Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra trong không khí, nhắm trúng những người còn lại đang co mình ngồi ở vách tường trong phòng khách. Nhìn những người đàn ông ngồi ở trung tâm đang ăn bánh mì và uống nước khoáng. Trong cổ họng phát ra những tiếng nuốt nước miếng, sâu trong từng đôi mắt đều ẩn chứa khát vọng tham lam.

"Mẹ ơi, đói." Một cô bé ngẩng đầu, mang theo tia hi vọng nhìn về phía mẹ mình.

Khuôn mặt dịu dàng lại có vẻ hơi trắng bệch của người phụ nữ đang thấp giọng dỗ dành "Niếp Niếp ngoan, chờ ba ba trở về chúng ta sẽ có thức ăn."

Chỉ có bà tự mình biết, chồng mình vài ngày trước cùng những người khác kết bạn ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đại khái đã không về được.

Kể từ khi virut bộc phát, nhân loại đều biến thành Zombie đáng sợ như trong tivi, phim ảnh. Tất cả mọi người đều lâm vào cảnh tuyệt vọng, vì sinh tồn mà mất đi nhân tính, thức ăn nước uống biến thành thứ trân quý nhất để tồn tại.

Mà. Cái căn phòng kiên cố này trở thành nơi bọn họ tránh nạn. Tất cả mọi người không dám đi ra ngoài vì sợ một khi bước ra sẽ biến thành những Zombie đáng sợ ở ngoài kia.

Tô Ngữ Tình nuốt nuốt nước miếng một cái, đem ánh mắt thu hồi lại, quay sang hỏi bạn của mình "Thanh Thanh, cậu định làm thế nào?"

Ngồi ở bên cạnh cô ta là một nữ sinh trắng nõn trên mặt lây dính một chút tro bụi, vẫn có thể nhìn ra cô là một cô gái có nhan sắc mỹ lệ, nghe được bạn của mình đặt câu hỏi, cô nhỏ giọng trả lời, "Tớ không biết."

Tô Ngữ Tình vụng trộm liếc mắt, lại ra vẻ đáng thương sờ lên bụng mình, trong mắt mang theo vài phần nước mắt nói, "Thanh Thanh, tớ thật sự đói không chịu nổi, tớ muốn rời khỏi cái nơi tuyệt vọng này."

Nữ sinh do dự một chút, khe khẽ nói, "Thế nhưng là, Ngữ Tình, nơi này mới là nơi an toàn nhất."

Tô Ngữ Tình đè nén xuống sự không kiên nhẫn trong lòng mình, tận tình khuyên nhủ, "Nhưng là chúng ta không khả năng cả một đời ở lại đây, chúng ta đã hai ngày không có ăn đồ ăn, hơn nữa cậu có thể đảm bảo Zombie sẽ không xông tới đây. Thanh Thanh, chúng ta phải tìm kiếm cho bản thân một đường ra, mà không phải chờ chết ở đây."

Nữ sinh muốn nói lại thôi, ngay sau đó khẽ cắn môi nói, "Vậy cậu muốn làm thế nào?"

Tô Ngữ Tình đưa mắt liếc qua một cái, để cô nhìn về mấy nam nhân ở giữa, một bên thấp giọng nói, "Nhìn thấy không? Mấy người kia nhất định là có dị năng. Hơn nữa căn cứ vào bọn họ nói chuyện, mục đích là căn cứ S, xem bộ dáng bọn họ chắc chỉ nghỉ ngơi tại nơi này một lúc, chỉ cần khẩn cầu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ mang chúng ta đi."

Khoảng cách mạt thế tiến đến đã qua một tháng, vì chống cự Zombie để sống sót, vài chỗ đã thành lập căn cứ. Mà thành phố S lại là căn cứ lớn nhất làm cho vô số người hướng tới nơi đó. Bên trong sinh hoạt so những căn cứ khác không biết muốn tốt hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng là muốn đi vào lại không phải đơn giản như vậy. Mà hai người dựa vào chút đồ ăn trong túi miễn miễn cưỡng cưỡng sống qua ngày, thẳng đến vài ngày trước, đồ ăn bị ăn sạch. Trước kia cũng có vài người có dị năng đến nơi đây tị nạn qua, nhưng là trên người các cô không có dị năng cùng giá trị lợi dụng, người khác tự nhiên không có khả năng mang theo các cô.

Tô Ngữ Tình không cam tâm ở cái địa phương này yên lặng chờ chết, cô ta âm thầm cắn môi một cái, một bên đem bạn mình kéo lên. Hướng trung tâm đi đến, thẳng trước mặt một nam nhân thoạt nhìn như là thủ lĩnh.

Lúc các cô ta tới gần, mấy nam nhân liền phát giác ra nâng lên mí mắt, khi nhìn đến là hai nữ sinh ăn mặc đồng phục dáng dấp không tệ. Lúc này, trong mắt có vài phần hứng thú.

Tô Ngữ Tình có chút cúi người, lộ ra đồng phục, trượt xuống là cổ áo cùng khe ngực trắng noẵn, đôi mắt ẩm ướt lộ ra dị thường điềm đạm đáng yêu. "Chúng ta có thể đi theo các ngươi sao? Mặc dù chúng ta không có dị năng, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau, van cầu các ngươi, chúng ta có thể làm một chút việc khác.."

Ánh mắt nam nhân đảo qua đảo lại trên mặt các cô, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái, duỗi ra một cái tay sờ phần đùi trắng nõn dưới váy "Cái gì đều được sao?"

Đứng ở một bên Trầm Mộc Bạch trong đầu noia chuyện với hệ thống "A, đây là dơ bẩn giao dịch thân thể."

Hệ thống: "Kí chủ. Đừng quên cô là ai, cô muốn hướng đi đâu."