Edit: Bối tiểu yêu

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️

Cô muốn tránh lại không thoát được, kết quả mặc kệ lười động, không gian yên tĩnh từng chỉ có tiếng rên rỉ ngâm nước hòa nhau, làm hai người đang trong tư thế thân mật vì âm thanh này mà càng thêm ái muội.

Còn chưa chờ cô lên tiếng trên đầu liền truyền đến câu hỏi của Tư Vân Tà

“Vì cái gì muốn làm như vậy? Ghen ghét?”

Quá tập trung lên màn hình nên cô không nghe hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại

“Tôi ghen ghét cái gì?”

Tư Vân Tà môi mỏng cong lên, ánh mắt nguy hiểm, không nhanh không chậm nói

“Vợ trên danh nghĩa của thiếu gia Nam Cung, chạy tới tiệc đính hôn của hắn cùng vị hôn thê đó đại náo một trận, không phải em?”

Tuyên Vân Chi sau khi nghe xong, đột nhiên cười ra tiếng

“Thiếu chút nữa quên chính mình là thiếu phu nhân Nam Cung gia, nên ghen ghét ···· tê! Anh định làm cái gì!....A”

Lời nói còn chưa nói xong, cổ tay bị Tư Vân Tà nắm truyền đến từng đợt đau đớn.

Lại nhìn ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, sắc bén nhưng trên mặt ý cười vẫn như cũ không có nửa phần giảm đi sự kiêu ngạo, môi mỏng cong lên độ cong tuyệt mỹ so sánh với lực đạo trên quả thật không tương xứng chút nào.

“Trách không được Tuyên tiểu thư tìm đủ mọi cách để tiếp cận Nam Cung thiếu gia, xem ra tình yêu vẫn vĩ đại hơn hết, báo thù chắc cũng chỉ là cái cớ thôi.”

Rõ ràng là hắn đang cười, nhưng lời nói truyền ra lại khuyến cho người khác không rét mà run.

Tuyên Vân Chi cảm nhận được đau đớn ngày một tăng, bất chấp tất cả cô ra sức giảy dụa nhưng bất kể cô dùng thủ đoạn gì cũng không kéo tay ra được.

TMD, cái tên yêu nghiệt.

Nghe lời này rõ ràng tâm tình rất kém, thế mà trên mặt lại cười đến mị hoặc, chính hắn tâm trạng không tốt liền không để cho người khác an ổn.

Cô lộ ra một hàm răng trắng, tận lực làm chính mình cười ôn hòa chút.

“Báo thù tất nhiên quan trọng nhất, huống chi lúc trước chính hắn đem tôi bán vào chợ đen, trừ phi lương tâm bị cẩu ăn mới có thể thích hắn.”

Tư Vân Tà nhìn thẳng mặt cô gái trước mắt như thể muốn nhìn xem cô có nói dối hay không, rốt cuộc vẫn thả lỏng lực nắm tay cô một ít.

Tuyên Vân Chi cảm nhận tay không còn đau như lúc đầu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cô nhấc chân dùng lực đá vào ghế dựa đằng sau, tiện đà từ trong lòng ngực hắn thoát ra, quay người đặng nhanh chóng ôm cái máy tính ở trên bàn rút cáp sạc trực trực tiếp nhảy tới cửa.

Một loạt động tác chỉ trong chớp mắt, bên này bởi vì ghế dựa có chứa bánh răng, lúc cô ra sức đạp ghế dựa đã đẩy Tư Vân Tà cùng ghế tới chạm vách tường sau lưng.

Bất quá nhìn Tư Vân Tà trong mắt xẹt qua tia sáng, lại không có động tác, ngược lại ung dung một tay chống cằm, trên mặt tà tứ như cũ tuấn mỹ vô song rất câu hồn người.

“Lại đây.”

Trong giọng nói mang theo thâm ý.

Tuyên Vân Chi hừ nhẹ một tiếng,

“Đầu óc có bệnh mới đi qua.”

Đưa bàn tay bị hắn nắm đến xanh tím cầm tay vịn mở cửa phòng điều khiển.

Cô nhìn một hàng bảo tiêu trước mắt, Đường Nhất đứng một bên đảo tầm mắt qua.

Tuyên Vân Chi đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau phịch một tiếng đem cửa phòng điều đóng lại.

Đôi tay ôm máy tính nắm chặt, đầu để ở cửa phòng không ngừng hít thở để mình có thể bình tĩnh lại, tự xây dựng lại tâm lý.

Cô như thế nào liền đã quên, bên ngoài còn có Đường Nhất?

Đường Nhất là ai?

Cô cùng Đường Nhất chưa từng giao thủ qua, tuy rằng người này đã sắp 40 tuổi.

Nhưng là cao thủ, chỉ cần nhìn qua cũng đánh giá được đối phương rất mạnh.

Nếu cô còn là sát thủ, còn ở thời kì thịnh vượng thì may ra cô có thể đánh ngang sức với anh.

- --------------------oOo----------------------.