Thái không làm Mai Hạ thất vọng, anh cười cười cúi đầu nói: "Mai Hạ, đây là bạn Vũ Tuấn, mau chào bạn đi"

Mai Hạ ngoan ngoãn nói: "Xin chào, tớ là Mai Hạ"

"Chào cậu, tớ là Vũ Tuấn"

Vì ở nước ngoài từ nhỏ nên phát âm tiếng Việt không được rõ ràng lắm.

Vũ Tuấn cúi đầu, có hơi bất an vì sợ bị cười nhạo.

"Được rồi, hai con chơi với nhau đi nhé."

Nga bật cười.

Nhà hàng này có khu vui chơi cho trẻ em và có người trông chừng nên họ rất yên tâm.

Đảm trẻ con cũng biết ở đây rất chán nên cũng theo cô phục vụ rời đi.

Mai Hạ đi bên cạnh Vũ Tuấn, nói: "Cậu chơi cùng tớ nha?"

Vũ Tuấn gật đầu, trong khi những đứa trẻ khác chơi xích đu, cầu trượt, bập bênh thì cô và cậu ngồi một bên tám chuyện.

Đa phần là Vũ Tuấn nói về cuộc sống ở nước ngoài, những điều mà bản thân cảm thấy kì lạ.

Mai Hạ đôi khi cũng nói chêm vào vài câu, cả hai gật gù nhận ra quan điểm còn rất giống nhau.

Được một lúc các bà mẹ trẻ ra đón con dẫn đi ăn cơm.

Xong xuôi thì đưa con cùng ông chồng say xỉn về nhà.

Vũ Tuấn cảm thấy chơi với Mai Hạ rất hợp, trước khi tạm biệt còn tặng cho cô chiếc yoyo rất đẹp.

Mai Hạ cũng tìm cái gì tặng lại, bèn tháo đồng hồ trên tay ra đưa cho cậu.

Hai bà mẹ thấy vậy cười khanh khách, dù sao hai nhà thân nhau, con cái chơi cùng nhau được thì càng tốt.

Gia đình của Vũ Tuấn cùng khu với nhà của Mai Hạ, hai người rất thân thiết với nhau.

Thời gian đầu cậu nhóc vì giọng chưa sõi của mình nên luôn bị những đứa trẻ khác trêu chọc, Mai Hạ luôn luôn xắn tay áo hùng hổ cầm que rượt đám nhóc đó chạy tóe khói.

Vũ Tuấn cũng vì thế mà buồn bực rất lâu, dù còn nhỏ nhưng cậu cũng biết con trai phải để con gái bảo vệ là điều rất xấu hổ.

Vì thế cậu nhóc càng cố gắng luyện nói, cũng tự nhủ về sau dù thể nào cũng phải bảo vệ Mai Hạ.

Mai Hạ đương nhiên không biết gì về điều đó.

Cuộc sống của con nít cực kỳ sung sướng, chỉ có ăn với ngủ và chơi.

Thấm thoắt đã qua một năm, cả hai bước vào lớp 1.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc Mai Hạ bắt đầu làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của cô tại thế giới này là trở thành một tiểu thư danh giá hoàn hảo và xuất sắc.

Ngày đầu tiên đi học, hai gia đình cùng nhau đưa con tới trường.

Cả cô và cậu đều không khóc như những đứa trẻ khác.

Mai Hạ đương nhiên không khóc.

"Bố tớ nói con trai phải chiều chuộng con gái"

Mai Hạ nhướng mày, cô không ngờ chú Thành lại dạy con trai cái này.

Xem ra có ông bố như vậy góp phần không nhỏ hình thành nên một soái ca tổng tài chiêu vợ tương lai.

Lúc này lớp học đã tới đông đủ, cô giáo trẻ vỗ tay ra hiệu im lặng.

"Chào các em, cô tên là My, là cô giáo chủ nhiệm của các em.

Hôm nay là buổi đầu tiên, thế nên chúng ta cùng làm quen nhau nhé.

Cùng giới thiệu tên mình với mọi người nào."

Sau khi giới thiệu xong, cô giáo tiếp tục nói: "Có bạn nào ở đây xung phong làm lớp trưởng không nhỉ?"

Mai Hạ giơ tay xung phong.

Vũ Tuấn khá ngạc nhiên vì cậu không nghĩ cô bạn của mình lại hứng thú với chức này.

Có người tự xung phong nên cô giáo đáp ứng luôn, tiếp theo là các thành viên ban cán sự khác.

"Tít tít...!

chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.

Nhận 20 điểm.

Điểm hiện tại: 20"

Âm thanh vui sướng của hệ thống vang lên kèm theo nền nhạc rộn rã mừng vui.

Mai Hạ không hiểu sao hệ thống của mình lại phấn khích như thế.

Đương nhiên mới vào lớp 1 nên ban cán sự lớp cũng rất nhàn.

Buổi học đầu tiên nên học không nhiều, trẻ con làm quen rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm được cạ cứng để chơi cùng.

Vào giờ ra chơi, trong khi những bạn nhỏ khác cùng nhau chơi đùa thì Mai Hạ và Vũ Tuấn cùng nhau vẽ tranh.

Nét vẽ nguệch ngoạc và màu sắc thì tô tùm lum, thế nhưng Mai Hạ biết với trình độ của trẻ 6 tuổi thì đây đã là không tệ.

Cô nhớ ra cái gì, hỏi: "Nghe nói bố mẹ cậu muốn cậu học võ hả?"

Bảo sao trong nguyên tác nhóc con này lại một mình đánh được cả nhóm côn đồ đùa giỡn nữ chính.

"Đúng rồi..