Editor: Bạch Diệp Thảo

Tay Quân Vô Thương miêu tả mặt nàng.

"Đừng quên."

"Uhm."

"Vĩnh viễn không được quên."

Nàng muốn y nhớ kỹ chính mình.

Quân Vô Thương nhìn nàng, không rõ bi thương trong mắt nàng từ đâu đến.

Nàng bi thương làm y cũng lo lắng.

Y duỗi tay ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai nàng, "Sẽ không, vĩnh viễn không quên."

Cùng lúc đó, sau khi được đưa về, Bắc Niệm Cẩm trực tiếp bị Bắc Xương Bình và Bắc mẫu gọi tới sảnh ngoài hỏi chuyện.

"Những chuyện bên ngoài rốt cuộc là sao?" Bắc Xương Bình vẫn luôn lo lắng đề phòng, mãi mới chờ được nữ nhi về, có thể hỏi rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối.

"Bên ngoài đồn gì ạ?" Bắc Niệm Cẩm nghi hoặc hỏi.

"Chuyện hôn sự của Vũ Đường và Nhiếp Chính Vương."

Bắc Niệm Cẩm sửng sốt, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Tỷ tỷ và Nhiếp Chính Vương không phải vị hôn phu thê sao?"

"Con nói cái gì?" Bắc Xương Bình đột nhiên cao giọng.

Bắc Niệm Cẩm vẻ mặt vô tội nói: "Chuyện hôn sự này chẳng lẽ không phải phụ thân định ra sao?"

"Ai nói cho con Nhiếp Chính Vương là hôn phu của Vũ Đường?" Bắc Xương Bình nổi giận, rốt cuộc là kẻ đáng chết nào hãm hại Hầu phủ của bọn họ như thế!

"Tỷ tỷ chính miệng nói." Bắc Niệm Cẩm giòn giã nói.

"Nó nói?" Bắc Xương Bình nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Bắc Niệm Cẩm gật đầu.

Bắc Niệm Cẩm vốn còn tưởng mình nhớ lầm, giờ xem ra không phải. Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương căn bản không có hôn ước.

Nếu việc này truyền ra ngoài, dù cuối cùng nàng có gả cho Quân Vô Thương, trên người vẫn sẽ dính vết nhơ, bị người đời lên án.

Nhưng mà, nàng ta có thể lợi dụng cơ hội này châm ngòi mối quan hệ giữa phụ thân và hai mẹ con nàng.

Bắc mẫu cũng kinh sợ, nhưng bà không tin lời Bắc Niệm Cẩm, "Chuyện này chờ Vũ Đường trở về, hỏi lại rõ ràng cũng không muộn."

Bắc Niệm Cẩm vẻ mặt bị thương nói: "Mẫu thân, người đang hoài nghi con sao? Chuyện này tất cả mọi người đều nghe rành mạch. Nếu người và phụ thân không tin, có thể hỏi Mặc Hoạ."

Bắc mẫu trừng nàng ta, tiểu tiện nhân này dám làm bộ bị gây khó dễ trước mặt bà.

Bắc Xương Bình nghe được, lập tức hô ra bên ngoài, "Gọi Mặc Hoạ qua đây!"

Mặc Hoạ rất nhanh đã bị đưa tới.

Không đợi Bắc Xương Bình mở miệng, Bắc Niệm Cẩm đã trước một bước, "Mặc Hoạ, có một việc muốn hỏi ngươi. Ngươi thành thật nói cho phụ thân và mẫu thân. Có phải trong yến hội, tiểu thư nhà ngươi đã chính miệng nói cho mọi người, Nhiếp Chính Vương là vị hôn phu của tỷ ấy không?"

Mặc Hoạ cẩn thận liếc nhìn Hầu gia đang lửa giận phừng phừng và phu nhân trên ghế, lại nhìn Bắc Niệm Cẩm, ấp a ấp úng không dám nói.

Bắc mẫu vừa thấy nha hoàn kia như thế, có cảm giác không tốt.

Nha đầu kia không phải người không biết nặng nhẹ, sao nó có thể nói ra những lời như vậy.

Bắc Xương Bình đột nhiên đập mạnh bàn một cái, "Nói!"

Mặc Hoạ cả kinh, lẩm bẩm lên tiếng, "Đúng."

"Là tỷ tỷ chính miệng nói sao?"

Mặc Hoạ không cam lòng, nhưng biết việc này không giấu được, căng da đầu đáp, "Đúng."

Bắc Niệm Cẩm ngẩng đầu nhìn Bắc mẫu, "Mẫu thân, giờ đã có thể chứng minh con trong sạch chưa?"

Bắc mẫu nở nụ cười cứng đờ, "Đứa nhỏ này, ta không tin con lúc nào. Con đó, cái gì cũng tốt, chỉ là quá đa tâm."

"Vâng." Bắc Niệm Cẩm vẻ mặt uỷ khuất khẽ cắn môi dưới, bộ dáng đáng thương nhu nhược làm người ta đau lòng.

Bắc Xương Bình trừng Bắc mẫu một cái, Bắc mẫu ngầm bực trong lòng.

Sao trước kia bà không nhìn ra tiểu tiện nhân này biết dùng thủ đoạn như vậy chứ, trước kia nó ngụy trang thật giỏi, đủ chứng minh tâm cơ nó thâm trầm.

"Nghiệt nữ kia đang ở đâu?"

Bắc Xương Bình rất tức giận, nàng chọc cái gì không tốt, cố tình lại trêu chọc phải người không thể trêu chọc.

"Tỷ tỷ đã bị Nhiếp Chính Vương mang đi."

Lần này đổi thành Bắc mẫu sốt ruột, lỡ Nhiếp Chính Vương hạ sát thủ với nữ nhi, vậy chẳng phải....

"Mẫu thân, người không cần lo lắng. Nhiếp Chính Vương hẳn sẽ không làm gì tỷ tỷ."

Bắc mẫu trong lòng lo lắng cho an nguy của Bắc Vũ Đường, nào nghe được lời của nàng ta, "Lão gia, giờ phải làm sao?"

"Đều do nó tự gây hoạ, dù bị Nhiếp Chính Vương xử quyết, cũng là do nó gieo gió gặt bão." Bắc Xương Bình thật sự bị trưởng nữ chọc cho tức điên, "Đều là do nữ nhi tốt bà dạy ra, lại làm ra chuyện như thế này!"

Mặc Hoạ thấy Hầu gia và phu nhân như vậy, căng da đầu nói: "Hầu gia, phu nhân, nô tỳ cảm thấy Nhiếp Chính Vương sẽ không làm gì tiểu thư. Nô tỳ thấy Nhiếp Chính Vương đối xử với tiểu thư không tồi."

Bắc Xương Bình không tin!

Nhiếp Chính Vương Quân Vô Thương là người thế nào, là người máu lạnh vô tình, không biết thương hương tiếc ngọc!

Năm đó vị mỹ nhân mà tiên đế cũng phải thèm nhỏ dãi còn bị y chặt đầu.

Người dám trêu y, giờ cỏ trên mộ đã cao lắm rồi, thậm chí vì một lời đồn đãi, có thể giết sạch cả nhà người ta!

Còn nhớ Thiên kim của Tể tướng tiền nhiệm nhất kiến chung tình với Nhiếp Chính Vương, muốn leo lên, cố ý tạo ra tin đồn tư tình bên ngoài, muốn bức bách Nhiếp Chính Vương cưới nàng ta, kết quả cuối cùng thế nào?

Chức vị Tể tướng bị tước, hơn nữa cả nhà mãn môn sao trảm!

Từ lúc đó, nào còn nữ nhi nhà ai dám trêu chọc Nhiếp Chính Vương, không phải ghét bỏ mình chết chưa đủ sớm à.

Bắc Xương Bình càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng kinh hãi.

"Đồ nghiệt nữ này, nghiệt nữ này!"

Bắc mẫu cũng biết những việc này, trong lòng cũng sợ hãi.

Nửa canh giờ sau, Bắc Vũ Đường trở lại Hầu phủ.

Nha hoàn trong sân nhìn thấy Bắc Vũ Đường, cả đám đều kinh ngạc trợn lớn hai mắt.

Tư Cầm là người phản ứng lại đầu tiên, "Tiểu thư, người cuối cùng cũng trở lại rồi."

Rất nhanh có hạ nhân báo lại việc này cho Hầu gia và phu nhân, không đến mười lăm phút sau, hai người xuất hiện ở sân của nàng.

Bắc Xương Bình tức muốn hộc máu hỏi, "Đồ nghiệt nữ, ngươi nói xem, ngươi đã làm gì ở thưởng cúc yến? Còn nữa, sao ngươi lại trêu chọc Nhiếp Chính Vương?"

Bắc mẫu cũng nôn nóng nhìn nàng.

Nếu thật sự trêu chọc Nhiếp Chính Vương, vậy họ phải ngẫm kỹ xem nên nhận lỗi với Nhiếp Chính Vương như thế nào, để bình ổn lửa giận của y.

Bắc Vũ Đường nhìn hai người họ như thế, đặc biệt là thái độ của Bắc phụ, không cần nói cũng biết có người từ trong làm khó dễ.

Mục đích của nàng ta, Bắc Vũ Đường cũng hiểu.

Nàng tự nhiên sẽ không theo ý Bắc Niệm Cẩm, đối mặt với Bắc phụ nổi giận đùng đùng chất vấn, nàng vẫn rất bình tĩnh.

"Trong thưởng cúc yến đương nhiên là làm thơ. Còn Nhiếp Chính Vương, y là con rể tương lai của người." Bắc Vũ Đường vừa nói xong, đã thấy sắc mặt Bắc Xương Bình xanh mét.

"Phanh" Bắc Xương Bình đập mạnh bàn một cái, tiếng động lớn làm mọi người sợ run, chỉ có Bắc Vũ Đường vẫn bình tĩnh như thường,

"Ngươi, ngươi, ngươi......" Bắc Xương Bình tức giận chỉ ngón tay vào mặt Bắc Vũ Đường, "Đồ nghiệt nữ, ngươi muốn hại chết toàn bộ Hầu phủ! Ngươi lập tức, lập tức đi đảo giữa hồ thỉnh tội cho ta! Khi nào Nhiếp Chính Vương tha thứ cho ngươi thì trở về!"

Bắc mẫu đau lòng nữ nhi, mở miệng cầu tình cho nàng, "Lão gia, có lẽ chuyện này không tệ như chúng ta tưởng tượng, không chừng Nhiếp Chính Vương coi trọng Vũ Đường."

Bắc Xương Bình cả giận nói: "Dù thiên tiến chạy tới trước mặt y cũng như không. Bà nghĩ Quân Vô Thương là người nông cạn như vậy sao?"

Khi bọn họ bạo nộ, quản gia vội vàng chạy tới.

"Hầu gia, phu nhân, thánh chỉ tới!"

Bắc Xương Bình nghe hai chữ thánh chỉ tới, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân mình lảo đảo lùi về sau.

Trong đầu lão chỉ còn lại hai từ, "xong đời!".

Bắc mẫu cũng kinh hãi, nhìn Bắc Xương Bình mặt xám như tro tàn, nôn nóng kêu, "Lão gia."

Thái giám ngồi chờ ngoài sảnh uống trà chờ tuyên chỉ, thấy toàn bộ Hầu phủ vẻ mặt khóc tang, đặc biệt là Bắc Bình Hầu, bộ dạng tuyệt vọng đó, làm hắn mờ mịt không rõ.

Tiểu Tam Tử mở thánh chỉ ra bắt đầu tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Bắc Bình Hầu đích nữ Bắc Vũ Đường, thành thạo hào phóng, ôn nhu đôn hậu, tú ngoại tuệ trung.... Khuê nữ Bắc Vũ Đường cùng Nhiếp Chính Vương Quân Vô Thương có thể nói là trời đất tạo nên đôi, vì thành giai nhân nhân chi mỹ, đặc đem nhữ đính hôn cho Nhiếp Chính Vương vì phi, chọn ba tháng sau thành hôn. Khâm thử!"

Bắc Vũ Đường nghe thánh chỉ kia, có hơi ngạc nhiên cũng lại cảm thấy đúng tình hợp lý.

Bắc Niệm Cẩm nghe từng câu từng chữ, trong lòng ghen ghét dữ dội.

Vì sao kiếp trước nàng có thể trở thành Hoàng Quý phi tôn quý, mà đời này nàng lại có thể trở thành Nhiếp Chính Vương phi?

Vì sao mệnh nàng luôn tốt như thế!

Bắc Niệm Cẩm xiết chặt khăn gấm, lâm vào oán hận.

Bắc Xương Bình và Bắc mẫu đều khiếp sợ, họ trăm triệu lần không ngờ thánh chỉ tới không phải là mãn môn sao trảm mà là thánh chỉ tứ hôn.

Tiểu Tam Tử thấy Bắc Bình Hầu còn sững sờ ở đó, không khỏi lên tiếng nhắc nhở, "Hầu gia, mau tiếp chỉ."

Bắc Xương Bình cuối cùng cũng hồi hồn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, kích động nói: "Tạ chủ long ân."

Tiếp nhận thánh chỉ từ tay thái giám xong, Bắc Bình Hầu vẫn còn cảm giác đang ở trên mây, không chân thật. Lão hoàn toàn không ngờ, Nhiếp Chính Vương thật sự trở thành con rể mình.

Bắc Xương Bình phục hồi tinh thần, cho quản sự một ánh mắt, quản sự lập tức đưa lên một tờ ngân phiếu.

Tiểu Tam công công cười tủm tỉm chúc mừng, "Hầu gia, về sau còn cần ngài dìu dắt nhiều hơn."

Bắc Bình Hầu này thật sự là sinh được một nữ nhi tốt, sau này có Nhiếp Chính Vương làm chỗ dựa, ở Đại Đoan này còn ai dám bất kính với lão.

Bắc Xương Bình tâm tình tốt gật đầu đáp lời.

Tiễn người đưa chỉ xong, gương mặt già nua của Bắc Xương Bình cười thành đoá hoa cúc.

Bắc mẫu kích động cầm tay Bắc Vũ Đường, "Chuyện của các con là sao?"

Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.

Bắc Xương Bình cười tươi như hoa nói: "Nữ nhi, về sau gả qua, nhất định phải hầu hạ Vương gia cho tốt."

Lúc này Bắc Xương Bình nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt đặc biệt đáng yêu dễ thân, không còn phẫn nộ ban nãy.

Bắc Niệm Cẩm và Dương di nương đứng một bên nhìn tất cả mọi người chúc mừng Bắc Vũ Đường, nhìn người bị chúng tinh củng nguyệt vây quanh, hận ý dưới đáy mắt không ức chế được toát ra.

Dương di nương nhìn nữ nhi đứng bên cạnh mình, đáy mắt tràn đầy đau lòng.

Nữ nhi của bà ta cũng là nữ nhi của Bắc Bình Hầu, diện mạo và tài tình cũng không thua kém Bắc Vũ Đường.

Vì sao nó không may mắn như Bắc Vũ Đường, vì sao toàn bộ chuyện tốt đều bị Bắc Vũ Đường chiếm!

Dương di nương chịu đựng hận ý, tiến lên chúc mừng theo.

Bắc Xương Bình chẳng để ý chút nào vẫy vẫy tay, bảo tất cả mọi người tan đi.

Dương di nương và Bắc Niệm Cẩm rời khỏi đại sảnh náo nhiệt, tươi cười trên mặt cũng biến mất, vẻ mặt hàn ý.

Dương di nương đay lòng cầm tay Bắc Niệm Cẩm, "Đều tại nương vô dụng, không phải chủ mẫu Hầu phủ, để con theo nương phải chịu uỷ khuất."

"Nương, người nói gì vậy chứ." Bắc Niệm Cẩm cầm lại tay bà ta.

Nàng ta sớm biết mẫu thân sống cũng không dễ dàng, kiếp trước chỉ có bà ta giúp đỡ, nghĩ cho nàng ta, nếu không có bà ta, nàng ta đã sớm bị đôi mẫu tử kia tra tấn đến chết.

Kiếp trước chính mình vô dụng, không thể trở thành chỗ dựa cho mẫu thân, ngược lại lại liên lụy tới bà ta.

Sau khi nàng ta trọng sinh trở về, nàng ta đã tự hứa sẽ để mẫu thân sống tốt, còn mình trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Đoan. Giờ nàng ta đã thành công khiến Thuỵ Vương và Thánh thượng chú ý, không bao lâu nữ, nàng ta nhất định phải bắt được trái tim Thánh thượng, biến hắn thành tù binh, trở thành phi tử trong hậu cung của y.

"Bọn họ không đắc ý được lâu đâu." Ánh mắt Bắc Niệm Cẩm âm lãnh nhìn chằm chằm đại sảnh.

Nàng muốn trở thành Nhiếp Chính Vương phi sao, nằm mơ đi!

Thật ra có thể thiết kế để Bắc Vũ Đường hồng hạnh xuất tường, làm Nhiếp Chính Vương đội nón xanh, đến lúc đó thử xem Nhiếp Chính Vương có thể buông tha nàng hay không.

Bắc Niệm Cẩm đã có chủ ý trong lòng, cười lạnh rời đi.

- Hoàng cung, Ngự Thư Phòng-

Phong Lâm Uyên nhìn người đã 4-5 năm không xuất hiện ở đây đột nhiên xuất hiện.

"Thúc phụ." Phong Lâm Uyên nhìn khuôn mặt lạnh băng của Quân Vô Thương, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, "Có chuyện gì sao?"

Đêm rồi vẫn tìm tới cửa, nhìn sao cũng không có ý tốt.

"Thánh chỉ kia là sao?" Quân Vô Thương mặt không biểu tình lạnh nhạt nhìn hắn chằm chằm.

Quả nhiên là vì chuyện này!

Hắn thấy Quân Vô Thương không phản cảm với Bắc Vũ Đường. Nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được một người, hắn đương nhiên phải chặt ngay, định chuyện này ra luôn.

Như vậy, cũng coi như hắn đã báo đáp được cho Quân lão thái gia, giải quyết được một tâm sự tồn tại đã lâu của hắn.

Giờ nhìn y đằng đằng sát khí qua đây, hắn sợ lắm ý!

Phong Lâm Uyên yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng nở một nụ cười, "Trẫm thấy người đối xử với Bắc Vũ Đường không tệ. Bắc Vũ Đường còn xinh đẹp, lại có tài hoa, vừa lúc xứng với thúc phụ, nên trẫm nghĩ ngay tới việc tứ hôn cho hai người, tạo thành một mối nhân duyên tốt đẹp."

Sau khi nói xong, Phong Lâm Uyên đã làm tốt tâm lý chờ y bạo nộ, càng chuẩn bị tốt tâm lý triệt hôn.

Aizz, nghĩ tới việc mình sẽ là Hoàng đế đầu tiên chủ động huỷ thánh chỉ, Phong Lâm Uyên lệ rơi đầy mặt.

Ô ô, nghẹn khuất quá rồi đấy!

"Ra thánh chỉ tiếp theo." Quân Vô Thương mở miệng nói.

Phong Lâm Uyên thầm than trong lòng một hơi, hắn biết ngay mà.

"Thời gian thành hôn là ba ngày sau." Quân Vô Thương mặt không biểu tình nói.

Phong Lâm Uyên nhận mệnh đáp, "Trẫm hi......" Một từ "hiểu" còn chưa nói xong, đã cứng đờ lại.

Phong Lâm Uyên trừng lớn mắt nhìn y.

Vừa nãy hắn bị ảo giác đúng không?!

Phong Lâm Uyên vẫn trừng mắt, giật mình hỏi, "Thúc phụ, người vừa nói bao lâu cơ?"

Quân Vô Thương hiếm khi tâm tình tốt lặp lại, "Thời gian ngươi viết quá dài, đổi thành ba ngày sau thành hôn."

Hắn còn tưởng y không hài lòng về việc hôn nhân này, thì ra là không hài lòng vì việc thời gian chờ thành hôn quá dài. Chỉ là ba tháng này, hắn còn vì sợ đêm dài lắm mộng, mới định ra sao cho nhanh nhất.

Ai ngờ y còn vội hơn hắn tưởng!

Ba ngày thành hôn, thật sự là... Có cần nóng vội như thế không!

Phong Lâm Uyên nhìn người trước mặt, sao cảm giác như từ trước tới giờ hắn không quen người này thế.

Người này thật sự là Nhiếp Chính Vương máu lạnh vô tình, vô dục vô cầu hắn biết à!

Phong Lâm Uyên biết y tới không phải tìm hắn tính sổ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nụ cười thong dong hơn nhiều, hắn đột nhiên cảm thấy y như vậy rốt cuộc mới có chút nhân khí.

"Thúc phụ, về thời gian thành hôn, trẫm cảm thấy ba ngày có chút không ổn." Phong Lâm Uyên chậm rãi nói.

Quân Vô Thương nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, có một loại cảm giác, "không nói được lý do đàng hoàng, ngươi đẹp!".

"Thời gian thành hôn ba ngày là quá ngắn. Người xem, nữ tử còn phải may áo cưới gấp, dù sao cũng phải có thời gian chứ. Còn cả sính lễ gả cưới, của hồi môn cũng cần chuẩn bị đầy đủ, đây chính là vấn đề liên quan đến mặt mũi của nữ tử. Nếu vì thời gian quá gấp, của hồi môn không đủ thể diện và phong phú, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nữ tử."

Phong Lâm Uyên căn bản không nói không tốt cho y, nói thẳng là không tốt cho Bắc Vũ Đường, tuyệt đối chuẩn xác.

"Người và Bắc Vũ Đường vừa mới truyền tin có hôn ước, giờ lập tức thành hôn, cũng ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nữ tử."

Quân Vô Thương nhíu mày, "Vậy một tháng."

Phong Lâm Uyên lắc đầu phủ quyết, "Quá ngắn, hoàn toàn không đủ."

"Hai tháng." Giọng người nào đó đã trở nên nghiến răng nghiến lợi.

Khó có khi có cơ hội trêu chọc y, Phong Lâm Uyên sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này được.

Hắn nghiêm trang tiếp tục lắc đầu, "Thúc phụ, nếu người không muốn làm Bắc Vũ Đường tiếc nuối, tặng cho nàng một hôn lễ long trọng hoàn mỹ nhất, ba tháng là thời gian ngắn nhất."

Quân Vô Thương chau mày, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng vẫn bại trận, "Được, ba tháng thì ba tháng."

Phong Lâm Uyên vừa lòng, cuối cùng hắn cũng không cần phải sửa thánh chỉ nữa, cũng không cần trở thành Đế vương đầu tiên rút lại thánh chỉ trong sử sách!

Quân Vô Thương đi rồi.

Phong Lâm Uyên chỉ cần nhớ đến bộ dáng nghẹn khuất ban nãy của Quân Vô Thương, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Từ nhỏ đến lớn, trước nay đều là y làm người khác nghẹn khuất. Hôm nay cuối cùng cũng có thể khiến y nếm thử một lần, cảm giác này thật sự quá sung sướng đi mà!

Một ngày đó, toàn bộ Hoàng cung đều cảm giác được tâm tình của Ung Lịch Đế rất tốt.

- Quân phủ ở đảo giữa hồ-

Tần quản gia bất an đi qua đi lại trước đại sảnh, tiểu chủ nhân lúc nãy vừa nhận được thánh chỉ đã nổi giận đùng đùng chạy vào Hoàng cung. Trái tim ông cảm thấy lạnh lắm.

Ông cứ tưởng sẽ được nhìn tiểu chủ nhân thành hôn, giờ xem ra không trông cậy được rồi.

Aizz, ông hổ thẹn với lão thái gia quá.

Khi Tần quản gia còn bi thương không thôi, một thân ảnh cao dài xuất hiện trước mặt ông.

Không đợi Tần quản gia mở miệng, đã thấy tiểu chủ nhân nói, "Lão Tần, từ giờ trở đi, chuẩn bị sính lễ, cần phải là tốt nhất, không thể kém ai, hiểu chưa?"

Quân Vô Thương phân phó.

Tần quản gia sửng sốt, chợt vui ra mặt, kích động đáp, "Được, được, được, không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ là độc nhất kinh thành."

Quân Vô Thương vừa lòng gật đầu, "Đồ ở nhà kho, lão cứ tuỳ mà chọn, nhớ là phải tốt nhất."

Y ném chìa khóa cho Tần quản gia.

Tần quản gia nhận được chìa khoá, xem như hoàn toàn hiểu địa vị của tiểu thư Bắc Vũ Đường kia trong lòng tiểu chủ nhân.

Quân Vô Thương nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không tốt, xoay người muốn đi.

Tần quản gia vội vàng hỏi, "Thiếu gia, người muốn đi đâu?"

"Tìm sính lễ."

Quân Vô Thương ném lại ba chữ, vội vàng rời đi.