Edit: Bối tiểu yêu

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️

Mái tóc đen thả xuống ướt đẩm mồ hôi, bả vai máu chảy xuống cánh tay, nhìn rất chặt vặt.

Trong đầu chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ lại lần nữa giảm xuống thành 55.

Cô vân đạm phong khinh nhìn Nam Cung Vũ

“Nam Cung tiên sinh chỉ sợ là không lưu được tôi”

Nam Cung Vũ khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi một lúc lâu, đột nhiên, sắc mặt bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường.

Hai mắt nheo lại, nhanh chóng hiện lên hung ác

“Đã bước chân vào Nam Cung gia, cô nghĩ mình có thể toàn ven rời khỏi?”

Dứt lời, bên ngoài truyền tới từng đợt bước chân, của phòng lớn bị mở ra không lâu sau trong phòng đứng đầy xác thủ, tay cầm súng nhắm thẳng về phía Tuyên Vân Chi.

Một người trong số đó bước đến tạ lỗi

“Xin lỗi thiếu gia là chúng tôi thất trách.”

Bọn họ phụ trách bảo hộ sự an toàn cho Nam Cung Vũ cùng tòa nhà này, canh giữ rất nghiêm ngặt lại không nghỉ có cá lọt lưới.

Khi trong nhà truyền tới tiếng đánh nhau, liền thấy không ổn mới vội vàng chạy đến đây xem tình hình.

Điều kinh ngạc là người dám xông vào gây rối lại là một cô gái.

Trong số những người vừa đến không ít người đã gặp qua Tuyên Vân Chi.

Cũng không rõ lắm tình huống gì đang xảy ra?

Nam Cung Vũ nhìn người tới ra lệnh

“Còn đứng đực ra đó làm gì, bắt cô ta lại, mặc kệ sống chết.”

“Vâng.”

Mười mấy người trong tay cầm súng, chỉ thẳng vào Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi lui hai bước, khuôn mặt bình tĩnh cười nhạt, không một chút lo lắng khi gặp nguy hiểm.

“Nam Cung tiên sinh ngài thật không biết phải trái, người đội nón xanh anh cũng đâu phải tôi, tội gì phải trút giận lên người vô tội?”

Câu nói của cô như một cái tát thẳng vào mặt hắn, sắc mặt Nam Cung Vũ càng thêm khó coi.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến ầm ầm của cánh trực thăng.

Âm thanh ngày một lớn, kèm theo đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Tất cả mọi người hoảng sợ.

Thuốc nổ.

Tại đây trong thành thị mà còn nghe được tiếng nổ này, vậy nếu ở gần thì sẽ như thế nào?

Ánh trăng sáng vành vạch chiếu thẳng xuống nền đất, xuyên qua khói xám mù mịt bức tường ngăn cách đã đổ xuống.

Một dáng người thôn dài với bộ tây trang đậm màu, đạp ánh trăng bước tới, theo sau là một dàn bảo tiêu.

Người dến bộ dáng tuấn mỹ yêu nghiệt, mang theo khí thế tôn quý của một bật vương giả.

Trên môi luôn ngâm theo ý cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho người khác lạnh lẽo.

“Không nghĩ tới tường nhà Nam Cung gia dễ đổ như vậy.”

Lời nói lạnh nhạt, mặc dù hắn chỉ đứng một chỗ nhưng cũng đủ thu hút nhiều ánh mắt.

Tuyên Vân Chi nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhịn không được hoảng thần.

Một đôi mắt phượng sắc bén, đảo qua người cô hạ lệnh

“Qua đây.”

Tuyên Vân Chi ánh mắt sáng ngời, lập tức nhấc chân qua đi.

Vừa nhấc bước liền bị Nam Cung Vũ phía sau chặn đứng

“Muốn chạy? Đem mệnh lưu lại.”

Lời vừa dứt, sát thủ đi phía sau Nam Cung Vũ liền xông lên, mục tiêu hướng về Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi không chút do dự ra tay, chỉ là tay còn chưa đụng tới người kia, liền nghe phịch một tiếng, người vừa mưu toan tập kích cô chính giữa mày hiện lên một đóa hoa máu, sau đó ngã xuống.

Một màn bất thình lình, làm tất cả mọi người bất động, ánh mắt nhìn về phía người vừa nổ súng.

Chỉ thấy Đường Nhất tay cầm một cây súng ngắn, mặt không đổi sắc.

“Nam Cung tiên sinh xem ra đã quên lời khuyên lần trước của tôi.”

Nam Cung Vũ sắc mặt khó coi.

Hắn ( Đường Nhất) dám ở địa bàn của hắn (Nam Cung Vũ) nổ súng.

“Nam Cung gia từ trước tới bây giờ cùng với Tư gia không thù không oán, hiện tại Tư đương gia đến đây phá hủy biệt thự của tôi đây là muốn cùng Nam Cung gia trở mặt?”

Tư Vân Tà từ đầu đến cuối chưa từng liết qua Nam Cung Vũ một cái cứ nhìn chầm chầm vào bả vai đang rỉ máu của cô.

Hắn nâng bước đi đến trước mặt Tuyên Vân Chi, một phen túm chặt cổ tay của cô, đôi mắt phượng nheo lại, tỏa ra sự nguy hiểm.

- --------------------oOo----------------------.