"Ngày mai diễn trận chung kết rồi đó, Đường Quả em đã chuẩn bị xong hết chưa."

Nói thật, trong lòng Vưu Ngọc thật khẩn trương. Đúng là sau lưng Đường Quả có một vị kim chủ tai to mặt lớn. Đặc biệt trong sự việc ngày hôm nay, nếu muốn đường xá thông thuận một chút, trừ những người có bối cảnh đăc biệt, liệu có mấy ai chịu đứng ra bảo vệ em ấy chứ. Dù sao lần này cũng vô cùng may mắn rồi.

Cho dù thiên phú đầy mình, nếu không nhờ có người nâng đỡ thì cũng chỉ yếu ớt tầm thường như bao người khác phải không? Thiên phú tốt đến mấy, không có cơ hội thì mãi mãi sẽ chỉ sống lủi thủi, mãi mãi sẽ là "bình hoa" vô dụng mà thôi.

Lần đầu nghe giọng hát của Đường Quả, Vưu Ngọc đã khẳng định, cô gái trẻ này rất có tiềm năng. Giọng hát trong sáng lại ngọt ngào, gương mặt khả ái rất ghi điểm, rất đáng để cô coi trọng.

Chỉ cần Đường Quả không ngu ngốc tự tìm đường chết chắc chắn sẽ nổi danh trong cái vòng này. Biết rằng tương lai sau này vô cùng khó đoán, con người ta chỉ biết đến trước mắt. Sự việc này hôm qua hoàn toàn ngoài dự đoán, cô so với Đường Quả thật sự khẩn trương.

Ngược lại ở bên kia, Đường Quả vẫn to vẻ dưng dưng, ung dung tự do tự tại như thể việc này chả liên quan gì tới mình. Thái độ nhởn nhơ này đương nhiên làm người đại diện như cô đây không thể yên lòng.

"Đường Quả!"

Đường Quả nghe được tiếng gọi của người đại diện vẫn dửng dưng nằm dài trên sô pha ăn bánh, uống trà sữa.

"Tiểu tổ tông của tôi ơi, em hiện tại tốt xấu cũng là người có tiếng tăm rồi, liệu có thể thu liễm lại một chút được không. Suốt ngày hết ăn đồ ngọt rồi lại uống trà sữa, em ăn nhiều như vậy không sợ sẽ béo phì sao?"

"Đừng lo lắng."

Đường Quả xoa xoa khóe miệng, tự tin nói: "Em nhất định sẽ trở thành quán quân."

"Em đừng quên vẫn còn một người có uy hiếp tương đối lớn với mình đấy..." Vưu Ngọc cười lạnh nói.

"Cái cô Lục Kỳ kia thực lực không hề tồi. Chưa kể người ta còn là thiên tài từ nhỏ, có cả gia thế khủng đứng đằng sau. Đến lúc bại dưới tay cô ấy cũng đừng có tìm đến chị mà khóc nhè."

Đường Quả bất mãn, cong cong mẳt chu môi cãi lại: "Em mới không bao giờ thua. Nhất là sẽ không thua cô ta."

Hiển nhiên Vưu Ngọc cũng không thấy được an ủi chút nào sau lời khẳng định kia.

"Chị vừa đi hỏi thăm qua và mới biết được đứng đằng sau chống lưng cô ấy còn là vị đại thiếu gia nhà họ Lãnh. Bởi vậy nên ngày mai cô ta đã nắm chắc trong tay hai trong số năm người của hội đồng chuyên môn."

Thấy bộ dạng Đường Quả không thèm để ý, Vưu Ngọc tức giận. Xem ra cô phải khiến cô gái này hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này thì mới tỉnh ra được.

"Ngoài hai người này tuyệt đối sẽ đứng về phái Lục Kỳ, chúng ta vẫn còn ba vị giám khảo còn lại. Dẫu biết ba người họ trong vòng đầu tiên vô cùng thích em... Nhưng nhỡ đâu, bất chợt có một nguyên nhân nào khác tác động vào phần thắng sẽ thuộc về Lục Kỳ cũng không phải không có khả năng."

Đến lúc thi thật nhỡ đâu điểm của Lục Kỳ cao hơn Đường Quả của cô một chút thôi, không phải là em ấy sẽ mất luôn cơ hội hay sao? L

"Lục gia giúp cô ta tìm người sao?" Đường Quả cuối cùng cũng dừng ăn lại, chậm rãi hỏi.

Vưu Ngọc lắc đầu: "Là Lãnh thiếu."

Vưu Ngọc cũng không biết Lãnh Tử Việt là con nuôi Lãnh Duệ. Nếu không phải có người ngoài nói chắc chắn sẽ không bao giờ biết được mối quan hệ giữa hai người này. Dẫu sao đây cũng là điều cấm kị ít khi được nhắc tới trong chốn thương trường... Tất nhiên Đường Quả cũng không muốn tiết lộ điều này rồi.

"Lãnh Tử Việt a." Đường Quả ý vị bật cười.

"Anh ta tìm được hai người nào?"

"Đồng Xán, Trầm Vân."

Vưu Ngọc có chút lo lắng trả lời.

"Hai người này, đều là những nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn. Không chỉ có tài năng, kinh nghiệm, bọn họ còn có một lượng fan đông đảo. Không chỉ vậy tương lai hai người này còn có ý định tham gia đóng phim. Tiền đồ rộng lớn không tưởng.

Trong cuộc thi này, có thể làm một trong những thành viên của hội đồng chuyên môn, nếu nâng đỡ Lục Kỳ một chút cũng chả hại gì. Chưa kể cô ta có tài năng, nếu nâng đỡ Lục Kỳ không phải còn có thể nịnh bợ cả Lãnh Thiếu. Lợi ích như vậy dại gì không làm?

Lãnh thiếu là người quản lí toàn bộ công ty Tinh Vân, em nghĩ xem họ sẽ nguyện ý muốn giúp đỡ Lục Kỳ hay là giúp đỡ em đây?"

Vưu Ngọc vốn tưởng rằng nói như vậy, Đường Quả sẽ hoảng loạn. Đáng tiếc, Đường Quả tiếp tục vùi đầu tập trung xử lý nốt ly trà sữa, không quan tâm những gì mà cô đang nói.

"Tổ tông ơi, chị đã nói nhiều như vậy, em rốt cục có nghe lọt chữ nào không vậy?"

...

Bỗng ngoài cửa tiệm trà sữa, một đôi tiên đồng ngọc nữ xuất hiện, thu hút không ít người trong quán. Không biết vô tình hay hữu ý như thế nào, hai người này vừa xuất hiện đã đi ngay về phía Đường Quả cùng quản lí đang ngồi.

Vưu Ngọc nhìn hai người nọ bước đến, theo bản năng cảm thấy có điểm rất không bình thường. Nhưng bên ngoài cô vẫn giữ một nụ cười tiêu chuẩn. Khoé miệng khẽ cười: " Xin chào Lãnh thiếu cùng Lục tiểu thư."

Tâm trạng của nam chính Lãnh Tử Việt so với Vưu Ngọc cũng chẳng tốt hơn là bao. Hắn vốn định kéo tay Lục Kỳ rời đi, ai ngờ em ấy nhất định không chịu. Một mực lôi lôi kéo kéo, ép hắn bước vào cùng.

"Đường tiểu thư, thật là khéo."

Lục Kỳ trong lòng không ngờ tới, việc tạo ra drama kia cho cô gái nhỏ này càng không thể bôi xấu hình tượng mà còn giúp người ta tăng thêm nhân khí. Quả thật trộm gà không được mà còn mất thêm nắm thóc mà.

Chính Tử Việt cũng đã nói với cô, cái cô Đường Quả trước mặt cũng không phải một người tốt đẹp gì. Cái thứ con gái không có tài năng, chỉ biết ôm đùi, leo lên kim chủ giàu có thì không đáng để cô phải quan tâm.