Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Aki Re

Một màn cố tình này, dừng ở trong mắt lại có thể chói mắt như vậy. Thẩm Mặc Bạch, nam sinh cô thích suốt hai năm, nam sinh đẹp đến mức làm người run sợ, lại chưa từng có con mắt nào nhìn qua cô, không, hắn chưa bao giờ để mắt qua bất cứ kẻ nào, nhưng mà hiện tại...

Cô từng vô số lần muốn tới gần hắn, đụng vào hắn, lại không có một lần thành công.

Cô biết, hắn có thói quen sạch sẽ, không được hắn cho phép, chung quanh hắn căn chuẩn đúng một mét vuông không có bất luận kẻ nào được tới gần, ngay cả bạn bè thân cận nhất gặp nhau thời thời khắc khắc cũng cùng hắn duy trì khoảng cách, trước nay đều không có người có thể tới gần hắn.

Hắn là thiên tài, lười đến mức trước bất kỳ ai cũng không buồn chứng minh hắn là thiên tài!

Sau cơn mưa kia cô quên không được thiếu niên cuồng vọng này.

"Lão đại, cậu vì cái gì mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn?"

"Dựa vào cái đề đơn giản như vậy còn muốn tôi trả lời hết sao?"

"Vậy cậu có thể không viết a...... Giống tôi, mỗi lần đều không đạt tiêu chuẩn"

"Cho nên, cậu mỗi lần đều phải thi lại."

"Vậy cậu không nghĩ muốn thu hoạch ánh mắt kinh diễm của mọi người?"

"Ngượng ngùng, giá trị nhan sắc đã làm tôi mỗi ngày đều phải chịu mọi loại ánh mắt, tăng thêm chỉ khiến tôi tăng thêm phiền não."

Thiếu niên nói ra những lời ngông cuồng như vậy, đổi lại là người thường đã sớm làm mọi người sinh tâm chán ghét, nhưng với hắn thì không giống, hắn có quyền để cuồng vọng.

Cũng không thể quên được, văn kiện trên bàn sách của cha hắn có ghi —— người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thẩm Thị " Thẩm Mặc Bạch ".

Cô không dám nói cho bất luận kẻ nào người cô thích chính là hắn, bởi vì chỉ cần có người cùng hắn có quan hệ gì dính líu, đều sẽ bị coi là trèo cao.

Cho nên, chỉ có thể lấy phương thức của chính mình để biểu đạt sự ái mộ và quan tâm đến hắn, mà hắn, mỗi một lần đều có thể triệt để đem cô bỏ ngoài mắt.

Nếu như vậy, cô liền chờ, chờ đến cái ngày hắn chân chính tiếp nhận cô. Mà trước ngày đó, cô sẽ đem những nữ sinh có tâm tình với hắn đều diệt trừ. Bao gồm —— Tống Khuynh.

Nếu không phải ngày hôm qua ôm một phần vạn tâm thái nghĩ hắn còn đang ngủ ở trường học, cũng phỏng chừng sẽ không gặp được một màn kia.

Một kẻ không cha không mẹ, cô ta cũng xứng?

Thân thể của cô ta run nhè nhẹ, từng ngón tay cuộn lên nắm chặt, thẳng đến khi móng tay sơn màu đỏ tươi đâm vào da thịt, ẩn hiện máu chảy ra.

Trên tay truyền đến từng trận đau đớn mới đem cô ta kéo về thực tại.

Thân thể không tự chủ được hướng tới hai người rồi đi đến, thu hồi đáy mắt hung ác nham hiểm đến tận cùng, trên mặt tản ra nụ cười ôn nhu lễ phép. Rồi tới trước mặt người nọ, lại thay đổi bộ dáng của gương mặt.

"Khuynh Khuynh, cậu như thế nào......?" Môi cô ta run run, như là bị ủy khuất rất nhiều.

"Cậu không muốn ngồi cùng tôi, là tôi làm sai chỗ nào sao?"

Phó Khuynh ăn no thoả mãn, bắt đầu xuống tay bảo hệ thống giúp cô tra ra ngày hôm qua trên diễn đàn trường học xảy ra vụ gì —— một bức thư tình.

Chữ viết của nguyên thân vô cùng xấu, cô tự nhiên có thể nhìn ra sự quen thuộc này, cũng trách không được chủ nhiệm lớp sáng nay chắc chắn chuyện này là do cô làm.

Còn chưa kịp miệt mài suy nghỉ, trong đầu liền truyền đến thanh âm.

"Tích —— tích —— tích —— kiểm tra đo lường giá trị nữ xứng hắc hóa đã đạt tới 80, thỉnh ký chủ tăng cường cảnh giác!"

Thanh âm manh manh của Tả Tả biến thành máy móc nhắc nhở.

Phó Khuynh hoàn hồn, cằm khẽ nhếch, nhìn cái người trước mặt khóc hoa lệ đến thương.

Cô vẫn luôn không có đuổi cùng giết tận quá mức, vậy nguyên nhân vì sao Từ Nghiên lúc nào cũng đối phó với cô, đời trước, tuy rằng cô ta dùng mọi cách lợi dụng nguyên thân, lại không có tàn nhẫn đến như thế, nhưng một đời này...

Bất luận như thế nào, cô cũng không thể để mặc người xâu xé cừu con!

"Nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là muốn thay đổi nơi học tập thôi."

Khoé miệng Phó Khuynh khẽ nhấp, ánh mắt trầm xuống, lộ ra thần sắc khó xử.

"Đừng như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm, hiểu lầm tôi lại khi dễ cậu."

Hệ thống: "Ký chủ thật thân thiện! Style cừu con!"

Vả mặt luôn tới đột nhiên như vậy...