Editor: Mặc Quân Tịnh TúcThanh âm Mặc Thiên Trần nói chuyện cực kỳ ủy khuất, giống như là trung khuyển đã mấy ngày không thấy chủ nhân về nhà.
Hắn một bên gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, một bên giống như là làm nũng, ở trên người Hạ Diệc Sơ cọ cọ.
Nhưng Hạ Diệc Sơ lại biết, lúc này, không phải hắn đang làm nũng, chỉ vì trong lòng hắn cảm thấy không an toàn thôi.
"Ta không có việc gì đâu, Thiên Trần đừng sợ." Hạ Diệc Sơ giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng trấn an.
Hệ thống 233 đi rồi, Hạ Diệc Sơ hiện tại cũng không có biện pháp xem Mặc Thiên Trần giá trị hảo cảm của hắn đối với cô, kế tiếp chuyện không có hệ thống 233 ở đây, vì thế cô phải tự thân vận động tìm cách xử lí mọi chuyện.
"Máu, thật nhiều máu." Mặc Thiên Trần không hề thả lỏng khi được Hạ Diệc Sơ trấn an, ngược lại còn nghĩ tới lúc ấy Hạ Diệc Sơ ở trước mặt hắn, ngay cả thân thể đều hơi phát run.
Hạ Diệc Sơ đành phải để một tay ở phía sau lưng hắn, vỗ nhè nhẹ, còn một bên nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chỉ là, Hạ Diệc Sơ lại không có nhìn thấy, Mặc Thiên Trần vốn đang ôm cô gắt gao vào trong ngực, giờ phút này, ánh mắt thâm thúy yên lặng đến đáng sợ, không hề giống với ánh mắt của một tên ngốc tử nên có.
Mặc Thiên Trần ở dưới sự trấn an thân thiết của Hạ Diệc Sơ, dần dần trở nên bình tĩnh, hai người cứ như ôm vậy lẫn nhau, ai cũng không có mở miệng nói buông đối phương ra.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lạc bước tiến vào, ánh vàng rực rỡ, Mặc Thiên Trần có chút lười biếng để đầu mình trên vai Hạ Diệc Sơ, thân mật cọ cọ, hai mắt híp lại, giống một con mèo ba tư cao quý.
Có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng chảy xuôi ở đầu quả tim hai người.
Mãi đến lúc, bụng Hạ Diệc Sơ hát vang lên tiếng, mới đánh vỡ mảnh yên lặng này.
"Thiên Trần," Hạ Diệc Sơ giật giật tay, thần sắc có chút xấu hổ.
Bất quá Mặc Thiên Trần không có chú ý tới thần sắc Hạ Diệc Sơ, mà thấy bụng Hạ Diệc Sơ vẫn hát vang, thần sắc buồn rầu nói:
"Đều do ta, Nhiễm Nhiễm ngủ nhiều ngày như vậy, khẳng định là đói bụng. Nhiễm Nhiễm ngươi chờ, ta lập tức đi gọi người, cho mang đồ ăn lên."
Nói xong, Mặc Thiên Trần không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, tự mình đứng dậy chạy nhanh đi ra ngoài.
Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, vừa cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng còn có một dòng nước ấm nhàn nhạt xẹt qua.
Chỉ là, sau khi ra khỏi phòng, thần sắc trên mặt Mặc Thiên Trần tức khắc bắt đầu dần dần lạnh xuống.
Ở chỗ sân cửa chính, từng hàng người đứng nghiêm chỉnh, tất cả đều là hạ nhân trong viện của Hạ Diệc Sơ, từ hai đại nha hoàn bên người Hạ Diệc Sơ, cho tới cả bà tử thô sử.
Mọi người xếp thành từng hàng, lúc nhìn thấy thân ảnh Mặc Thiên Trần, nhanh chóng cúi đầu, giống như đối phương là một con quái thú vô cùng đáng sợ.
Trên mặt mọi người chỉ có sợ hãi và tôn kính, không còn kiểu đối xử giống như trước kia với Mặc Thiên Trần, chẳng còn gì gọi là thần sắc cho có lệ.
"Lời ta nói lúc trước với các ngươi, đều nhớ kỹ rồi sao?" Ánh mắt Mặc Thiên Trần lãnh lệ băng hàn, ở trên đám người hạ nhân đó đảo qua.
Cố tình hạ nhẹ giọng xuống, tuy rằng trầm thấp dễ nghe, nhưng lại làm đám hạ nhân cảm giác được sát ý mười phần.
"Vâng, nô tài ( nô tỳ) minh bạch."
Đứng ở trước mặt Mặc Thiên Trần, những hạ nhân đó trăm miệng một lời.
Bọn hạ đã từng ở trước mặt Mặc Thiên Trần vênh váo tự đắc, hiện giờ ở trước mặt Mặc Thiên Trần, lại nhát gan như chim cút. E sợ làm hắn không vui khiến cho bản thân bị mất mạng nhỏ.
"Nhiệm vụ của ai thì trở về chỗ cũ mà làm đi."
Mặc Thiên Trần lãnh đạm nói, ánh mắt dừng ở trên người đại nha hoàn Hồng Nguyệt bên người Hạ Diệc Sơ, tiếp tục nói: "Hồng Nguyệt, ngươi tới trong phòng bếp bưng đồ ăn tới đây."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Hồng Nguyệt hành lễ đáp lời, trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi mà người thường nghe không hiểu.
Mặc Thiên Trần xoay người lại, trở về phòng Hạ Diệc Sơ.
Ở hắn phía sau, những hạ nhân đó thấy Mặc Thiên Trần đi vào phòng, nháy mắt, giống như được đại xá, cảm xúc căng chặt và thân thể cứng ngắc của họ dần dần được thả lỏng xuống.
Ngày đó, Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi, bởi vì bọn họ không nhận được phân phó của Hạ Diệc Sơ đi theo hầu hạ, cho nên ở trong phủ đệ, các chức vụ này vốn cũng rất bình thường, không khác gì những công việc khác ở ngoài kia, thời điểm nhàm chán rảnh rỗi, còn có thể thừa dịp Hạ Diệc Sơ không ở trong phủ đệ mà trộm lười biếng.
Chỉ là, chỉ sợ cả đời này, trong lòng mọi người đều sẽ không quên được, lúc ấy hoàng hôn, mặt trời lặn, vẻ mặt Mặc Thiên Trần đầy sát ý ôm một người đầy máu, ánh mắt lạnh băng kia, và toàn thân tỏa ra khí thế tĩnh mĩnh cường đại.
Cái loại uy áp nồng đậm ập vào trước mặt, so với Hạ Diệc Sơ ở trong ngực hắn cả người nhuốm máu còn khiến mọi người chấn động hơn.
Ngày đó, tất cả mọi người đều đã biết một tin tức.
Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần và Thất hoàng tử phi Tô Nhiễm ra bên ngoài dạo chơi ở ngoại thành, lúc bị đâm, do Mặc Thiên Trần tận mắt nhìn thấy Thất hoàng tử phi vì hắn chắn kiếm, khiến thần trí khôi phục bình thường!
Mang Hạ Diệc Sơ về phủ đệ xong, Mặc Thiên Trần phân phó hạ nhân, đi mời đại phu có danh vọng nhất kinh thành về.
Cùng lúc đó, nghe được đại phu chuẩn đoán, kết luận Hạ Diệc Sơ chỉ là ngoại thương nghiêm trọng, phía bên trong không có việc gì, sau đó, Mặc Thiên Trần canh giữ bên cạnh Hạ Diệc Sơ trong chốc lát, lúc nhìn miệng vết thương trên người Hạ Diệc Sơ được băng bó cẩn thận, rồi lẻ loi một mình, đến cả quần áo cũng không thay tiến vào hoàng cung.
Mấy năm nay, Hoàng Thượng tuy rằng không có bạc đãi đứa con thứ bảy này của mình bao giờ, nhưng cũng không thể nói quan tâm cái gì, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như trạng thái nuôi thả.
Lúc nghe được hạ nhân báo tin tức đứa con thứ bảy này khôi phục thần trí, ông rất là kinh ngạc, cho nên khi nghe Mặc Thiên Trần cầu kiến, ông không suy nghĩ nhiều, thì đồng ý triệu kiến Mặc Thiên Trần.
Chiều hôm đó, ai cũng không biết rốt cuộc Mặc Thiên Trần ở thư phòng cùng Hoàng Thượng nói cái gì, chỉ là tất cả mọi người đều nhìn thấy, Mặc Thiên Trần và Hoàng Thượng ở thư phòng ngây người một canh giờ, sau đó Mặc Thiên Trần tuy không được Hoàng Thượng lưu lại cùng nhau hưởng dụng bữa tối. Nhưng, Hoàng Thượng lại ban thưởng cho Mặc Thiên Trần không ít thứ tốt, đồng thời, còn tuyên chỉ để Vương Thái Y có y thuật tốt nhất ở trong cung, tiến đến xem bệnh cho Hạ Diệc Sơ.
Hơn nữa, mấy ngày sau đó, Mặc Thiên Trần tuy rằng không giống như những vị hoàng tử khác và các văn võ bá quan, đi lên triều từ sớm nhưng sau khi mọi người người lâm triều, Mặc Thiên Trần sẽ đơn độc tiến cung, tiến đến thư phòng Hoàng Thượng, hai người cho hạ nhân lui xuống hết, mỗi lần đều ở lại bên trong ít nhất nửa canh giờ.
Không có người nào biết, hai người này ở thư phòng rốt cuộc đàm luận cái gì, chỉ là, tất cả mọi người đều biết, Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này tâm tình vô cùng tốt, thậm chí ban thưởng cho Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần không ít thứ tốt, dù Thất hoàng tử không vào triều sớm, nhưng trong triều đình, số lần Hoàng Thượng nhắc tới hắn càng lúc càng nhiều lên.
Rất nhiều văn võ bá quan muốn tới bái kiến Thất hoàng tử một chút, chỉ là những cái bái thiếp đó, Mặc Thiên Trần nhìn cũng chưa từng nhìn một lần, trực tiếp để hạ nhân xử lý.
=====