Có mượn thì phải trả, Mai Hạ giặt sạch áo cho Vũ Tuấn rôi đem tới công ty trả cho anh.

Không ngờ, đến sảnh lại gặp nữ chính đang bị quản lý mắng chửi.

Dù có uất ức thế nào cũng không nói ra mà chỉ cúi gằm mặt xuống.

Và như một lẽ dĩ nhiên, nam chính nhìn thấy cảnh này.

Vũ Tuấn từ từ đi tới, có lẽ màn giải vây bảo vệ cho nữ chính sẽ xuất hiện sao? "Sao lại mắng chửi người ở đây? Người ngoài nhìn vào đánh giá công ty như thể nào hả?"

Anh nhíu mày nói.

"Xin lỗi sếp, tại cô gái này luôn làm hỏng việc.Em tức quá mới..."

Quản lý vội vàng cúi người xin lỗi.

"Cái gì chứ? Em.."

Yến Thư thấy người đi tới là người mà mình yêu đơn phương nhiều năm, luống cuống giải thích.

Rõ ràng mọi người đang bắt nạt cô, dồn công việc cho một mình cô làm! Làm không kịp thì lại lấy cớ mảng chửi côi Vũ Tuấn nhíu mày, đi qua hai người, đứng trước mặt cô nói: "Xin lỗi nhé.

Để cậu chê cười rồi"

"Không sao"

Mai Hạ xua tay nói.

"Tớ tới trả áo lại cho cậu"

"Cảm ơn cậu"

Vũ Tuấn cười nói.

Quần chúng trong sảnh dỏng tai hóng hớt.

Cô gái này là ai vậy? Trả áo là sao? Sao cô gái này lại có áo của tổng giám đốc thế? Vũ Tuấn không thích người khác nghe lỏm mình nói chuyện, vì thế chủ động đưa cô vào thang máy lên phòng làm việc.

Hai người vừa đi, mọi người xung quanh vỡ òa, suy đoán Mai Hạ là ai.

Ở đây chỉ có mình Yến Thư biết Mai Hạ, mặt mày trắng bệch.

Cô ấy về rồi! Người mà Vũ Tuấn thích đã trở lại! Yến Thư lảo đảo về phòng, không nghe thấy tiếng mảng chửi của quản lý nữa.

Cảm giác như thất tình vậy, cô không có cơ hội nào lại gần anh cả.

Hai người không hề biết nữ chính đang tự đau khổ một mình, Vũ Tuấn cười mời cô ngồi xuống.

Nếu hai người xa lạ thì anh không ngại lần nữa chủ động kết thân với cô.

Mai Hạ cũng nhận ra được ý định của anh, tươi cười.

May mắn là cô chưa bị mất người bạn này, anh vẫn sẵn sàng tiếp tục làm bạn với cô.

Anh kể cho cô những chuyện mình đã làm thời gian qua, chỉ muốn nói tất cả mọi điều cho cô nghe để làm cô có thể hiểu bản thân mình hơn.

Anh vẫn còn có cơ hội mà.

Hơn nữa, ai mà biết được tên kia đối xử với cô có tốt không, lỡ làm tổn thương cô thì sao? Hóa ra ba năm qua không làm anh thôi thích cô, mà là thường ngày anh lựa chọn quên nó đi mà thôi.

Anh vẫn luôn nhớ về cô, không phải không cam lòng, mà là thật sự thích.

Giao cho ai cũng không yên tâm, thôi thì để anh tự tới chăm sóc vậy.

Thử hỏi có ai hiểu cô hơn anh, thích cô hơn anh chứ? Mai Hạ không biết đến suy nghĩ của Vũ Tuấn, hai người hẹn nhau 11 giờ có mặt trên sân thượng.

Cô vê nhà chuẩn bị đồ dành cho một đêm đáng mong chờ.

Vũ Tuấn luôn là người đến đúng hẹn.

Anh vui vẻ cầm theo một đống đồ ăn mà cô thích, cười nói: "Mong là khẩu vị của cậu không đổi"

"Không đổi, tớ thích lắm"

Cô mời anh vào nhà.

Để không buồn ngủ, hai người tìm chuyện để nói.

Vô tình lục lại được một video cũ, mọi người phóng xe và ca hát.

"A, này là hôm liên hoan CLB võ của cậu!"

Trong video, mọi người vui cười, hát vang bài hát.

"Đời loài người này rất vội Em ơi cứ sống Sao cho mình thấy vui Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài Tuổi trẻ này mình cùng nhau Khoác vai đi từ sáng tới đêm Hát lên như chưa từng được hát Vui nay thôi ai biết mai sau Em ơi Đời loài người này ngắn lắm Tứ chi ai ôm hết âu lo Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài..."

"Nhớ thật nhỉ? Lúc ấy thật sự rất vui"

Cô cười nói.

Ở nước ngoài, cô không kiếm được một người bạn thân nào khác cả.

Không phải cô kén chọn mà là không hợp tính, tuy cô rất được lòng mọi người nhưng chỉ dừng lại ở mức độ xã giao.

Mai Hạ tiếc nuối, khoảng thời gian trong nước vẫn là lúc vui vẻ nhất.

"Nói thật, nhiều lúc tớ rất nhớ cậu, nghĩ về những chuyện cũ.

Tớ ở nước ngoài không gặp được ai như cậu cả..