Thời gian ba ngày, mỗi nàng đều phải một lần trải qua Tuyết Ám châm chọc khiêu khích còn đe dọa, Phong Quang nếu cơ thể còn không khỏi thì chính nàng cũng buộc bản thân đúng hạn uống thuốc đem bệnh tật đánh bay, nếu không nàng không phải bị bệnh chết, mà trước tiên bị hắn dọa đến suy tim mà chết.

Tuyết Ám đối với việc bệnh của nàng tốt hơn mà rất vừa lòng, hôm nay trời hơi hơi sáng hắn đã muốn khởi hành đi đến sa mạc Nghiễm Cáp, đương nhiên còn phải đem theo một con tin yếu đuối. Phong Quang bĩu môi, ghét bỏ con tin là nàng thì đừng có mang nàng đi, cho nàng trở về nhà.

Thiên Thiên Vạn chắp tay, “Lần này chủ tử rời đi, mong rằng cẩn thận một chút.”

“Cái này bên trong có gói lương khô và thuốc thang khẩn cấp, hy vọng công tử hết thảy đều thuận lợi.” Lạc Mai đưa tay nải tới.

Tuyết Ám tiếp nhận, trực tiếp quăng vào lòng Phong Quang. Cười nói: “Các ngươi cũng phải cận thận mọi chuyện.”

Ôm đồ được quăng đến, Phong Quang không tránh được quán tính lui từng bước ra sau, lại thiếu suy nghĩ nhìn Tuyết Ám khinh bỉ, nàng còn tò mò nhìn hai người Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai, “Hai người hiện tại đều đang dịch dung sao?”

Thiên Thiên Vạn đắc ý sờ râu, nâng tay lên mới phát hiện râu đâu không thấy, hắn cũng không biết xấu hổ mà thu tay lại, “Bên trong giang hồ, người dịch dung không nhiều lắm nhưng cũng không ít, nhưng có thể xuất thần nhập hóa giống như ta và Lạc Mai thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Lạc Mai cùng Thiên Thiên Vạn hiện tại một người giả dạng Phong Quang, một người giả dạng Tuyết Ám, không chỉ gương mặt mà thân hình đều y đúc, dịch dung đổi gương mặt thì dễ nhưng cốt cách cũng có thể biến hóa thì không phải là chuyện đơn giản nữa.

Phong Quang nhìn Thiên Thiên Vạn, “Nhưng mà ta nhớ rõ ngươi cũng không cao như thế này.”

“Cô nương có điều không biết rồi.” Lạc Mai đáp: “Chúng ta từ nhỏ đã học một loại võ công có thể thay đổi xương cốt, như vậy mới có thể khiến thân thể cũng có khả năng biến hóa tùy ý.”

Hai mắt Phong Quang sáng ngời như tinh thần được khai sáng, “Lợi hại vậy sao! Vậy ngươi xem tư chất của ta thế nào, có thể dạy dỗ ta không?”

Tuyết Ám lành lạnh nói: “Đừng có mà vọng tưởng, bằng tư chất của ngươi, cao hơn là không có khả năng, bất quá…”

Nàng không phục hỏi hắn: “Bất quá cái gì?”

“Lui cốt chi thuật rất hợp với ngươi.”

Trong mắt Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn đều là ý cười.

“Ngươi!” Nàng thở phì phì trừng hắn, vốn đã lùn còn học lui cốt chi thuật, như vậy chẳng phải càng lùn hơn!

Bộ dạng tức giận của nàng cực kỳ giống con mèo con giận dỗi, chỉ thiếu đem lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, tuy nhiên, cho dù là tức giận thì một điểm uy hiếp nàng cũng không có.

Tuyết Ám xách cổ áo nàng về trước, “Đi thôi, khởi hành.”

“Này, buông tay ra, ta sẽ tự mình đi…”

Lạc Mai nhìn hai bóng dáng hòa lẫn biến mất vào dòng người trên phố, thật lâu không nhúc nhích.

“Xem ra chủ tử nói rất đúng, ngươi thật sự thích nữ nhân kia.”

Lạc Mai nhìn thoáng qua Thiên Thiên Vạn, không cảm xúc nói: “Chúng ta cũng nên đi.”

Thiên Thiên Vạn nhún vai, cùng Lạc Mai đi về một hướng khác ra cửa hàng, hai nhóm người một nam một nữ giống nhau trước sau xuất hiện, người núp trong chỗ tối kia lúc này cần nên khó hiểu mà rối lên.

Phong Quang đi theo Tuyết Ám đến một bến đò, nhà đò đã chờ sẵn ở đây một lúc lâu, lên thuyền, nàng ôm tay nải cùng Tuyết Ám vào khoang thuyền ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống nàng liền hỏi: “Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Sao, ngươi lo cho bọn họ?” Tuyết Ám bưng lên một tách trà, lại không vội uống mà thảnh thơi nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi cùng bọn họ cũng không phải cùng một loại người, theo lý mà nói ngươi lẽ ra nên mong đợi bọn họ gặp chuyện không may mới đúng.”

Nàng rất bình tĩnh nói: “Cũng không phải bọn họ bắt ta, ta vì sao lại hy vọng họ gặp chuyện không may? Hơn nữa, thậm chí họ bại lộ sẽ bị người của Quỷ vương bắt, thì bọn họ là thủ hạ đáng tin cậy của ngươi, cho dù là nghiêm hình tra tấn bọn họ cũng sẽ không bán đứng ngươi.”

Tuyết Ám ngừng động tác, lại theo đó vui vẻ nở một nụ cười sâu xa, “Ngươi nói không sai.