Editor: Mặc Thanh NghiCố Thâm và Hạ Diệc Sơ đến tập đoàn Cố thị, vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh ở bậc thang trước cửa tập đoàn.
Cãi cọ ồn ào, loáng thoáng còn có thể nghe được thanh âm nghị luận của đám người qua đường đó, còn có tiếng nói hơi bén nhọn khóc lóc ầm ĩ không biết của ai.
Hạ Diệc Sơ nhíu nhíu mày, đứng ở bên cạnh xe, không muốn đi qua.
"Hoãn Hoãn, đi qua nhìn xem. Đừng sợ, có chú nhỏ ở đây." Cố Thâm đi đến bên người Hạ Diệc Sơ, cúi đầu ôn nhu nói với cô, nắm tay Hạ Diệc Sơ đi về đám người đang ầm ĩ kia.
Càng đến gần, Hạ Diệc Sơ càng nghe rõ giọng nữ bén nhọn rống to: "Nhanh lên, gọi chủ tịch Cố thị của các người đến đây! Tôi muốn gặp con gái của tôi, con gái đáng thương của tôi, năm đó vừa sinh ra, tôi chỉ ngủ một giấc, người đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Tìm mấy năm mới tìm được, chủ tịch của các người đâu, tôi muốn gặp chủ tịch của các người!"
"Vị phu nhân này, mong ngài bình tĩnh một chút, ông chủ chúng tôi đang trên đường tới..." Trán giám đốc Vương đổ mồ hôi ứng phó, nhìn quần chúng vây xem bên cạnh, trong lòng sốt ruột.
"Đang trên đường tới! Nửa giờ trước các người cũng nói như vậy! Tôi mặc kệ, hiện tại tôi muốn gặp hắn!" Trong đám người, một phu nhân thoạt nhìn bốn mươi tuổi, tay chống nạnh, hùng hổ nói với giám đốc Vương.
"Ai muốn gặp tôi?"
Giám đốc Vương đang không biết ứng phó như thế nào, một âm thanh trầm thấp dễ nghe như tiếng nước suối mát lạnh vang lên.
Hai mắt giám đốc Vương sáng ngời, lập tức quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên thấy Cố Thâm nắm tay Hạ Diệc Sơ ở ngoài đám người.
Đám người vốn đang vây xem nhanh chóng lui ra tạo thành một con đường, Cố Thâm mang Hạ Diệc Sơ đi đến. Đứng kế bên giám đốc Vương, đối mặt với đôi vợ chồng.
"Cố tổng, ngài tới rồi." Giám đốc Vương chào Cố Thâm sau đó ánh mắt lại đặt ở trên người cặp vợ chồng kia, duỗi tay chỉ chỉ, nói: "Chính là hai người này muốn gặp ngài."
Vương Tuyết Cầm cùng Lưu Cao chính là ba mẹ ruột của Cố Hoãn Hoãn.
Nguyên bản Vương Tuyết Cầm đang hùng hổ thấy Cố Thâm xuất hiện tức khắc liền xìu xuống.
Hắn không làm gì cả, trên người Cố Thâm đơn giản là phát ra khí thế sắc bén mà người bình thường không thể có được.
Vương Tuyết Cầm và Lưu Cao bị người của Tô Thanh tìm đến là hai người chơi bời lêu lổng, một người cả ngày thích chơi mạt chược ham món lợi nhỏ thích tiện nghi, một người hở ra là trộm cắp. Làm sao từng được tiếp xúc qua tinh anh của xã hội như vậy.
Cố Thâm vừa xuất hiện, khí thế trên người hắn đã khiến hai người này kinh sợ.
Bất quá, đối với hai người đó, sự cám dỗ của tiền chung quy vẫn lớn hơn trời.
Nhìn thần sắc Cố Thâm lạnh lùng, Vương Tuyết Cầm lui ra phía sau vài bước, thẳng eo, ngẩn cao đầu, giống như tạo thêm can đảm cho mình, nói với Cố Thâm: "Anh chính là Cố Thâm đúng không, con gái tôi đâu?"
"Con gái bà?" Cố Thâm nhìn hai người trước mắt, ánh mắt ám trầm: "Cố gia tôi mười mấy năm trước dựa theo thủ tục chính quy có nhận nuôi một bé gái mồ côi không tệ từ côi nhi viện, hiện giờ đứa bé ấy đã là người nhà của Cố gia. Năm đó, bé gái ấy là bị người ta ném trước cửa cô nhi viện, nếu bé gái ấy thật sự là con gái của các ngươi, vậy lúc trước tại sao lại đem nó vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, hiện giờ đã qua mười mấy năm, đứa bé đã sớm trưởng thành, ba mẹ vốn không cần con gái giờ mới đến tìm về?"
Cố Thâm nói một lời thật dài ra, Vương Tuyết Cầm nhớ đến năm đó tự tay mình ném Cố Hoãn Hoãn ở cửa cô nhi viện, trong lòng nhất thời chột dạ không biết trả lời như thế nào.
"Anh hỏi tôi những chuyện này có ích gì! Chúng tôi bất quá cũng chỉ là hai người nhà quê phổ thông, lúc mất đứa nhỏ hai chúng tôi đều rất đau lòng, những năm gần đây, dư giả một chút thì đi tìm con gái, bây giờ thật vất vả mới tìm được con, Cố tổng, chúng tôi mang nó về thì nó cũng chỉ chịu khổ, dù chúng tôi không nhận lại đứa bé, nhưng chúng tôi cũng chỉ muốn đứng từ xa nhìn con gái một chút thôi." Vẫn là Lưu Cao phản ứng lại trước, hắn lớn lên cực kỳ gầy, làn da ngăm đen, rất hợp diễn bộ dáng đau đớn kịch liệt, thực dễ làm người ta tin tưởng vào những lời hắn nói.
Lưu Cao vừa nói xong, Vương Tuyết Cầm cũng nhanh chóng phản ứng theo, vẻ mặt bi thương, trực tiếp té trên đất, gào khóc: "Đúng vậy a~, tôi chỉ có một đứa con gái, thương nhớ mười mấy năm, mỗi lần nhớ tới... thật thương tâm a~!"
Vương Tuyết Cầm đưa tay sờ lên tim mình, thần sắc bi thống tột đỉnh.
Người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, tuy rằng mọi người vì lời nói vừa rồi của Cố Thâm mà ấn tượng đối với hai người này không tốt, nhưng có tệ đến thế nào thì cũng là ba mẹ ruột.
Trên người Cố Thâm phát ra khí thế quá cường thịnh làm những người này không dám nghị luận, chỉ là ánh mắt lại không tự chủ được toát ra vẻ khiển trách.
Hạ Diệc Sơ vẫn luôn theo phía sau Cố Thâm nhìn người ngồi dưới đất ầm ĩ, hai người này đúng là không có thể diện, trong lòng không nói nên lời.
Lí do hai người này vứt bỏ Cố Hoãn Hoãn, Hạ Diệc Sơ đã được Hệ thống 233 nói rõ.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ cảm thấy nuôi nấng một đứa nhỏ thì phải làm lụng vất vả, tiêu phí tiền bạc quá nhiều cho nên mới vứt Cố Hoãn Hoãn đi.
Ba mẹ như vậy, không thể nghi ngờ chính là loại người thấy tiền sáng mắt.
Hạ Diệc Sơ tiến lên một bước, Cố Thâm nhìn cô, kéo tay cô, ý bảo cô cứ ở phía sau, chuyện ở đây hắn sẽ giải quyết.
Hạ Diệc Sơ mìm cười, cô nếu dùng thân thể Cố Hoãn Hoãn, mọi chuyện của Cố Hoãn Hoãn tất nhiên cô nên tự gánh vác.
"Mấy người làm sao biết tôi là con gái mấy ngừơi?" Hạ Diệc Sơ chậm rãi mở miệng, nhìn hai người ngồi dưới đất kia, thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí kia bình đạm giống như đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào. Vương Tuyết Cầm sửng sốt, nhìn cô gái trước mặt ăn mặc đơn giản, nhưng trên người lại tản ra quý khí tuổi trẻ đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có Vương Tuyết Cầm ngây người, mấy người vây xem cũng có không ít người phát hiện điều này.
Vương Tuyết Cầm tuy đã qua bốn mươi, dáng người bắt đầu mập ra nhưng vẫn mơ hồ thấy được nét mỹ lệ trên gương bà lúc trẻ.
So với Hạ Diệc Sơ, hai người có đến bảy phần giống nhau.
Nếu nói hai người này là mẹ con, hầu hết mọi người ở đây đều tin tưởng.
Mà theo linh cảm giữa mẹ và con, Vương Tuyết Cầm gần như chỉ trong nháy mắt là có thể xác định Hạ Diệc Sơ chính là con gái của mình!
Nhìn Hạ Diệc Sơ toàn thân toát lên quý khí, hai mắt Vương Tuyết Cầm sáng ngời, trong lòng kinh hỉ nở rộ.