"Này này này này!!"

Ba người ở trong rừng rậm bị ma thú đuổi một trận, sau khi đến một chỗ ngoặt, Bruno nhìn đến một phương hướng, kéo lấy ống tay áo của Ngu Tiểu Mạc chạy đi bên kia.

"Rống!!"

Ma thú ngửa đầu rít gào, thủy cầu hung hăng đập về phía cậu ta.

"A!"

Bruno cuống quít né tránh, Ngu Tiểu Mạc bị cậu ta kéo ống tay áo nên lảo đảo ngã trên mặt đất, trước khi ngã xuống, hắn đem tinh hạch đang cầm trên tay cố sức quăng về phía ma thú, đồng thời hai tay còn ôm lấy Bruno đang ngã cùng, dứt khoát lăn một vòng.

Thủy cầu đập vào vị trí hắn nằm lúc nãy, mặt đất cứng rắn bị tạc ra một cái hố.

Tinh hạch thật là không may mà đập vào chóp mũi ma thú, kêu lộc cộc lăn xuống dưới. Giống như là cảm thụ được khí tức của hài tử, ma thú dừng lại, cái đầu lớn cúi xuống ủi ủi viên tinh hạch, đến gần ngửi ngửi tinh hạch.

"ονεδζε!"

Gông xiềng hỏa diễn trong nháy mắt bùng lên từ nền đất khô ráo, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt rừng rậm, đồng thời giam cầm ma thú trong đó.

Mà trong lúc chớp nhoáng này, mấy nhánh hỏa tiễn bắn tới, đâm vào vài bộ vị mỏng manh của ma thú, máu tươi tuôn ra, ma thú mới an tĩnh trong chớp mắt hoàn toàn bị chọc giận, tiếng hét thấu tận trời xanh.

Thế nhưng, hỏa diễm hình thành lồng giam chỉ vây khốn nó trong chốc lát, mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy, Bruno bỗng nhiên đứng dậy, Allen cũng kéo căng trường cung.

Ngay lúc này, dưới tình thế cấp bách, hai người kia cũng có một lần phối hợp hoàn mỹ. Khi Ngu Tiểu Mạc ném ra tinh hạch thì Bruno đọc lên chú ngữ bày ra lồng cũi, mà Allen nhanh chóng bổ một kích vào con ma thú này. Cục diện xoay chuyển trong nháy mắt, bọn họ chiếm thế thượng phong.

Thiêu đốt cây cối mang đến số lượng lớn hỏa nguyên tố, lửa áp chế thủy, mà ma thú phụ thuộc vào nguyên tố so với nhân loại càng mạnh hơn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, con ma thú trung giai này xác thực bị hai người Allen và Bruno liên thủ lại, áp đến không ngóc đầu lên được, trên người xuất hiện vài vết thương, máu tươi chảy xuống lớp lông đen bẩn, nhiễm đỏ mặt đất dưới thân.

Allen và Bruno ra tay đủ ngoan độc, bởi vì bọn họ biết, nếu không giết con ma thú này, nó sẽ quay lại giết bọn họ.

Nhưng, bọn họ đã đánh giá thấp năng lực ma thú khi tức giận.

"Cẩn thận!"

Nhạy bén nhận ra thủy nguyên tố trong không khí đột nhiên tăng lên, Ngu Tiểu Mạc cao giọng hô một tiếng, mà hắn ở bên cạnh đã chuẩn bị ma pháp từ sớm cũng vừa hạ xuống một câu chú ngữ cuối cùng.

Mặt đất sáng lên, từng đường vân sáng xanh lam đại biểu cho "Thủy" bay nhanh lưu chuyển, vẽ thành một ngôi sao năm cánh.

Cùng lúc đó, ma thú mở miệng to như chậu máu, rốt cuộc lộ ra gương mặt hoàn toàn dữ tợn.

"Rống rống rống rống rống rống ——!!"

Bất luận là lồng giam Bruno, hay là hỏa tiễn của Allen, thậm chí là Ngu Tiểu Mạc dụng hết toàn lực vào ma pháp trận, đều trong nháy mắt bị nghiền nát.

"Phụt!"

Ma pháp bị mạnh mẽ cắt đứt, tạo thành phản phệ với Ngu Tiểu Mạc. Sắc mặt của hắn trắng bệch, phun ra một búng máu.

"Chết rồi —— a!"

Ma tức che kín cả trời đất như sóng to gió lớn vọt đến, thân thể Bruno ở đằng trước là người đầu tiên bị nhấc lên cao, biểu tình kinh hãi dừng lại ở một khắc kia.

Ma thú trong hỏa diễm lao ra, giơ lên hai hân sắc bén và cứng rắn —— nó không chỉ có ma pháp cường hãn, còn có thân thể cường hãn, đây là chênh lệch của nó và ba người Ngu Tiểu Mạc.

Allen không do dự, xoay người nhào về phía Ngu Tiểu Mạc, y hô cái gì đó với Ngu Tiểu Mạc, thế nhưng bị tiếng gào thét của ma thú bao trùm, một chữ cũng không nghe.

Ngu Tiểu Mạc bị ngã nhào xuống đất, Allen gắt gao dán vào người hắn, quát: "Ngươi có nghe thấy hay không?!"

"....."

Lưng đánh lên mặt đất cứng rắn, trong cơ thể lại là một trận sông cuộn biển gầm. Sắc mặt Ngu Tiểu Mạc càng trắng hơn, vừa phun ra một búng máu, tia máu phun lên áo Allen.

Lỗ tai ong ong, hắn đã không còn nghe thấy tiếng la hét của Allen, chỉ có thể cảm thụ được đối phương đang liều mạng che chở chính mình, sau đó trước mắt tối sầm đi, hoàn toàn ngất lịm.

Trong một góc rừng rậm lớn như vậy truyền ra động tĩnh cực kỳ bất thường, một lát sau, quay về bình tĩnh.

...

Ngu Tiểu Mạc không nghĩ tới, mình sẽ đến một địa phương quái quỷ như thế này ——

Hiện tại hắn hoàn toàn ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm, không có một chút tia sáng.

Đương nhiên, cũng không có chút bóng dáng nào của đại lục Ebedis.

Có thể là hắn chết dưới móng vuốt con ma thú kia dẫn đến nhiệm vụ thất bại, bị trục xuất trở về không gian hệ thống.

Cũng có thể là, ở trong bụng con ma thú kia.

Phản phệ tạo thành cảm giác không ổn còn chưa hoàn toàn không có biến mát, lúc Ngu Tiểu Mạc đứng lên, đầu vẫn đau như đang say xe, hắn chỉ đành ngồi trong bóng tối, lẳng lặng đối diện với hắc ám trước mặt.

"... Thật không biết nên nói cái gì."

Ngu Tiểu Mạc thở dài.

Khi mỗi nhiệm vụ kết thúc thì, vết thương hắn bị lúc trước sẽ khỏi hẳn. Nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy không khỏe, đây không phải nói rõ hắn còn đang làm nhiệm vụ kia sao?

Mạc Sở...

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu, sờ sờ nhẫn trên tay, lại siết chặt ngón tay.

Hắc ám là một địa phương tốt, một thân một mình ở chỗ này, hắn suy nghĩ được rất nhiều điều.

Nghĩ đến thế giới trước kia, nghĩ đến nguyên nhân mình đi vào thế giới, nghĩ đến Ngu Sở, Hoàng, đương nhiên, nghĩ đến nhiều nhất chính là Mạc Sở.

Lúc ban đầu hắn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là vì có thể trở về thế giới ban đầu mà thôi.

Hôm nay, lại là vì tìm Mạc Sở về.

Nếu như không có Mạc Sở, dù cho trở lại thế giới trước kia, dường như cũng không có ý nghĩa gì.

Ngu Tiểu Mạc thở dài.

Nơi đó có cái gì đáng giá để hắn tưởng niệm? Cha mẹ nuôi có thể sẽ cho là không có hắn cũng tốt, mà Ngu Sở, cái người này hắn đều tận lực lảng tránh, cũng không biết nên đối diện với đệ đệ này như thế nào.

Ngu Sở... Mạc Sở.

Ngu Tiểu Mạc cảm thấy lộp bộp trong lòng.

Trước đây không phải là hắn không nghĩ tới Mạc Sở và Ngu Sở có quan hệ gì tới nhau không, nhưng cuối cùng đều bị chính mình phủ định.

Chỉ có người chết ở thế giới hiện tại mới có thể đi đến thế giới này, mà Ngu Sở còn sống rất tốt.

Đồng thời, cái loại tính cách âm lãnh đạm mạc và tùy hứng của Ngu Sở kém ôn nhu của Mạc Sở nhiều lắm, làm cho hắn hoàn toàn không nghĩ ra bọn họ chính là cùng một người.

Chỉ là một tên tương tự nhau mà thôi, trước đây Ngu Tiểu Mạc cho là như vậy.

Nhưng không biết tại sao, trong không gian tối tăm cô độc này, ý nghĩ của hắn liền có chút thay đổi.

Loại chuyển biến này chẳng bao giờ xuất hiện qua trước đó, thật giống như trong bóng đêm có người ở bên tai hắn lặng lẽ thầm thì, hỏi từng tiếng rằng "Thật sự là cái dạng này sao? Thật sự là như ngươi nghĩ sao?" như vậy.

Như là để phối hợp với cái ý nghĩ này, Ngu Tiểu Mạc đột nhiên cảm giác trong bóng tối, phảng phất như có thứ gì đang lặng lẽ nhìn chăm chú hắn.

Cái loại ánh mắt này... Âm trầm đến làm người run rẩy.

Ai?"

Hắn nhanh chóng đứng lên.

Lúc này, Ngu Tiểu Mạc mới phát hiện, phía sau mình cách đó không xa, lại lặng lẽ lóe lên một chút ánh sáng nhỏ vụn.

Điểm sáng nhỏ như vậy, thế nhưng trong bóng đêm, lại cực kỳ sáng rực.

Ngu Tiểu Mạc cảm giác mình vốn nên sợ hã, thế nhưng... Một chút cảm giác hắn cũng không có.

Chính xác là không có cảm giác, thậm chí, hắn còn hơi muốn tiếp cận điểm sáng này.

Vì vậy, hắn thực sự đi qua phía điểm sáng kia.

Như là có thể cảm nhận được sinh vật khác tiếp cận, điểm sáng nho nhỏ run rẩy, bay lơ lửng lên bên trên.

Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng dừng bước.

Điểm sáng bất động.

"....."

Một người một quang cứ như vậy, trầm mặc giằng co hồi lâu, khi Ngu Tiểu Mạc phát hiện mỗi khi mình làm ra động tác gì thì sẽ run rẩy tránh né mình thì, hắn liền bất động.

Nhìn điểm sáng ở một bên run rẩy tránh né, hình như có chút đáng thương.

Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau vài bước, đứng bất động một chỗ,

Thấy hắn không hề có ác ý mà thối lui, điểm sáng giữa không trung lắc lư một lúc, một lần nữa di động.

Luc này đây, điểm sáng hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Ngu Tiểu Mạc, lảo đảo bay bay lung tung, còn có vài lần bay đến bên cạnh Ngu Tiểu Mạc, hoàn toàn không có bộ dạng tránh né đáng thương như vừa rồi.

Ngu Tiểu Mạc cũng không đi quấy rầy nó, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Cũng không biết hắn có nhìn lầm hay không, điểm sáng cứ phiêu đãng chậm rì rì trong không trung một hồi, lại còn lớn thêm một vòng.

Bóng tối vẫn là bóng tối, chỉ có điểm sáng này, càng thêm chói mắt.

Kết quả chứng minh hắn không có nhìn lầm.

Điểm sáng chính xác đang ngày càng lớn hơn, đồng thời nhanh chóng từ một "Điểm" biến thành "Đoàn", lại nhanh chóng từ "Đoàn" tăng thành "Cầu".

Đống cầu đung đưa, phát ra ánh sáng nhu hòa sáng sủa, hoàn toàn không bị bóng tối quấy nhiễu.

Mặc dù giương mắt nhìn điểm sáng lớn dần, nhưng Ngu Tiểu Mạc vốn không hề nghĩ quá trình này cũng không có ngắn như hắn thấy, mà là rất dài, dài đến độ không thể đo được bao nhiêu thời gian.

Lúc này, quang cầu đột nhiên dừng lại, bất động.

Nó dừng lại giữa không trung, như trăng sáng trong trời đêm.

Ánh sáng tinh khiết rung động trong chốc lát, một sợi ánh sáng nho nhỏ từ trong quang cầu vươn ra.

Rất nhanh, vô số tia sáng kéo dài ra, giống như đại thụ vươn ra cành lá của nó, vượt qua không biết bao nhiêu thời gian cùng không gian, ánh sáng bao phủ khắp bóng tối, bạch quang dày đặc từ trung tâm ánh sáng, kéo dài nhìn không thấy biên giới.

Ngu Tiểu Mạc bị cảnh tưởng trước mắt sợ ngây người.

Như là chỉ trong nháy mắt, hoặc như là đã qua cả trăm triệu năm, liên tiếp vô số điểm sáng ở trung tâm quang cầu lần thứ hai rung động, nó đã yên lặng rất lâu rồi, mặc dù ở một giây trước vừa mới sinh ra vô số chi nhánh, nhưng Ngu Tiểu Mạc biết, tại nơi đó, nó xác thực đã yên lặng từ rất lâu.

Chỉ là lần này, nó không hề phân ra những nhánh mới.

Quang cầu ảm đạm dần, từ ánh sáng nổi bật nhất, biến thành màu xám hòa vào bóng đêm.

Mà ở phía trên nó, một điểm sáng nhỏ vụn hầu như mắt thường khó có thể thấy lặng yên xuất hiện.

Điểm sáng này rất nhỏ, nhưng lại giống như điểm sáng lúc ban đầu, ở trong bóng tối sáng rực như vậy.

Điểm sáng này không có nhập vào bất cứ chi nhánh nào, nó chậm rãi thăng lên, bay về phía hắc ám vô tận bên trên ——

Sau đó, nó biến mất trong bóng tối.