Tác giả: Vân Phi Mặc

[Chúc mừng ký chủ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Độ vừa lòng nhiệm vụ lần này là 90, đạt 135 điểm tích lũy. Ký chủ hiện có 143 điểm.]

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, đạt phần thưởng là một lọ Thần Tiên Tuý.]

[Căn cứ vào thời gian ký chủ hoàn thành nhiệm vụ và thời gian nguyên chủ tử vong, thời gian hoàn thành nhiệm vụ là 11 ngày. Ký chủ tiếp tục làm nhiệm vụ hay nghỉ ngơi?]

"Nghỉ ngơi."

Nhiệm vụ lần này có thể nói là nhiệm vụ lâu nhất cô từng làm. Mười một ngày... Thời gian tu tiên quả là nhanh như chớp.

Bắc Vũ Đường mở mắt ra, nghe được tiếng nức nở vang lên bên tai, cô cảm nhận được một đôi tay nhỏ đang lau mặt mình.

Tiểu Tử Mặc thấy cô tỉnh, ánh mắt sáng ngời, chà lau lung tung nước mắt trên mặt, "Mẫu thân."

Bắc Vũ Đường ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể hơi cứng đờ, có lẽ là do nằm lâu quá.

"Con khóc?" Bắc Vũ Đường nhìn đôi mắt đỏ hoe của bé, lông mi dài còn vương nước mắt. Cô vươn tay, lau sạch nước mắt bên khoé mắt bé.

"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân tỉnh, trong lòng rất vui, cũng bình tâm lại. Bé rất lo, lo lắm, bé lo mẫu thân sẽ ngủ không dậy nữa.

Bắc Vũ Đường biết lần này mình ngủ lâu quá nên dọa bé.

Cô nhìn sắc trời, nghi hoặc nhìn bé, "Bên phu tử có chuyện gì?"

Tiểu Tử Mặc bỗng cứng người, yên lặng cúi đầu, không dám nhìn cô.

"Mẫu thân, con sai rồi."

Nói rồi, thằng nhóc quỳ xuống.

Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Mặc Nhi, mẫu thân đã nói gì với con?"

Nghe giọng nói nghiêm khắc của mẫu thân, Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cô. Sau đó đứng dậy.

"Mẫu thân... Con... Con..."

"Dưới gối nam nhi có hoàng kim, không thể dễ dàng quỳ xuống, hiểu không?" Bắc Vũ Đường duỗi tay phủi bụi trên gối bé.

Tiểu Tử Mặc gật đầu.

"Con xin phu tử nghỉ mấy ngày?" Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi. Không cần nói cũng đoán được bé không đến học đường là vì cô.

Tiểu Tử Mặc thành thật trả lời, "Con không biết lúc nào mẫu thân sẽ tỉnh lại, nên chưa báo rõ với phu tử. Giờ mẫu thân tỉnh rồi, mai con sẽ về học đường."

Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, nói nhỏ: "Mặc Nhi, bệnh của mẫu thân, lâu nhất sẽ hôn mê 15 ngày. Trong vòng 15 ngày, con không cần lo lắng."

Tiểu Tử Mặc phản ứng rất nhanh, lập tức truy hỏi: "Vậy nếu quá 15 ngày thì sao? Mẫu thân sẽ thế nào?"

Lời này làm Bắc Vũ Đường nghẹn, cô không biết nên nói với bé thế nào.

Nhìn lo lắng và sợ hãi trong mắt bé, Bắc Vũ Đường có chút không đành lòng nói cho bé.

"Không đâu. Nhiều nhất là 15 ngày. Trong vòng 15 ngày sẽ tỉnh lại."

Tiểu Tử Mặc gật đầu, yên lặng ghi nhớ số ngày này. Tuy mẫu thân không nói cho bé sau 15 ngày thì sẽ thế nào, nhưng bé cũng có chút dự cảm.

Đáp án kia, bé không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, giống mẫu thân, tránh đề tài mẫn cảm này ra.

'Ục ục'......

Bụng Bắc Vũ Đường réo lên, âm thanh lớn đến mức hai người đều nghe rõ.

"Mẫu thân, con dọn cơm lên cho người."

Nói xong, không chờ Bắc Vũ Đường mở miệng, bé đã chạy nhanh như chớp ra ngoài, lại nhanh chóng bưng một chén cháo và một cái bánh nướng áp chảo vào phòng.

Bắc Vũ Đường ăn chén cháo nóng hầm hập, bụng ấm áp, cả người cũng ấm hơn hẳn, thân thể mệt mỏi cứng đờ dần giãn ra.

"Gần đây con có luyện Hàn Băng Chưởng không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Có ạ. Mỗi ngày con đều tập một lần."

Bắc Vũ Đường xuống giường, "Đi, đánh một bộ cho mẫu thân xem."

"Vâng."

Hai người đến đình viện, Bắc Vũ Đường thấy nhóc đánh quyền đã rất thuần thục.

"Giờ mẫu thân dạy con tầng thứ hai. Con nhìn cho kỹ."

Bắc Vũ Đường vừa ra tay, Tiểu Tử Mặc đã phát hiện khi mẫu thân ra quyền, dường như trong đòn đánh có một lực lượng nào đó, bé đứng ở xa cũng có thể thấy uy lực của nó.

Uy lực của Hàn Băng Chưởng tầng thứ hai thật là lợi hại,

Đôi mắt Tiểu Tử Mặc tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.

Bắc Vũ Đường thu tay, "Thấy rõ chưa?"

Tiểu Tử Mặc gật đầu.

"Vậy con làm thử xem."

"Vâng."

Tiểu Tử Mặc xuất chưởng, toàn bộ chiêu thức đều đúng, khiếm khuyết duy nhất là hàn khí trong chưởng.

Hàn Băng Chưởng tầng thứ hai, Bắc Vũ Đường đã nắm vững phương thức tu luyện ở thế giới vị diện trước, vận dụng càng sâu sắc, đương nhiên uy lực cũng cao hơn.

Nếu đổi hàn khí ẩn chứa trong Hàn Băng Chưởng thành linh khí, có lẽ uy lực còn lớn hơn thế. Nói đến linh khí, Bắc Vũ Đường cảm nhận linh khí trong không khí.

Nơi này có linh khí, chỉ là rất loãng.

[Ký chủ, linh khí trong vị diện của cô không đủ để cô tu luyện thành tiên.]

Hệ thống nói làm mắt Bắc Vũ Đường sáng lên.

Ý nó là cô có thể tu luyện. Thân thể này có linh căn!

Bắc Vũ Đường thầm vui mừng, nhàn nhạt nói: "Tôi không cần thành tiên, chỉ cần có đủ sức mạnh là được."

[Căn cứ đo lường của bổn hệ thống, vị diện ký chủ sinh ra linh khí loãng, đủ để tu vi của ký chủ đạt Luyện Khí đại viên mãn, vô vọng lên Trúc Cơ.]

Có thể tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn đã tương đương với cao thủ trong vị diện này rồi. Đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một tin tức tốt.

"Cám ơn đã nhắc nhở."

[Không cần khách khí.]

Khi Bắc Vũ Đường nói chuyện với Minh, Tiểu Tử Mặc đã dần quen với chiêu thức, đánh ra cũng ra hình ra dáng lắm.

"Mặc Nhi, con qua đây." Bắc Vũ Đường vẫy tay với bé.

Tiểu Tử Mặc nghe cô gọi, đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Bắc Vũ Đường vuốt đầu bé, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân dạy con một bộ nội công tâm pháp, sau này con bắt đầu tu luyện nó nhé."

"Vâng ạ."

Bắc Vũ Đường bắt đầu dạy phương thức dẫn linh khí nhập thể cơ sở nhất của tu sĩ, "Ngồi khoanh chân, dần thả lỏng, dồn khí đan điền, cảm nhận linh khí chung quanh, sau đó dần dẫn linh khí vào trong cơ thể."

Tiểu Tử Mặc mở mắt ra, khó hiểu hỏi: "Mẫu thân, linh khí là gì?"

"Linh khí là tinh khí thiên nhiên, nó vô hình, con từ từ cảm nhận sự tồn tại của nó......"

Tiểu Tử Mặc nhắm mắt lại, theo lời dẫn của cô, thả lỏng ra, cảm nhận chung quanh.

Một canh giờ sau, Tiểu Tử Mặc vẻ mặt thất vọng nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân nhập định. Bé muốn nói gì đó, lại không lên tiếng.

Bé duỗi tay, đột nhiên bàn tay dường như chạm phải cái gì đó.

Chẳng lẽ cái này là linh khí mà mẫu thân nói?

Nếu mẫu thân làm được, bé nhất định cũng có thể làm được.

Tiểu Tử Mặc bắt đầu trầm tĩnh lại, dựa theo cách mẫu thân nói mà làm, tiếp tục cảm nhận. Lần cảm nhận này chính là mấy canh giờ.

Mặt trời lặn về Tây, vầng trăng sáng treo lên giữa trời cao, ánh sao lấp lánh.

Tiểu Tử Mặc 'nhìn thấy' những điểm sáng lơ lửng trong không trung.

Chẳng lẽ đây là linh khí?!

Tiểu Tử Mặc rất vui, trầm tĩnh lại, dựa theo lời mẫu thân nói, linh khí chung quanh dần tới gần bé, tiến vào thân thể bé.

Tiểu Tử Mặc vui mừng, phút chốc linh khí tụ tập quanh bé chạy biến hết.

Thất bại!

Tiểu Tử Mặc mở mắt ra, Bắc Vũ Đường cũng mở mắt ra.

Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tiểu Tử Mặc, Tiểu Tử Mặc gục đầu xuống, "Mẫu thân, Mặc Nhi thất bại."

"Không sao, từ từ cảm nhận."

Không có trắc linh thạch, cô không thể phán đoán bé có linh căn hay không, dù sao muốn tu luyện thì phải có linh căn. Vận khí cô không tệ, thân thể này có linh căn.

"Mẫu thân, vừa nãy con thấy những đốm sáng lập loè, vừa nãy chúng nó có tiến vào cơ thể con, nhưng mà chúng nó lại đột nhiên chạy mất."

Bé nói làm mắt Bắc Vũ Đường sáng lên.

Tiểu Tử Mặc cũng có linh căn, xem ra có thể tu luyện. Cô có cơ sở, nên khi tu luyện lại thì tốc độ tất nhiên là nhanh.

Tiểu Tử Mặc lại khác, bé chưa từng tiếp xúc, không ngờ mới ngày đầu, qua mấy canh giờ đã có thể cảm giác được, xem ra thuộc tính linh căn của bé cũng rất cao.

Đáng tiếc, nếu ở giới Tu Chân, bé sẽ là nhân tài kiệt xuất.

Cô cũng chỉ tiếc nuối trong chốc lát, sống ở đây cũng không tệ. Tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn, trở thành cao thủ võ lâm, không ai bắt nạt, dùng chính đôi tay mình bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

"Không vội, cứ từ từ."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc gật đầu.

Hai người tu luyện quá muộn, ăn cơm chiều xong thì đã là nửa đêm, có lẽ là ngủ lâu, Bắc Vũ Đường cũng không buồn ngủ.

(Ăn khuya rồi chứ còn chiều gì nữa hả chị = = )

Nửa đêm, Tiểu Tử Mặc mơ màng tỉnh dậy, thấy mẫu thân đang ngồi khoanh chân tu luyện.

Tiểu Tử Mặc cũng bò dậy theo, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi khoanh chân tu luyện theo. Đến khi Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy Tiểu Tử Mặc đã thành công dẫn linh khí nhập thể.

Bắc Vũ Đường không quấy rầy bé, xuống giường, vào bếp nấu bữa sáng.

Bắc Vũ Đường nhìn lương thực trong nhà, không còn thừa bao nhiêu, xem ra đến lúc phải lên trấn trên một chuyến.

Khi cô đang suy nghĩ có nên đánh thức bé con không, Tiểu Tử Mặc đã mở mắt trước.

"Mẫu thân."

"Mau tới ăn cơm sáng, ăn xong còn tới học đường."

"Vâng ạ."

Tiểu Tử Mặc xuống giường, đến sau bếp rửa mặt rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

"Mẫu thân, con cảm thấy cơ thể rất ấm áp và thoải mái." Tiểu Tử Mặc nói ra cảm giác của mình sau khi tu luyện.

"Sau này linh khí tiến vào thân thể con nhiều hơn, con sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, con cũng đừng gấp gáp.

"Vâng."

"Nhanh ăn đi." Bắc Vũ Đường gắp một miếng thịt để vào trong bát của bé.

Ăn cơm sáng xong, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc đến học đường, còn cô thì lên trấn trên. Cô cần giao mấy bình nước thuốc Băng Cơ Sương lần trước còn giữ lại đưa cho Vương chưởng quầy.

Trên đường về, trên tay Bắc Vũ Đường đã xách theo mấy túi lớn túi nhỏ cùng các loại rau dưa. Lần này cô không đi xe bò về mà chậm rãi xách đồ về.

Nếu là lúc trước, với thân hình mập mạp suy yếu này, ắt sẽ ăn khổ vào người, nhưng sau khi luyện Hàn Băng Chưởng và hấp thụ linh khí, thể chất của cô đã thay đổi.

Tuy không quá mạnh, nhưng cầm theo mấy thứ này cũng dễ như trở bàn tay.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường khẽ nhích đuôi mày, cô bước chậm, đột nhiên rẽ trái, đi vào một hẻm nhỏ rồi đứng yên.

"Ra đây."

Hai nam tử chậm rãi đi ra từ phía sau cô.

Hai người hoàn toàn không ngờ sẽ bị cô phát hiện.

Bắc Vũ Đường nhìn hai người, một cao một gầy, mặc áo tang, vẻ mặt không có ý tốt nhìn cô.

"Nha, tiểu nương tử còn biết huynh đệ chúng ta cơ à."

Hai người nhìn cô như nhìn con cá trên thớt. Nên trách thì trách cô đã biết hai người theo sau mà còn vào cái hẻm cụt này.

"Giao tiền trên người ngươi ra đây!" Nam nhân cao nói.

"Đừng nói ngươi không có tiền, chúng ta đã thấy trong túi ngươi có không ít tiền đâu."

Khi Bắc Vũ Đường mua lương thực, hai tên này đã chú ý túi tiền phình lên của cô, vừa thấy đã biết là có không ít bạc. Hai người theo đuôi một đường, chờ đến nơi ít người thì mới ra tay, không ngờ cô lại vào đây, tiện hành động.

"Các người muốn tiền?" Bắc Vũ Đường gỡ túi tiền bên hông xuống, đặt trong tay.

Ánh mắt tham lam của hai người nhìn chằm chằm vào túi tiền trong tay Bắc Vũ Đường.

"Tiền ở đây, các ngươi có bản lĩnh thì tự qua mà lấy." Bắc Vũ Đường xoè tay ra.

Hai tên đó nhìn nhau, cười lạnh, "Xem ra ngươi muốn bị chúng ta đánh."

Vừa nói xong, hai người cùng lao lên, một trái một phải đồng thời đánh ra, khiến Bắc Vũ Đường không có chỗ trốn. Khi họ đến gần, Bắc Vũ Đường động thân, đánh ra một trưởng, trực tiếp trúng ngực một tên.

'Phanh' một tiếng, thân thể nam tử bay ngược ra ngoài. Tên còn lại cũng đã đánh đến trước mặt Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường ngửa ra sau, tránh đi công kích, một tay khác đánh trúng lưng tên đó.

Người nọ bị đánh đến lảo đảo, còn chưa đứng vững lại thì đã bị đá mông bay ra ngoài.

Hai người này hiểu, mình gặp đối thủ.

Mấy phút sau, hai người quỳ trên đất, co rúm người lại, đau đớn rên rỉ.

Hai người thấy Bắc Vũ Đường tới gần, sợ quá che cái mặt sưng như đầu heo lại, "Nữ hiệp tha mạng!"

Bọn họ cứ nghĩ Bắc Vũ Đường là nông phụ bình thường, nào ngờ thân mình cô mập mạp mà thân thủ lại tốt như thế đâu. Nếu biết cô lợi hại đến thế, đánh chết họ cũng không dám đánh chủ ý lên người cô.

"Nữ hiệp, tha mạng."

Bắc Vũ Đường nhìn hai người, "Đi đi."

"Cảm ơn nữ hiệp."

Hai người được ân chuẩn, chuồn nhanh như chớp.

Sau khi hai người đi rồi, Bắc Vũ Đường xách đồ, đi về nhà, chỉ là cô vừa ra khỏi trấn trên, lại phát hiện vẫn có người đi theo.

Cô dừng bước, quay đầu nhìn mặt đất không có bóng người, nhẹ giọng nói, "Xuất hiện đi."

Không ai đáp lại, cũng không có động tĩnh.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nơi người nọ trốn, tiếp tục đi về phía trước. Đối phương vẫn theo sát sau cô, Bắc Vũ Đường ném viên đá trong tay ra, nghe được tiếng kêu rên.

Người nọ hoảng sợ rời đi, Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn hướng người nọ rời đi.

Rốt cuộc là ai muốn theo dõi cô?

Chẳng lẽ là người của cửa hàng Lôi thị?!

Dọc đường, Bắc Vũ Đường đặc biệt chú ý động tĩnh phía sau, xác định là không có người, cô mới vào thôn của mình. Xem ra có người theo dõi cô, chỉ là không biết là ai, lý do là gì.

Buổi tối, Bắc Vũ Đường làm một bữa ngon cho Tiểu Tử Mặc, cơm nước xong, hai người tản bộ, rồi tu luyện. Bắc Vũ Đường nhìn nữ tử trong gương. Những nốt rỗ loang lổ trên mặt đã biến mất gần hết. Ngay cả thân hình mập mạp cũng dần thon gọn lại.

Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường vừa luyện khí, vừa luyện Hàn Băng Chưởng, đồng thời còn điều chế nước thuốc Băng Cơ Sương mà nửa tháng tới sẽ dùng.

Hôm nay đến cửa hàng Lôi thị, Vương chưởng quầy đã dùng công phu sư tử ngoạm muốn một lần mười mấy bình. Bắc Vũ Đường làm ra được, chỉ là không muốn đưa họ dễ dàng như thế, nếu không thì thứ này có vẻ quá dễ làm.

Ngày thứ sáu, Bắc Vũ Đường mới phối xong mười bình. Hôm sau, Bắc Vũ Đường mang theo đồ lên trấn trên, đúng hẹn giao cho Vương chưởng quầy.

Vương chưởng quầy cười tủm tỉm nhận nước thuốc, thấy cô sắp đi, vội vàng hỏi, "Mộc phu nhân, chờ một lát đã."

"Có việc?"

Vương chưởng quầy cười tủm tỉm hỏi, "Mộc phu nhân, gần đây có gặp được ai không?"

Bắc Vũ Đường lập tức nhớ đến chuyện sáu ngày trước bị theo dõi.

"Chưởng quầy có gì thì cứ nói thẳng." Bắc Vũ Đường nhìn kỹ ông ta.

Vương chưởng quầy cười nói: "Là như vầy, Băng Cơ Sương của cửa hàng Lôi thị đã tiến cống cho Hoàng thất, giờ toàn bộ phu nhân trong kinh thành đều tranh đoạt Băng Cơ Sương. Thứ tốt luôn bị người ta nhớ thương, đặc biệt là cô còn nắm giữ mấu chốt của Băng Cơ Sương."

"Mấy năm trước, cửa hàng Lôi thị chúng ta ra một sản phẩm Băng tơ, mặc vào nhẹ nhàng mát lạnh. Chức nữ nắm giữ kỹ thuật này lại vô cớ bệnh chết. Nhưng quỷ dị là, nửa năm sau ở cửa hàng Âu thị xuất hiện băng tơ."

Vương chưởng quầy nói xong, quan sát phản ứng của cô, thấy biểu tình của cô nhàn nhạt trước sau như một, tiếp tục nói: "Chuyện như vậy, những cửa hàng khác cũng xảy ra nhiều. Nhưng mà, có những người nắm giữ kỹ thuật, nếu không bị mượn sức thì chính là vô cớ chết."

"Vương chưởng quầy, ông đang nhắc nhở ta, hay là đang doạ ta?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn ông ta.

"Tuyệt đối không có ý dọa cô. Thật ra, phía trên muốn ta hỏi cô, có thể giao phối phương của nước thuốc cho chúng ta bảo quản không. Như vậy, cô sẽ được bảo đảm an toàn tuyệt đối. Cô yên tâm, cửa hàng Lôi thị chúng tôi tuyệt đối không bớt của cô một phân tiền." Vương chưởng quầy chân thành nói.

"Nếu là gặp chuyện nguy hiểm, ta sẽ lựa chọn hợp tác với đối phương. Như vậy, ta cũng an toàn." Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.

Vương chưởng quầy nghẹn họng 囧.

Dường như lão nói sai rồi. Không, là dùng sai cách rồi!

Giờ thì xong rồi, vậy chẳng phải là đẩy cô về bên Cố thị kia sao.

Bắc Vũ Đường nhìn Vương chưởng quầy khóc không ra nước mắt, cười nói: "Ông yên tâm, nếu ta gặp họ, ta sẽ nói đã bán bí phương cho các ông."

Vương chưởng quầy híp đôi mắt nhỏ, ánh sáng len lỏi bắn ra từ kẽ mắt, "Thật là cảm tạ quá. Nhưng mà, ta vẫn hy vọng họ không tìm được cô."

Bắc Vũ Đường không nói cho ông ta chuyện sáu ngày trước, nếu ông ta biết, chỉ sợ cuộc sống sau này khó bình an.

Bắc Vũ Đường đứng dậy cáo từ, vừa rời khỏi cửa hàng đã nhận ra có người nhìn chằm chằm mình. Xem ra họ thật sự theo dõi cô.

Bắc Vũ Đường ra vẻ không biết đi về phía trước, sắp ra khỏi cửa thành, một chiếc xe ngựa chắn trước mặt cô. Màn xe bị vén lên, một nam tử đang ngồi trong xe.

Nam tử mỉm cười nhìn cô, "Mộc phu nhân, không biết có thể nói chuyện chút không?"

"Vị công tử này đã từng nghe câu 'nam nữ thụ thụ bất thân' chưa?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.

Nam tử cười ha ha, xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng, quạt lông chỉ về phía quán trà cách đó không xa, "Như vậy ở đó thì sao?"

Bắc Vũ Đường nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhẹ giọng nói: "Được."

Trong quán trà, hai người ngồi sát cửa sổ, hương trà bốn phía. Bắc Vũ Đường chậm rì rì phẩm trà, không hề có ý dò hỏi.

Nam tử ngồi đối diện thấy vậy, đuôi mày khẽ nhếch lên.

Hắn vốn tưởng cô sẽ nói trước, không ngờ cô rất thong dong và bình tĩnh, làm hắn hơi ngạc nhiên.

Nữ nhân này thân phận thần bí, họ chỉ tra được cô họ Mộc, còn tên là gì, người phường nào, họ đều không biết.

Vất vả lắm mới chờ được cô xuất hiện, phái người theo dõi cô, không ngờ lại bị cô phát hiện. Giờ thấy cô như vậy, Cố Thanh kết luận, cô tuyệt đối không phải người bình thường.

Cố Thanh nói trước, "Kẻ hèn họ Cố, là người phụ trách cửa hàng Cố thị ở thành Thiên Tinh. Lần này đến là vì muốn làm một giao dịch với Mộc phu nhân."

Bắc Vũ Đường không trả lời, hỏi ngược lại, "Người lần trước là người của các ngươi?'

Cố Thanh muốn phủ nhận, nhưng đối mặt với ánh mắt sáng như đuốc của cô, chỉ có thể gật đầu thừa nhận.

"Tại hạ xin lỗi vì chuyện lần trước. Ta muốn để thuộc hạ mời phu nhân đến nói chuyện làm ăn. Không ngờ lại nháo thành như vậy, mong Mộc phu nhân đừng trách." Thái độ của Cố Thanh khá thành khẩn.

Bắc Vũ Đường nhìn người trước mắt, diện mạo thanh tú, có vài phần tương tự Cố Phiên Nhiên.

Cố Thanh.

Đáy lòng nàng nhẹ nhàng niệm tên hắn, hơi nhớ lại, đã nhớ ra hắn là ai. Hắn chính là đường ca của Cố Phiên Nhiên, bôn ba bên ngoài cả năm, rất ít ở lại Cố phủ.

Chẳng trách mới gặp không có ấn tượng.

Cố Thanh chính là phụ tá đắc lực của Cố Phiên Nhiên, trong đế quốc thương nghiệp của ả không thể thiếu người này. Nghe nói thiên phú kinh thương của hắn rất cao, thường xuyên lấy được nhiều đồ vật hi hữu.

Xem ra vị Cố thiếu gia này coi trọng Băng Cơ Sương.

"Nói đi, mục đích của ngươi là gì?" Bắc Vũ Đường chậm rãi buông chén trà xuống.

Cố Thanh thấy cô không lộ ra vui giận, cũng không nghiên cứu, nói thẳng, "Băng Cơ Sương là từ tay ngươi, chúng ta muốn hợp tác cùng bán Băng Cơ Sương."

"Các ngươi đến chậm một bước, ta đã có đối tượng hợp tác."

Cố Thanh cũng không để ý lắm, tự tin nói: "Bọn họ chia cho ngươi thế nào, chúng ta cũng có thể cho ngươi như thế. Hơn nữa còn cao hơn họ ba phần."

Người Cố thị thật lợi hại, vậy mà lại biết hiệp nghị của cô và cửa hàng Lôi thị. May mà lúc ấy mình không lộ thân phận ra.

Nếu bị họ biết được, người Cố thị hẳn sẽ không phải mời cô, mà là trực tiếp tới cửa bái phỏng.

"Ba phần?" Bắc Vũ Đường giả vẻ trầm ngâm, "Thật là một con số mê người."

Cố Thanh rất nhẫn nại nhìn cô, không thúc giục, không quấy rầy, để cô từ từ suy nghĩ.

Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, ta là một người có nguyên tắc. Nếu ta đã hợp tác với cửa hàng Lôi thị, thì sẽ không đổi ý giữa chừng."

Nụ cười của Cố Thanh nhạt đi vài phần, "Không suy xét sao? Mộc phu nhân, cửa hàng Cố thị của chúng ta còn lớn hơn cửa hàng Lôi thị. Cửa hàng Lôi thị là số một số hai ở Đại Chu, nhưng ở Nam Đường chúng ta lại không có danh tiếng gì. Hơn nữa Cố thị chúng ta cũng không giống."

"Một khi ngươi hợp tác với chúng ta, hồi báo ngươi nhận được chắc chắn cao hơn Lôi thị."

Bắc Vũ Đường quả quyết lắc đầu, "Ngươi nói không tệ. Hợp tác với các ngươi, ta chắc chắn kiếm được nhiều hơn, nhưng ta có nguyên tắc của mình."

"Ngươi không suy xét sao?" Cố Thanh nở nụ cười, trong mắt đã lộ ra ánh sáng lạnh.

"Không cần." Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ trả lời.

"Vậy thật là tiếc nuối." Cố Thanh vẻ mặt thất vọng, không cần nói nhiều nữa.

Nếu là người khác, hẳn sẽ nghĩ là hắn đã từ bỏ, nhưng sát ý vừa xuất hiện trên người hắn lại bị cô nhạy bén phát hiện ra. Tuy nhạt nhưng lại rất rõ ràng.

"Mối làm ăn kia không được, nhưng mà ta còn có cái khác có thể hợp tác với cửa hàng Cố thị các ngươi." Bắc Vũ Đường nâng chung trà lên nhấp nhẹ.

Cố Thanh nhướng mày, có hứng thú, "Cái gì?"

"Lại nói, cũng khéo, gần đây ta nghiên cứu loại thuốc mỡ khác, nếu không có gì bất ngờ, mấy tháng này sẽ có kết quả."

"Thuốc mỡ gì?" Cố Thanh rất hứng thú, nhưng trên mặt vẫn là thong dong bình tĩnh.

"Thuốc mỡ thần kỳ có thể giúp nhan sắc nữ tử rạng rỡ, bảo trì tuổi xuân. Nữ tử có tuổi thì làn da sẽ ám trầm, khoé mắt có nếp nhăn, nếu dùng thuốc mỡ đó, làn da sẽ lại hồng hào căng sáng."

"Lại nói, thuốc mỡ này còn hơn cả Băng Cơ Sương. Công hiệu của Băng Cơ Sương, nó cũng có, còn có hiệu quả chống lão hoá."

"Không biết Cố thiếu có hứng thú không?"

Cố Thanh đã động tâm, "Tất nhiên là có."

"Vậy chờ ta nghiên cứu xong, chúng ta cùng hợp tác. Nhưng mà, chia thì..." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.

Cố Thanh nhìn bộ dáng tham lam của cô, biết cô vẫn bị lợi ích dụ dỗ. Lúc trước còn tưởng có tiền cũng không đả động được cô, giờ xem ra là nhìn sai rồi.

"Dựa theo ước định vừa rồi của chúng ta, ngươi bảy, ta ba." Cố Thanh rất sảng khoái nói.

Bắc Vũ Đường lại lắc đầu, "Không, ta tám, ngươi hai."

Cố Thanh sửng sốt.

Nữ nhân này quả là dám nói, nhưng mà, cô phải có mạng mà hưởng mới được.

"Được."

"Không biết ta nghiên cứu xong thì tìm Cố thiếu bằng cách nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Cố Thanh lấy một khối ngọc bội bên hông ra, "Đây là ngọc bội bên người ta, chỉ cần là người của cửa hàng Cố thị chúng ta nhìn thấy, tất nhiên sẽ có cách liên hệ ta."

Bắc Vũ Đường nhận đồ, "Ta còn có việc, không bồi công tử nữa."

"Mộc phu nhân đi thong thả." Cố Thanh đứng lên tiễn.

Sau khi cô xuống lầu, thị vệ đứng sau Cố Thanh mở miệng hỏi: "Thiếu gia, thuộc hạ có cần đi theo không?"

Nếu dò ra được hang ổ của người này, không sợ cô bỏ trốn.

Cố Thanh xua tay, "Không cần. Nếu lại bị nàng ta phát hiện, vậy thì chẳng phải biến khéo thành vụng. Chúng ta chờ thêm mấy tháng, mấy tháng sau động thủ cũng không muộn."

Cố Thanh nhìn bóng Bắc Vũ Đường rời đi, đáy mắt u trầm có tia sáng lạnh vụt qua."

"Tuân lệnh."

Bắc Vũ Đường ra khỏi trấn, đi một vòng lớn, xác định không có ai theo thì mới về thôn. Giờ người Cố thị tìm tới cửa, xem ra cần đề phòng trước.

Vừa nãy nói chuyện với Cố Thanh, có thể nhìn ra người này là người tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải người lương thiện.

Giờ cô và Tiểu Tử Mặc còn quá yếu, nếu lúc này chống lại Cố thị, không thể nghi ngờ chính là trứng chọi đá. Tuyệt đối không thể để họ tìm ra nơi này.

Bọn họ không tìm được cô, ít nhiều là vì Băng Cơ Sương làm dung nhan của cô thay đổi rất lớn, mà người trong thôn chưa từng thấy cô lúc này.

Nếu không, với năng lực của họ, đã sớm tìm tới đây.

Bắc Vũ Đường nhìn gương mặt trắng mịn không tì vết trong gương, nhìn thân hình đã dần gầy đi của mình. Xem ra sau này cần phải vẽ mặt rỗ tiếp rồi.

Trước khi có đủ thực lực, tốt nhất là không cần đối đầu với họ.

Đêm xuống, Bắc Vũ Đường quyết định tiến vào nhiệm vụ.

"Mặc Nhi, mẫu thân lại ngủ một giấc. Nhớ chăm chỉ luyện tập cho tốt." Bắc Vũ Đường dặn dò.

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu, "Mẫu thân yên tâm, con sẽ không chậm trễ."

"Ngoan. Ngủ đi."

Hai người nằm trên giường, nhắm mắt lại.

[Có tiến vào thế giới nhiệm vụ không?]

"Có."

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống. 10, 9, 8, 7,......]