Tác giả: Vân Phi Mặc

"Em thấy bộ phim này không hay lắm, không thì chúng ta lần sau xem nhé?" Bắc Vũ Đường đề nghị.

"Bắt đầu rồi." Ngón tay Hughes đặt chỗ kiểm phiếu.

Bắc Vũ Đường nhìn theo tầm mắt anh, chỗ kiểm phiếu đã bắt đầu nghiệm phiếu.

Khi cô ngây người, Hughes đã nắm tay cô kéo cô đi vào trong.

Bắc Vũ Đường cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng tối xem phim, vừa vào đại sảnh, đã thấy chung quanh đều là các cặp đôi ngồi thành hàng, còn khá là trẻ nữa. Chỗ của họ không phải rất tốt, là vị trí góc trong hàng cuối cùng.

Ngồi cạnh họ là một đôi tình lữ, nam dáng người cường tráng, vẻ mặt hung tướng, cánh tay lộ ra ngoài đều là hình xăm, bạn gái ngồi cạnh lại nùng trang diễm mạt, ăn mặc cực kỳ gợi cảm mát mẻ.

Khi hai người Bắc Vũ Đường đến nơi, hai người kia liếc nhìn họ một cái, hình như hơi kỳ quái cách ăn mặc của hai người Bắc Vũ Đường.

Sau khi hai người Bắc Vũ Đường ngồi xuống, ánh đèn trong phòng chiếu phim tối đi, màn hình lớn ở phía trước sáng lên.

Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, ánh đèn tắt hẳn, âm nhạc du dương vang lên trong phòng chiếu phim.

Đối với bộ phim này, Bắc Vũ Đường dùng thái độ sắc tức thị không, không tức thị sắc để quan khán.

Nước A và Hoa Hạ không giống nhau, về chuyện X này, cởi mở hơn Hoa Hạ nhiều lắm. Bắc Vũ Đường từng xem trên tạp chí, bộ phim này được bầu là bộ phim ái muội nhất năm nay.

Vừa online, cơ hồ đã chật ních, phòng bán vé đã sớm thu được hơn 100 triệu, hướng thẳng về mốc 1 tỷ.

Màn hình to như vậy, nam chủ trở tay bắt lấy cánh tay nữ chủ, lồng ngực cường kiện màu đồng kề sát phần lưng trơn bóng của nữ chủ, ma trưởng duỗi về phía trước......

"Ân~~ a~~" Những tiếng rên rỉ gợi cảm và dụ hoặc vang lên khắp phòng chiếu phim.

Cầm thú a!

Mới có mười phút thôi đấy!!!

Bắc Vũ Đường dù đã tiếp nhận rất nhiều chuyện của thế giới mới, ngay cả phong cách ăn mặc cũng dần tiếp thu. Nhưng mà, bảo cô ngồi ở đây, cùng một người đàn ông xem phim này... Tư vị này quá toan sảng, cô không hold được!

Phòng chiếu phim lúc sáng lúc tối, sắc mặt Bắc Vũ Đường hồng như sắp nhỏ máu.

Khi tiếng ái muội bên tai biến mất, Bắc Vũ Đường trộm nhìn cái màn hình to.

Kết quả vừa nhìn, cô suýt nữa phụt máu.

Chỉ thấy trên màn ảnh rộng, nam nữ chính đang đặt mình trong một căn phòng tràn đầy công cụ X. Lúc này nam chủ đang buộc nữ chủ lên, hai người còn thường thường hôn môi mấy cái......

Nội dung sau đó quá lộ liễu, Bắc Vũ Đường trực tiếp dời mắt, không dám xem tiếp.

Khi cô rời mắt, phòng chiếu phim rộng lớn vang lên tiếng roi da cùng với tiếng kêu như mèo câu nhân tâm của nữ chính.

Bắc Vũ Đường không khỏi trộm nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi cạnh mình, liền thấy người nào đó xem rất nghiêm trang, dường như bộ phim đang chiếu là phim lịch sử mà không phải là phim X vậy.

Chẳng lẽ anh không cảm thấy cái gì sao?

Đột nhiên, Hughes quay đầu lại, tầm mắt hai người cứ như vậy va vào nhau.

Anh bỗng dưng cúi người, Bắc Vũ Đường ngửa ra sau theo bản năng, cảnh giác nhìn anh.

Gia hỏa này sẽ không xem xong thì nhiệt huyết sôi trào, sau đó có 'ý đồ gây rối' với cô đó chứ.

Hughes chỉ cần liếc mắt đã đọc hiểu ý cô, đôi môi mân chặt hơi cong lên, âm thanh đê mê trầm thấp vang lên bên tai cô, "Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ nghĩ là em muốn."

Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt, đôi mắt trừng đến tròn tròn.

Hughes thấy cô ngốc lăng ngây thơ như thế, bật cười.

Hughes duỗi tay, nhéo nhéo mặt cô, "Em còn nhìn như thế nữa, anh sẽ không nhịn được."

Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng hồi thần, lập tức quay đầu, không nhìn anh nữa.

Cô nghe được phía sau truyền đến tiếng cười khẽ.

Bắc Vũ Đường mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị người tán tỉnh.

Trong không khí ái muội như thế, Bắc Vũ Đường muốn trấn định cũng khó.

Phòng chiếu phim to như vậy, một tiếng ân ân a a không ngừng truyền vào tai. Chỉ là, âm thanh này nghe thế nào cũng giống như từ bên tai truyền vào.

Chất lượng âm thanh của phòng chiếu phim này quá tốt, nghe âm thanh mất hồn kia, giống như là nam nữ chính đang làm chuyện đó ở ngay bên cạnh mình vậy.

Từ từ, tại sao bên tai lại nghe được hai âm thanh khác nhỉ.

Bắc Vũ Đường nhìn theo hướng âm thanh khác biệt kia, thấy đôi tình lữ ngồi cách vách đã không biết ngồi lên nhau từ lúc nào, nam ngồi dưới, nữ ngồi trên.

Từng tiếng thở dốc áp lực là từ miệng cô gái phát ra.

Mẹ con ơi, đây là đói khát đến mức nào cơ chứ!!!

Vậy mà lại ở nơi công cộng......

Tuy là họ đã dùng áo khoác che kín, không nhìn được tình hình cụ thể, nhưng mà bộ dáng vừa rồi của họ, còn có tay của người đàn ông kia, đã biết họ đang làm gì.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá nóng, người đàn ông nhìn về phía cô, làm cô sợ quay nhanh đầu đi.

Nháy mắt khi cô quay đầu, dư quang nhìn toàn cảnh phòng chiếu phim, vừa thấy, tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Toàn bộ phòng chiếu phim rộng như vậy, không ít các đôi tình lữ đang không coi ai ra gì mà ôm hôn nhau, còn có làm gì khác hay không thì không biết.

Khi Bắc Vũ Đường bị hình ảnh này làm chấn động, một đôi tay to rộng vòng cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn lên lòng bàn tay cô, thân thể Bắc Vũ Đường không hiểu sao lại tê dại, giống như bị điện giật truyền khắp người.

Bên tai là âm thanh nặng nề đó, cơ thể dần dần khát vọng, cảm giác này vừa trào ra, cả người Bắc Vũ Đường đều xấu hổ đỏ bừng mặt, may mà phòng tối, không thật sự là mất mặt lắm.

Bộ phim này xem đến dày vò.

Trong ngoài đều bị tra tấn!

Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có muốn đi trước hay không?"

Dưới hoàn cảnh như vậy, cô sợ người nào đó không nhịn được.

Đôi mắt u đen trầm của Hughes lập loè trong bóng tối, sáng quắc nhìn Bắc Vũ Đường.

"Được. Nhưng mà......"

Bắc Vũ Đường còn chờ nửa câu sau, giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú đã dựa sát vào, cô còn chưa phản ứng lại đã hôn lên môi cô.

Không biết có phải tại hoàn cảnh hay là tại nụ hôn khiến người ta say mê của anh, hai mắt cô dần trở nên mê say.

Nụ hôn triền miên, hôn hôn, đến khi sắp mất khống chế, sự tự chủ mạnh mẽ của Hughes giúp anh đè ép tâm trạng rục rịch của mình lại, buông lỏng tay ra.

Bắc Vũ Đường thở dốc, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, lộ ra ánh sáng trong. Hughes nhìn mà không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, muốn......

Nơi này quả nhiên không thể tiếp tục ở lại.

Tuy anh rất thích, nhưng không thể dọa cô sợ.

Nhưng mà, trong lòng anh đã có tính toán, lần sau dẫn cô tới, chỉ có hai người bọn họ.

Người nào đó đã quyết chủ ý trong lòng.

Hai người định chuẩn bị lén lút rời khỏi phòng, chỉ là vừa đứng dậy, đã nghe được người đàn ông bên cạnh nói một câu.

"Bảo bối, em xem người ta còn sốt ruột hơn cả chúng ta, đã vội vã muốn đi thuê phòng rồi. Hay là chúng ta cũng đi thuê nhé em?"

Bắc Vũ Đường lảo đảo, trực tiếp đụng phải Hughes.

Nima, con mắt nào của ông anh nhìn ra hai bọn này vội vã đi thuê phòng hả?!

Nếu giờ chọn ngồi lại, nhất định bọn họ sẽ nghĩ là chột dạ.

Giữa đi và không đi, cô kiên định chọn vế trước.

Bắc Vũ Đường lôi kéo Hughes vội vàng rời khỏi phòng, vừa ra đã cảm thấy không khí xung quanh tươi mát hẳn lên.

Hiếm khi đi xem phim một lần lại thành như vậy, cô có bóng ma tâm lý rồi.

"Lại đi đâu?" Hughes nhìn cô, nghiễm nhiên một bộ em làm chủ.

"Về nhà thôi."

Bắc Vũ Đường cảm thấy hôm nay cô ra ngoài không xem Hoàng lịch, vẫn nên về sớm một chút thì hơn.

Nghe được 'nhà', Hughes khẽ nhếch lông mày, "Được."

Hai người đứng ven đường đón xe, đúng lúc này, một chiếc xe hơi xa hoa dừng bên cạnh họ, một người đàn ông anh tuấn từ trên xe bước xuống.

Bắc Vũ Đường thấy người đàn ông này thì hơi nheo mắt lại.

Joseph vẻ mặt kinh hỉ đi lên, "Mới nãy còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ thật sự gặp được ngài Rockefeller ở đây."

Lúc Joseph nói chuyện, đồng thời cũng chú ý Bắc Vũ Đường đứng bên cạnh Hughes.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra cô, nhìn quần áo trên người cô, quả là một vưu vật gợi cảm.

Hughes thấy ánh mắt hắn nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt hơi tối lại "Có chuyện gì sao?"

Joseph nghẹn, xấu hổ cười hai tiếng, "Không có việc gì, không có việc gì. Tôi không quấy rầy hai vị hẹn hò nữa."

Vừa nãy hắn chỉ là quá kích động, cũng không có ý tưởng khác thường.

Giờ mới kinh ngạc phát hiện hành động của mình có chút đường đột, quấy rầy hai người hẹn hò.

Joseph vội vàng rời đi, Bắc Vũ Đường vẫn nhìn chằm chằm hướng hắn biến mất.

Hughes chú ý tới điều này, khẽ cau mày.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt hơn, suy nghĩ bị kéo về.

"Có phải hắn rất đẹp không?" Đôi mắt đen sâu thẳm của Hughes nhìn cô chằm chằm, ánh mắt âm hàn trước nay chưa từng có.

Bắc Vũ Đường bị ánh mắt của anh làm kinh ngạc một chút, "Đúng vậy. Đẹp đến mức......"

Cô vừa nói được một nửa, lực nắm tay đã không ngừng tăng lên, làm cô hơi đau.

"Không nhịn được muốn huỷ diệt hắn." Bắc Vũ Đường bổ sung nốt câu vừa nói.

Đôi mắt Hughes sáng ngời, "Thật sao?"

"Thật."

"Anh giúp em." Hughes sung sướng nói.

"Được nha." Bắc Vũ Đường cười đáp.

Lúc này cô cho là đây chỉ là một câu nói đùa thôi, bảy ngày sau cô mới phát hiện ra rằng, anh nghiêm túc.

Hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, Hughes nói muốn dẫn cô đến một chỗ.

Bắc Vũ Đường không hỏi đi đâu, chỉ đi theo anh, chờ đến lúc hai người đến trung tâm tài chính nổi tiếng thế giới, mới biết anh muốn dẫn cô đi đâu.

Khi hai người xuống xe, đúng là trước cửa tập đoàn Cao Phong, một đám tinh anh đang đi vào. Nếu là ngày xưa, tất cả mọi người đều sẽ vội vàng đi lại, nhưng mà, hôm nay họ lại đi rất chậm.

Bọn họ kinh tủng nhìn Boss máu lạnh không gần nữ sắc trong truyền thuyết vậy mà lại dẫn theo một mỹ nhân Đông phương xuất hiện. Nhìn Boss nắm tay người ta kìa, quả là sáng mù mắt của họ mà.

Bắc Vũ Đường và Hughes vào thang máy chuyên dụng trong ánh mắt giật mình và tò mò của mọi người.

Sau khi họ rời đi, đại sảnh lập tức sôi nổi nghị luận.

"Trời đất ơi! Tôi đã thấy cái gì?! Tôi vậy mà lại thấy bên cạnh Boss có phụ nữ!"

"OMG, hôm nay nhất định mặt trời mọc từ phía Tây!"

"Tôi cảm thấy nhất định là tôi đang nằm mơ. Boss 'không dính khói lửa phàm tục' của chúng ta vậy mà lại rơi từ trên trời xuống rồi."

Gần một giờ thôi, Hughes đã làm tất cả mọi người biết đến sự tồn tại của Bắc Vũ Đường.

Anh thích nhìn thấy cô bị dán nhãn của anh.

Mỗi ngày sau đó, các nhân viên đều thấy Boss dẫn theo Bắc Vũ Đường cùng đi làm, cùng tan tầm, quả thực là 24 giờ đều như hình với bóng.

Bắc Vũ Đường từng hỏi lý do, người nào đó nghiêm trang trả lời: "Rời khỏi anh, em sẽ lại xảy ra chuyện."

"Ví dụ?" Bắc Vũ Đường nhìn anh.

"Lần yến hội đó."

Bắc Vũ Đường câm nín nhìn anh, lý do đầy đủ thật, cô không còn gì để nói.

Thật ra chút tâm tư này của anh, cô vẫn đoán ra được, chỉ là cô lựa chọn không nói.

Có một số việc, chỉ cần hiểu trong lòng là được.

Thời gian ở cùng anh làm cô có chút nghiện.

Văn phòng rất an tĩnh, một người nghiêm túc làm việc, một người lại nhàn nhã ngồi đọc sách.

Bắc Vũ Đường lúc đầu còn ngồi ngay ngắn, bây giờ đã không còn chút hình tượng nào ngồi tựa sofa. Giày cởi ra, lộ ra đôi chân trắng nõn, hai chân uốn lại, cao cao vắt chéo. Cặp chân kia còn rất không an phận đu đưa.

Hughes ngẩng đầu lên từ văn kiện thì thấy cảnh tượng này. Ngoài cửa sổ vừa lúc có tia sáng chiếu lên người cô, đôi chân trắng nõn, gót chân nho nhỏ nghịch ngợm đáng yêu.

Ngẩng đầu là có thể thấy cô, cảm giác này thật tốt.

Hughes nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.

Bắc Vũ Đường tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng cháy phía sau, ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh triệt mang theo tia ngây thơ, bộ dáng hơi ngu đần, lại ngốc làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Đột nhiên va phải đôi mắt sâu thẳm của anh, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy tim lỡ một nhịp.

Ánh mắt xâm lược này làm lòng cô khẽ run.

Đúng lúc này, di động Bắc Vũ Đường đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí quỷ dị kia.

Bắc Vũ Đường nhìn dãy số xa lạ, dãy số của cô là số mới, rất ít người biết. Chỉ trừ bạn tốt và cha mẹ, cũng chỉ có Hughes biết.

"Ai vậy?" Bắc Vũ Đường nhấn nghe.

"Xin chào, cho hỏi có phải là Bắc Vũ Đường không?" Đầu bên kia là một giọng nói của cô gái trẻ tuổi.

"Là tôi. Xin hỏi ai vậy?"

"Đường, tôi là Annie." Đối phương kích động nói.

Đáy mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua tia kinh ngạc, "Annie, là cô à."

"Đúng vậy. Tôi nhờ người tìm số của cô, muốn đáp tạ cô. Nếu không có cô, chỉ sợ tôi......" Giọng nói cô ấy ngừng lại, tựa như rất thương tâm, nhưng rất nhanh đã trở nên nhẹ nhàng, "Cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn một bữa."

Bắc Vũ Đường khép sách lại, nhìn thoáng qua thời gian, "Ăn cơm thì không cần, không bằng cùng uống trà được không?"

"Được, chúng ta gặp nhau ở quán cafe XX lúc ba giờ nhé."

"Không thành vấn đề."

Vừa ngắt điện thoại xong đã nghe Hughes hỏi, "Ai vậy?"

"Annie, anh từng gặp rồi."

Hughes nhíu mày, nhìn là đã biết anh không nhớ rồi.

"Em đi gặp cô ấy một lần. Năm giờ anh đến quán café XX đón em nhé."

Hughes gật đầu đồng ý, "Bảo tài xế đưa em qua đi."

"Không cần, gọi xe tiện hơn."

-Quán café XX-

Bắc Vũ Đường vừa vào quán café đã thấy Annie ngồi chờ.

"Đường, cô đến rồi." Annie nhiệt tình chào hỏi.

Bắc Vũ Đường gọi café rồi mới đánh giá người trước mắt, "Cô tựa như hơi tiều tuỵ."

Biểu tình của Annie hơi cứng lại, cười giải thích: "Gần đây thức đêm làm việc nên bị thế."

Nói rồi, cô ấy chuyển đề tài, hỏi: "Cô vẫn theo vị phú hào kia sao?"

"Đúng vậy."

"Anh ta đối xử với cô thế nào?" Annie truy vấn.

"Còn được."

Đáy mắt Annie xẹt qua một tia hâm mộ, "Vận khí của cô thật tốt, gặp được một người tốt."

"Trời cao chiếu cố thôi." Bắc Vũ Đường vui đùa.

Đúng lúc này, người phục vụ bưng café lên, Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng quấy rồi bưng ly café lên, cánh môi vừa chạm đến thành ly, động tác trong tay ngừng lại.

Cô bất động thanh sắc chú ý người đối diện, thấy ánh mắt cô ấy sáng quắc nhìn ly café trong tay cô.

Annie thấy cô đặt tách café xuống, nghi hoặc hỏi: "Sao không uống?"

"Quá nóng, chờ một lát." Bắc Vũ Đường nhìn cô gái trước mặt, đối với việc người này bán đứng cô, cô cũng không đau lòng gì, dù sao lúc trước họ cũng có một đoạn giao tình, chỉ là đoạn giao tình này không sâu đậm đến mức làm cô buồn lòng thất vọng.

"Annie, hôm nay cô tới tìm tôi, chắc không phải vì muốn cảm ơn tôi đúng không. Nói đi, mục đích cô mời tôi tới hôm nay là gì?" Cô thu lại ý cười trong mắt, con ngươi thanh lãnh nhìn thẳng người đối diện.

Annie khiếp sợ nhìn cô, "Đường, cô đang nói gì thế, sao tôi không hiểu?"

"Còn muốn diễn sao? Nói đi, chủ nhân sau lưng cô là ai?" Bắc Vũ Đường lười đánh đố với người này, đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi... tôi thật sự không biết cô đang nói gì." Ánh mắt Annie hiện lên tia hoảng loạn.

Bắc Vũ Đường cong cong khoé môi, "Annie, cô biết không? Cô không hợp nói dối."

Annie đang nghĩ nên nói gì để Bắc Vũ Đường không hoài nghi, một giọng nam đã vang lên từ phía sau.

"Bắc tiểu thư thật thông minh."

Bắc Vũ Đường nghe âm thanh đó, đồng tử hơi co lại, thấy Joseph đang đi về phía cô, trong mắt mang theo tia thưởng thức và thù hận.

Chú ý tới hận thù trong mắt hắn, cô lại buồn bực.

Cô và hắn không thù không oán, vậy hận thù của hắn từ đâu mà ra?

Cô còn chưa bắt đầu trả thù hắn mà?

"Bắc tiểu thư, chúng tôi muốn mời cô đến nhà chúng tôi một chút, không biết cô có đồng ý hay không?"

Bắc Vũ Đường thấy toàn bộ khách hàng trong quán café đứng lên, bên hông của họ là những khẩu súng. Ý tứ quá rõ ràng, làm cô không muốn cũng phải đi.

"Ngày Joseph cất công mời tôi như vậy, nếu tôi không đi, vậy chẳng phải thật có lỗi hay sao."

Joseph rất vừa lòng sự thức thời của cô, vốn muốn để cô uống café có thuốc, thần không biết, quỷ không hay đưa đi. Nếu đã bị cô nhận ra, hắn cũng chẳng cần phải giấu nữa.

"Đi thôi." Joseph nhìn cô, hoàn toàn không sợ cô chơi chiêu trò.

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi hai bước, đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Annie, "Cô báo ân thật đặc biệt, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ."

Annie có vẻ mất tự nhiên, "Thật xin lỗi, tôi......"

Bắc Vũ Đường lạnh lùng ngắt lời, "Cô không cần giải thích với tôi."

Nói xong, cô đi theo Joseph rời đi.

Lên xe của hắn, xe lập tức rời khỏi quán café.

Bắc Vũ Đường bị mang đi không lâu, điện thoại trên bàn Hughes vang lên.

"Có chuyện gì?"

"Boss, Bắc tiểu thư bị Joseph mang đi."