắt Cao Phương Phỉ lại hoàn toàn thay đổi cái tư vị, làm nàng ta trong lòng sinh buồn.

Trước kia những người này nhìn thấy nàng ta người nào không phải nịnh bợ lấy lòng, hận không thể quỳ xuống tỏ lòng trung thành, hiện tại nàng ta thoáng có dấu hiệu thất sủng liền đối nàng ta lãnh lãnh đạm đạm, hoàn toàn không nhiệt tình như trước, thật là thói đời nóng lạnh.

Sớm muộn gì có một ngày, ta muốn cho các ngươi biết Cao Phương Phỉ ta là nhân vật quyết không thể đắc tội. Cao Phương Phỉ nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nhất phái bình thản.

Tâm luyến mộ của Thác Bạt Uyên với Cao Phương Phỉ đã bị Bạch Như Sương chậm rãi thay thế được, sở dĩ còn giữ lại địa vị Hoàng Hậu của Cao Phương Phỉ cũng chỉ là niệm ở tình cảm dĩ vãng, quan trọng nhất chính là hắn không có lý do chính đáng, chỉ có thể tạm thời ẩn mà không phát.

Trên yến hội, Thác Bạt Uyên vẫn luôn cùng Bạch Như Sương chuyện trò vui vẻ, nửa ánh mắt cũng không cho người đã từng yêu. Cao Phương Phỉ cũng chỉ cố cùng Thác Bạt Chân liếc mắt đưa tình, yến hội một mảnh quỷ bí.

“Hoàng Thượng, vi thần có việc khải tấu.” Thác Bạt Hoành đột ngột mở miệng, dẫn mọi người nhìn về phía hắn, không biết yên lặng nhiều năm Hiền Thân Vương vì sao lại hành động.