Tác giả: Vân Phi Mặc

Tất cả mọi người đều nghĩ Tất Tư Vũ sớm muộn cũng thua thôi, ngay cả Vân Linh cũng nghĩ vậy.

"Tất sư muội, nhận thua đi."

Tất Tư Vũ biểu tình túc mục, "Sư huynh, ngươi muốn thắng ta, chỉ như vậy là chưa đủ."

Vân Linh nhíu mày, cố kỵ ả là sư muội đồng môn, hắn đã thủ hạ lưu tình, không ngờ ả lại không biết tốt xấu.

"Một khi đã vậy, đừng trách sư huynh nặng tay."

"Cứ đến đi."

Vân Linh dùng ra một chiêu dời non lấp biển, đánh bại ả la được rồi. Nhưng mà người trong sân lại thấy một màn kinh người, chỉ thấy linh khí của Tất Tư Vũ bạo trướng, quanh thân ả xuất hiện tia chớp bạc.

Trưởng lão các phái đều trừng mắt nhìn, mấy vị trưởng lão của Ẩn Tiên Tông và Huyền Thanh Tử cũng nhìn ả bằng ánh mắt khó tin.

"Thiên Lôi Biến." Ả quát chói tai, vô số lôi điện giống như dâng trào, lao về phía Vân Linh.

Vân Linh ngẩn người, mắt thấy công kích đã đến trước mặt mình, hắn lập tức điều động linh lực toàn thân, ngăn cản công kích.

'Phanh phanh'......

Thân thể Vân Linh bay cao, rơi mạnh xuống, trực tiếp hôn mê.

Một màn diễn ra quá nhanh, nhanh đế mức nhiều tu sĩ còn chưa phản ứng lại, rõ ràng Vân Linh lúc trước mạnh hơn, giờ đã bại trận.

"Nàng ta vừa dùng chiêu gì thế, có vẻ rất lợi hại."

"Có gì mà có vẻ, nó chính là lợi hại."

"Có biết đó là chiêu gì không?"

"Sao ta lại cảm giác nàng ta dùng công pháp hệ lôi nhỉ?"

"Ta nhớ rõ Ẩn Tiên Tông có một môn công phu là Lôi Thần Quyết. Chẳng lẽ đây chính là Lôi Thần Quyết sao?"

"Nhất định là Lôi Thần Quyết."

Đệ tử Ẩn Tiên Tông khiếp sợ không thua gì các môn phái khác, thậm chí còn giật mình hơn.

"Đây chính là Lôi Thần Quyết trong truyền thuyết."

"Không phải nói chỉ có biến dị Lôi linh căn mới có thể tu luyện sao? Mẹ nó, Tất Tư Vũ vậy mà lại là Lôi linh căn? Không phải nói nàng ta là Tạp Tứ linh căn sao? Sao lại đột nhiên biến thành Lôi linh căn?"

Lập tức có người nói, "Nhất định nàng ta dùng Tẩy Tuỷ Đan, tẩy hết đi các tạp hệ. Vận khí của nàng ta thật tốt, vậy mà lại gặp biến dị trong truyền thuyết."

Tác dụng của Tẩy Tuỷ Đan, mọi người ai cũng biết.

Có người có thể tẩy đi hai hoặc một linh căn, vận khí tốt có thể tẩy ba linh căn, tẩy bốn linh căn đã thiếu lại càng thiếu, còn trở thành Dị linh căn, càng là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Ai cũng không ngờ, có ngày sẽ thấy được tẩy tuỷ biến dị.

"Nàng ta che giấu sâu thật."

"Chẳng trách tốc độ tu luyện của nàng ta nhanh như thế, không ngờ nàng ta lại là Lôi linh căn biến dị."

Lúc trước không ít người chú ý thấy ả không giống bình thường, thậm chí có người còn muốn khai quật xem ả có phải có thiên tài địa bảo gì không mà tu luyện nhanh vậy.

Giờ đáp án đã sáng tỏ!

Trọng tài tuyên bố, "Tất Tư Vũ khiêu chiến thành công, trở thành khôi thủ. Còn ai muốn lên đài khiêu chiến không?"

Nghe trọng tài nói, không ít người nóng lòng muốn thử, trong đó không ít người là thủ hạ bại tướng của Vân Linh.

"Ta."

Một nam tử lưng hùm vai gấu dẫn đầu nhảy lên lôi đài.

"Để ta tới lĩnh giáo Lôi Thần Quyết của Ẩn Tiên Tông các ngươi."

Tốc độ của nam tử rất nhanh, vừa lên đã đấu võ, mà Tất Tư Vũ phản ứng cũng rất nhanh

50 hiệp sau, nam tử bại trận.

"Không ngờ nàng ta mạnh như vậy."

"Lúc trước còn khiêu chiến vượt hai cấp, ta còn tưởng là Vân Linh sơ ý. Giờ xem ra nàng ta có thực lực này, Lôi Thần Quyết quả nhiên không giống người thường."

Tất Tư Vũ nghe người chung quanh nói thế, khoé môi cong lên.

Ả nhìn qua mọi người, ánh mắt họ không còn khinh miệt và khinh thường như trước.

Đây mới là vừa bắt đầu, chờ chút nữa ả thành đệ tử của Thương Quyết rồi, chính là sự tồn tại mà mọi người phải nhìn lên, hâm mộ.

Tất Tư Vũ không khỏi nhìn về phía Thiên Tử Phong, vì sao ả đã dùng Lôi Thần Quyết, y còn không xuất hiện. Theo như trong sách miêu tả, nữ chủ Bắc Vũ Đường dưới tình thế cấp bách dùng ra Lôi Thần Quyết, khiến Thương Quyết chú ý, sau đó nhận làm đồ đệ.

Giờ ả đã dùng Lôi Thần Quyết, sao còn chưa có động tĩnh?

Chẳng lẽ động tĩnh mình gây ra quá nhỏ, Thương Quyết không phát hiện?!

Tất Tư Vũ phỏng đoán trong lòng.

Khi người tiếp theo lên khiêu chiến, có lẽ nên dùng chiêu kia.

Tất Tư Vũ nghĩ xong, đã có quyết định.

Bắc Vũ Đường trên khán đài thấy Tất Tư Vũ thường nhìn về phía Thiên Tử Phong, đuôi mày hơi nhếch. Nhất định là cốt truyện quyển tiểu thuyết kia, hẳn là nguyên chủ Bắc Vũ Đường dùng Lôi Thần Quyết, khiến Thương Quyết chú ý, nhận nàng ấy làm đồ đệ.

Giờ không có dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, Tất Tư Vũ có chút luống cuống.

Bắc Vũ Đường bất động thanh sắc nhìn về phía Thiên Tử Phong.

Giờ y có thể giống đời trước, thu ả làm đồ đệ không?

Đáp án sẽ rất nhanh có thôi.

Vị thứ ba lên khiêu chiến là Hắc Trĩ - một Kim Đan kỳ đại viên mãn, cũng là Kim Đan mạnh nhất Vũ Hoá Tông, trong số các Kim Đan kỳ ở đây cũng phải tính là thứ nhất, thứ nhì.

Hắn lên sân khấu khiến mọi người rất chờ mong, rốt cuộc là Lôi Thần Quyết của Tất Tư Vũ lợi hại, hay là Hắc Trĩ lợi hại.

Trận so đấu này quả nhiên là xuất sắc, Hắc Trĩ vẫn luôn đè nặng Tất Tư Vũ. Nếu Tất Tư Vũ không có Lôi Thần Quyết chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bị đánh bại.

Sắc mặt Tất Tư Vũ trở nên tái nhợt, mắt thấy địa vị của mình khó giữ được, ả khẽ cắn môi, dùng ra tuyệt chiêu, "Lôi Long Thí Thiên."

Đám người Huyền Thanh Tử thấy ả dùng Lôi Long Thí Thiên thì đều cả kinh.

Chỉ thấy thiên địa biến sắc, mây đen áp đỉnh, một tiếng rồng ngâm vang lên, trong đám mây đen có một con lôi long ẩn hiện, khí thế bàng bạc hướng thẳng về phía Hắc Trĩ.

Trưởng lão Vũ Hoá Tông cả kinh, thầm kêu một tiếng "Không tốt."

Khi lão chuẩn bị ra tay cứu người, con lôi long hồng kia bị một bàn tay to từ hư không nắm chặt lấy, cuối cùng biến mất vô tung.

Mọi người liền thấy thần long thấy đầu không thấy đuôi – Thương Quyết xuất hiện trên đài.

Y vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thân mình Tất Tư Vũ hơi đong đưa, sắc mặt tái nhợt như tuyết, cặp mắt lại phát ra ánh sáng.

Y xuất hiện, quả nhiên y xuất hiện.

Tất Tư Vũ đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ y nói thu mình làm đồ đệ.

Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm nam nhân đeo mặt nạ kia, lần này có phải y vẫn sẽ thu ả làm đồ đệ không?

Thương Quyết nhìn nữ nhân trước mắt, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi có Lôi linh căn?"

"Đúng." Tất Tư Vũ cung kính đáp.

Thương Quyết thu hồi thuỷ tinh cầu, lạnh nhạt nhìn ả, "Ngươi có bằng lòng trở thành đồ đệ của ta hay không?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường lại hơi nhăn mày.

Y vẫn lựa chọn thu ả làm đồ đệ, xem ra tất cả những gì nàng làm lúc trước chỉ là uổng phí.

Tất Tư Vũ nghe y hỏi, mừng như điên, khuôn mặt vẫn luôn căng chặt lộ ra tươi cười.

Ả biết ngay là mình sẽ thành công mà.

Tất Tư Vũ rất thông minh, lập tức quỳ xuống, hành lễ bái sư, "Đệ tử Tất Tư Vũ bái kiến sư tôn."

Thương Quyết khẽ nhích mày, ánh mắt đạm mạc hơi nheo lại, "Ngươi vừa mới nói, ngươi tên là gì?"

Tất Tư Vũ nghe y hỏi chuyện, lặp lại, "Đệ tử tên là Tất Tư Vũ."

Tất Tư Vũ quá hưng phấn, hoàn toàn không phát hiện biến hoá trong giọng Thương Quyết, càng không chú ý biểu tình của y đã thay đổi.

"Lúc trước ngươi từng ở Tư Quá Nhai?" Thương Quyết hỏi lại lần nữa.

Cuối cùng Tất Tư Vũ đã phát hiện không ổn, nhưng đối mặt với câu hỏi của y, ả vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy. Lúc trước đệ tử hồ đồ, ỏ Tư Quá Nhai tĩnh mình tư quá."

"Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ." Thương Quyết lạnh lùng nói ra.

Tất Tư Vũ trừng lớn mắt, dưới tình thế cấp bách hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi không xứng."

Một màn hài kịch này làm kinh ngạc tất cả mọi người. Vừa rồi còn tưởng Tất Tư Vũ sẽ một bước lên trời, không ngờ đảo mắt đã thành như vậy.

Ba chữ 'Ngươi không xứng' giống như một bàn tay vang dội tát lên mặt Tất Tư Vũ, làm mặt ả nóng rát đau đớn.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Thương Quyết.

Không phải y cố ý chứ?!

Nếu không phải vẻ mặt y túc mục, nàng suýt nữa thì nghĩ y cố ý.

Tất Tư Vũ không thể chấp nhận kết quả như vậy, gấp gáp nói: "Đệ tử chỉ là nhất thời phạm sai lầm. Người luôn có lúc phạm sai lầm, cầu sư tôn cho đệ tử một cơ hội."

"Ta không phải sư tôn của ngươi." Thương Quyết không chút lưu tình nói.

"Ta chính là Lôi linh căn, không phải tôn giả vẫn luôn muốn tìm kiếm Lôi linh căn sao, nếu ngươi không thu ta làm đồ đệ, bát y của ngươi ai kế thừa?"

Trong sách có viết, Thương Quyết vẫn luôn đợi tu sĩ Lôi linh căn xuất hiện, hoàn thành giao phó của sư phụ y. Nhưng ngàn năm qua đi, tu sĩ Lôi linh căn chưa bao giờ xuất hiện."

Thương Quyết lạnh nhạt nhìn ả, nhàn nhạt nói: "Nếu thế gian này chỉ có một mình ngươi là Lôi linh căn, ta sẽ không thu đồ đệ."

Ý tứ đã vô cùng rõ ràng.

Tất Tư Vũ nhìn Thương Quyết bằng ánh mắt không thể tin.

Tại sao lại như vậy, vì sao lại biến thành như vậy!

"Ta cứ nghĩ nàng ta sẽ một bước lên trời, không ngờ lại thành thế này. Thật là ngoài dự đoán mà."

"Cái gì mà dự đoán chứ, đây là tất nhiên có được hay không!"

"Vừa rồi nàng ta nói có ý tứ ghê ý, làm như thiên địa này chỉ có một mình ả là Lôi linh căn không bằng, không thể không thu ả làm đồ đệ." Có người châm chọc.

Người bên cạnh lập tức cười nói: "Đáng tiếc Thương Quyết tôn thượng không theo. Nhìn nàng ta tức giận đến mức mặt cũng tái thành màu gan heo kìa, ta buồn cười quá."

"Nhìn Tất Tư Vũ có vẻ đã sớm muốn làm đệ tử của Thương Quyết tôn thượng, luôn ẩn nhẫn không phát, chỉ sợ là vì lúc này." Có người lợi hại phân tích.

"Có đạo lý. May mà tôn thượng không thu nàng ta làm đồ đệ."

Tiếng cười nhạo và khinh thường như thuỷ triều xô mạnh vào tai Tất Tư Vũ. Sắc mặt ả vốn đã khó coi, giờ còn khó coi hơn.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có nàng mới có thể trở thành đệ tử của y sao?

Tất Tư Vũ nhìn về phía Bắc Vũ Đường trên khán đài, nhìn thiên chi kiêu nữ đó, ghen tị và hận ý không ngừng cháy trong lòng ả.

Một người thể chất thuần âm, rõ ràng phải trở thành lô đỉnh, dựa vào cái gì có thể phi thăng thành tiên, dựa vào cái gì có thể bình yên vô sự!

Chung quanh cười nhạo, Thương Quyết kiên quyết, giống như là áp sụp phòng tuyến tâm lý cuối cùng của ả, ả rốt cuộc không chịu được nữa, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống.

Cuộc tỷ thí Kim Đan kỳ lấy việc Tất Tư Vũ ngã xuống mà kết thúc, kết quả cuối cùng tất nhiên là Tất Tư Vũ thắng.

Ả thắng, thật ra là thua.

Thua trắng tay.

Sau đó là tỷ thí của tu sĩ Nguyên Anh kỳ các phái, trận tỷ thí này khác với Trúc Cơ và Kim Đan. Các phái có thể tuỳ ý chọn người luận bàn, mỗi trận có ba hiệp, qua ba hiệp không thể luận bàn nữa.

Khi Bắc Vũ Đường đi đến chỗ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong Ẩn Tiên Tông, không ít người lập tức chú ý. Lúc này họ mới phát hiện Bắc Vũ Đường đã đạt tới Nguyên Anh kỳ.

"Nếu ta nhớ không lầm, Bắc sư tỷ hai mươi năm trước là Kim Đan sơ kỳ. Giờ mới qua hai mươi năm đã nhảy lên Nguyên Anh kỳ. Tốc độ tu luyện này cũng quá nghịch thiên đi!"

Tất cả mọi người nghĩ nàng dùng 20 năm, mà 20 năm đã khiến mọi người không thể tưởng tượng, không ngờ thật ra nàng chỉ dùng 15 năm để tiến vào Nguyên Anh.

Nếu họ biết, chắc chắn sẽ coi nàng là quái vật.

Lúc trước mọi người đã cảm thán với tốc độ tu luyện của Tất Tư Vũ, giờ so với Bắc Vũ Đường, quả là gặp sư phụ! Dù sao tu luyện càng về sau thì càng khó tấn giai.

Bởi vì nàng là thiên tài, tốc độ tu luyện biến thái như thế, khiến các phái oanh động. Đến khi người đầu tiên lên đài luận bàn chính là điểm danh Bắc Vũ Đường.

Trận tỷ thí đầu tiên bắt đầu, Bắc Vũ Đường ước chừng dùng tám phần lực mới đánh bại đối thủ.

Nàng vừa mới xong trận, tu sĩ tiếp theo đã nhảy lên, lại một lần nữa điểm danh Bắc Vũ Đường. Cái này khiến ánh mắt mọi người lại một lần nữa tụ lên Bắc Vũ Đường.

Lúc này người trên sân là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Bắc Vũ Đường ứng phó có phần cố sức. Nhưng cuối cùng dùng một chiêu thắng hiểm.

Sau khi tu sĩ kia đi xuống, Bắc Vũ Đường đứng trên đài, không xuống nữa.

"Ta xem ta vẫn đừng xuống vội. Không biết còn vị nào hứng thú luận bàn với ta không?" Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.

Không ít tu sĩ dưới đài bị lời nàng chọc cho vui vẻ.

"Để ta tới lĩnh giáo."

Bắc Vũ Đường nhìn người tới, chỉ cảm thấy vận mệnh hẳn đã chú định.

Kiếp trước là đồ đệ hắn bức nàng lộ thể chất thuần âm. Kiếp này sư phụ lại đối đầu với nàng.

Nàng vốn còn đau đầu nên làm thế nào để lộ ra thể chất thuần âm của mình, giờ xem ra không cần cố sức.

Tất cả giống như đời trước, bởi vì công pháp của hắn vừa lúc khắc nàng, bức nàng bại lộ thể chất thuần âm, thuỷ quang đầy trời, toàn bộ quảng trường giống như bị đại dương mênh mông vây quanh.

"Đây... Đây là cái gì?" Không ít tu sĩ nhỏ giọng hỏi.

Có tu sĩ có kiến thứ rất nhanh đã nhận ra, "Trời ơi, đây là ánh sáng chữa lành chỉ có thể chất thuần âm mới có thể phát ra."

Người chung quanh nghe đến thể chất thuần âm thì đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Thể chất thuần âm tương đương với lô đỉnh tuyệt đỉnh, đây là chuyện tất cả người giới Tu Chân đều biết.

Bắc Văn Uyên và Bích Dao ở khán đài chủ vị sắc mặt đột biến, trở nên rất khó xem. Đây là bí mật họ bảo vệ trước giờ, giờ bí mật này đã không còn là bí mật nữa, sau này phiền toái sẽ nối gót nhau mà tới.

"Không ngờ nàng lại là thể chất thuần âm."

"Vậy chính là lô đỉnh tuyệt đỉnh rồi."

"Ẩn Tiên Tông này thật đúng là phong thuỷ bảo địa."

Khuôn mặt Huyền Thanh Tử như ăn mướp đắng, lão không biết giờ nên khóc hay nên cười. Vất vả lắm trong tông mới xuất hiện hai đại đệ tử nghịch thiên, nhưng hai cái đều không khiến người khác bớt lo. Đặc biệt là người sau, vậy mà lại là thể chất thuần âm!

Chiến đấu trong sân đã kết thúc, hai bên bất phân thắng bại. Chỉ là, trong mắt mọi người, thắng bại đã không còn quan trọng. Quan trọng là Bắc Vũ Đường thể chất thuần âm."

"Lô đỉnh tuyệt đỉnh, dụ hoặc này thật lớn mà."

"Ta nhớ trước kia có một lô đỉnh thể chất thuần âm bị ma tu bắt đi, kết cục thật thảm."

"Ma tu hẳn không dám tới Ẩn Tiên Tông đâu."

"Cũng chưa biết chừng."

"Ta xem sau này nàng sẽ không còn ngày nào thanh tĩnh."

"Sau này dù nàng song tui với ai, nhất định sẽ bị thải bổ."

Bắc Vũ Đường vừa xuống tràng đã cảm nhận được đánh giá từ bốn phương tám hướng, nàng không có biểu tình, kết quả này nàng đã sớm đoán được.

"Sau này nàng không tìm chỗ dựa, chỉ sợ ngày tháng không yên."

"Bắc Vũ Đường là nữ nhi của Bắc trưởng lão, còn cần tìm chỗ dựa làm gì, đã có chỗ dựa tốt nhất rồi."

"Bắc trưởng lão chỉ là Hoá Thần kỳ, nếu là Đại Thừa kỳ, đảm bảo không ai dám đánh chủ ý lên nàng."

"Ha ha, ngươi dứt khoát nói thẳng, không có Thương Quyết tôn thượng bảo vệ, Bắc Vũ Đường rất có khả năng sẽ trở thành lô đỉnh của người khác." Có người tổng kết một câu.

"Hì hì, chính là ý này."

Người chung quanh nghe hai người đối thoại, trực tiếp xen mồm vào, "Nghĩ cũng đừng nghĩ. Thương Quyết tôn thượng tu Vô Tình Đạo đó. Bảo ngài ấy cưới Bắc Vũ Đường, trừ phi mặt trời mọc từ phía Tây."

"Vị đạo hữu này nói rất đúng."

"Nói cách khác, vị Bắc đạo hữu này, sau này phải sống thật cẩn thận."

Đột nhiên, trong hư không xuất hiện một thân ảnh, một thân ảnh cao dài tiến vào mắt mọi người. Mọi người kinh ngạc nhìn Thương Quyết đã đi rồi mà lại quay lại.

Thương Quyết đứng trên lôi đài, âm thanh lãnh đạm vang lên, "Bắc Vũ Đường chính là đạo lữ song tu của ta."

Lời vừa ra, toàn trường yên lặng.

Mọi người giật mình nhìn y, cơ hồ tưởng mình bị ảo giác.

Đám người Huyền Thanh Tử cả kinh suýt rơi cằm.

Bắc Văn Uyên và Bích Dao cũng trừng to mắt, quả thực là không thể tin.

Bọn họ có thêm một con rể trâu bò như vậy hồi nào thế?!

Bắc Vũ Đường cũng giống những người khác, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là đáy lòng lại trộm thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nàng cược đúng.

Y quả nhiên sẽ không nhìn nàng bị đặt trong hiểm cảnh mà bỏ mặc không màng.

Yểm vẫn luôn tránh trong động phủ của Bắc Vũ Đường nhìn xuyên qua thạch kính, xem rõ ràng tình trạng bên ngoài.

Nhìn gia hoả trong gương đeo mặt nạ tuyên bố ba tháng sau cử hành đại điển song tu, thạch kính trong tay Yểm nát, nháy mắt hoá thành hư vô.

Những lần so đấu trước đây, không có cái nào làm người ta cảm thấy khiếp sợ hết lần này đến lần khác như năm nay.

Đệ nhất tu sĩ giới Tu Chân tu luyện Vô Tình Đạo Thương Quyết cư nhiên muốn thành hôn, cái này nếu không phải chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin đây là thật.

Đừng nói các tông môn khác không tin, ngay cả người Ẩn Tiên Tông cũng sẽ không tin.

Huyền Thanh Tử không nhịn được hỏi, "Thái Thượng trưởng lão, ngài vừa nói ba tháng sau cử hành đại điển song tu đúng không?"

Nội dung quá chấn động, iêm phải xác nhận lại một lần.

Thương Quyết giống như không nhìn thấy sự khiếp sợ của vị chưởng môn nào đó, đạm mạc đáp, "Đúng."

Lần này không ai hoài nghi nữa, đây là sự thật!

"Đệ tử sẽ cho người an bài."

Bắc Vũ Đường vẫn luôn bị cho ra rìa mà đứng nhìn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hình như, hình như, còn chưa ai hỏi nàng có nguyện ý trở thành đạo lữ song tu của y hay không mà?

Bọn họ cứ như vậy định ra thật sự tốt sao?!