Gần đây tâm tình của Knowles không tốt lắm, điều này có thể nhìn hai mắt đầy tơ máu của ông ta.
Thường ngày yêu thích đứa con thứ ba, thoáng cái gặp phải chuyện lớn như vậy, vừa đắc tội đế quốc Thanh Đồng vừa đắc tội gia tộc Audria, làm phụ thân, đương nhiên ông ta phải xử lý một đống phong lưu của như tử đến sứt đầu mẻ trán, kết quả phong ba bên này vừa lặn, phong ba bên kia lại bạo phát, khi biết nhi tử gặp tai tiếng ông ta tức đến nổ phổi, tâm tình tồi tệ đều đổ hết lên người Andean.
Ai ngờ so với ông ta phẫn nộ khó bình, thật ra Andean rất lãnh tĩnh, lại còn thản nhiên nói câu Anya nhất định sẽ trở thành hoàng phi của y, nghe câu này xong, lần thứ hai Knowles tức giận đến choáng váng.
"Ngươi có biết mình đang nói gì hay không!"
Lửa giận lớn đến mức không để ý tới phong phạm lễ nghi, ông ta cầm một tập văn kiện trên bàn ném vào người Mạc Sở: "Hồ đồ! Hoàng thất tuyệt đối không thừa nhận một hoàng phi như thế!"
Bị văn kiện đập vào người, mắt Mạc Sở tối sầm, nét mặt vẫn thản nhiên: "Ta không cần hoàng thất thừa nhận, ta chỉ muốn hắn."
Bộ dạng như vậy, trong đầu Knowles liền não bổ thành "Lợn chết không sợ nước sôi ha ha ha", "Có bản lĩnh thì đến đánh ta đi", lần thứ ba làm ông ta tức giận muốn ngã ngựa.
"Ngươi —— "
Ấn ngực thở dốc một hồi, ông ta cố gắng để mình bình tĩnh lại, đưa tay chỉ chỉ Mạc Sở: "Ta mặc kệ ngươi làm ầm ĩ như thế nào, ngươi nhất thời hứng khởi làm cái gọi là nhất kiến chung tình kia, muốn yêu muốn chơi như thế nào liền chơi như thế ấy, ta sẽ không quản ngươi. Qua vài năm ta sẽ chọn lựa thê tử phù hợp cho ngươi, đến lúc đó ngươi cũng nên từ bỏ con nhân ngư kia đi, tùy tiện xử lý là được rồi."
Ông ta tự cho mình là "Từ phụ" suy nghĩ vì nhi tử của mình, đối với đứa con thứ hai này biểu hiện bao dung lớn nhất, tuy rằng cái gọi là "Bao dung" này chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh trào phúng của Andean.
"Ngươi —— "
Knowles còn chưa kịp tức giận lần nữa, Mạc Sở đã nhanh chóng đổi thành mặt "Con trai ngoan ngoãn nghe lời": "Ta đã biết."
Knowles: "....." Nhị nhi tử thỏa hiệp quá nhanh, làm một đống lời nói ông ta chuẩn bị sẵn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn.
Mạc Sở cũng không cho ông ta thời gian phản ứng, lại nói: "Chuyện của Anya ta sẽ xử lý tốt, nhưng mà so với việc của ta, phụ hoàng không định lo lắng cho chuyện của hoàng đệ sao? Chỗ của hắn dường như phiền toái hơn ta nha."
Dù sao mình cũng chỉ muốn đứa con trai này gật đầu, cho nên biết là y cố ý lảng sang chuyện khác, Knowles cũng không truy cứu.
"Chuyện của nó ta sẽ xử lý, ngươi không cần nghĩ nhiều, cũng đừng nói gì bậy bạ."
Hừ một tiếng, Knowles lại nói: "Các ngươi đều an phận đi, đừng gây phiền toái cho ta nữa."
Mạc Sở chỉ cười không nói.
Sau khi rời khỏi thư phòng hoàng đế, Mạc Sở còn gặp hoàng hậu đế quốc. Hoàng hậu đang lo lắng về chuyện của tiểu nhi tử và gia tộc Audria, sau khi lạnh nhạt nói chuyện với Mạc Sở liền nói phải đi tìm Knowles, ném Mạc Sở ở phía sau.
So với tam hoàng tử, nhị hoàng tử Andean lại càng không được phụ mẫu yêu thích. Nguyên nhân có lẽ là —— ở mấy mươi năm trước, có một lần đại hoàng tử cực kỳ được sủng ái gặp nạn ở đế đô, chuyện tình xảy ra ngoài ý muốn, lúc đó cũng chỉ có mình Andean còn nhỏ tuổi sống sốt. Trưởng tử được yêu thích nhất qua đời, hoàng hậu hoàng đế đau buồn không nguôi, có rất nhiều người bị liên lụy rớt đài, Andean vốn không được sủng ái như đại hoàng tử đương nhiên cũng bị lạnh nhạt hơn ban đầu.
Có người nói tướng mạo tam hoàng tử Kevin rất giống với đại hoàng tử năm xưa, cho nên khi gã được sinh ra rất được phụ mẫu yêu thương, điểm này, bất luận như thế nào Andean cũng không sánh bằng.
Nhưng như vậy thì thế nào? Đối với Mạc Sở mà nói, cái này cũng không gây trở ngại cho y xử lý đồ vật chướng mắt.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, nam tử tuấn mỹ có khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết đang ngồi bên cửa sổ, yên lặng xem sáchk đắm chìm trong ánh nắng, gã giống như thần thánh, cao quý không thể xâm phạm.
Kevin rất hiểu rõ tình cảnh của mình, cũng hiểu mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt.
Adaiya kiêu ngạo đã định trước hai người không có khả năng ở chung với nhau, nhưng cứ như vậy mà mất đi trợ lực lớn nhất, gã không phải là không đau lòng, nhưng cái này cũng không đại biểu gã cái gì cũng không có.
Hoàng đế đế quốc Thanh Đồng dù bất mãn với gã cũng không có khả năng vì một công chúa mà trở mặt với đế quốc Bạch Ngân, sau khi gã đăng cơ có thế giảm bớt quan hệ căng thẳng giữa hai đế quốc. Về phần Adaiya... Dù cho sủng ái con gái của mình như thế nào đi nữa, hoàng đế đế quốc Thanh Đồng chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua một chút lợi ích có thể đạt được, càng miễn bàn vì lợi ích có thể để con gái xuất giá đến một đế quốc cường đại, lấy thân phận hoàng hậu tôn quý.
Sớm muộn gì gã cũng nắm đế quốc Thanh Đồng trong tay, đây chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện cần làm hiện tại là gã phải bình an mà vượt qua sóng gió lần này, đồng thời, dựa theo mẫu thân nói làm hòa hoãn quan hệ giữa mình và Antini.
Kevin vốn muốn để Antini làm nhân tình của mình sau khi đăng cơ, nhưng mà hoàng hậu đế quốc lại cố ý cấp vị trí trắc phi cho một cháu ngoại gái của bà. Vì tương lai của mình, Kevin cũng chỉ có thể nghe theo mà làm vậy.
May mà hoàng hậu đã trấn an được tâm tình huynh trưởng của mình, cũng làm ông ta tin tưởng nữ nhi mình sẽ trở thành trắc phi tam hoàng tử, tương lai sau này còn có thể trở thành hoàng hậu của hoàng đế.
Nghĩ vậy, Kevin khinh miệt cười nhạt.
Tất cả thân tình thân ái đều chỉ vì lợi ích, chỉ có hai nữ nhân ngây thơ sẽ tin tưởng vào tình yêu mà thôi. Bây giờ các nàng thất vọng với mình, nhưng như vậy thì thế nào? Phụ thân các nàng có muốn như vậy không thì chưa chắc.
Thật muốn nhìn xem đến cuối cùng một hoàng hậu một hoàng phi, bên ngoài hòa thuận chung sống, bên trong đấu đá gay gắt vì gã, nhất định rất thú vị.
Khép lại sách, tiện tay Kevin bẻ gãy một nhánh hoa tươi trên cửa sổ, xa xa thấy một bóng dáng đang rời đi, ý cười bên khóe môi càng lạnh hơn.
Andean ngu xuẩn này, dựa vào hai nữ nhân là có thể lật đổ mình sao? Ngây thơ.
Từ lúc ban đầu, nam nhân này đã đánh không lại gã, trước kia như thế, bây giờ như thế, sau này cũng như thế —— trước sau gì y đều là bại tướng dưới tay mình, tuyệt đối không thể trở mình.
Hoa tươi run rẩy ào ạt, cuối cùng bị bẻ gãy. Kevin hoàn toàn chưa phát hiện ra, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cực kỳ làm gã chán ghét.
Người nọ vốn đã sắp biến mất trong tầm mắt gã, thế nhưng đột nhiên, y dừng bước ở chỗ rẽ.
"!!"
Rầm!
Ngoài cửa vẫn có vệ binh trông chừng, nghe được âm thanh còn tưởng hoàng tử bị tập kích, nhanh chóng đẩy cửa chạy vào.
—— đã thấy chậu hoa bị lật úp trên mặt đất, tam hoàng tử điện hạ mở to mắt, liên tiếp lui bước về sau, dường như bị kinh hách rất lớn.
"Hoàng tử điện hạ? Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Có người đột nhập sao?"
"....."
Vệ binh hỏi liên thanh, nhưng Kevin thì như không phản ứng gì, một câu cũng không trả lời. Một lúc sau mới dùng khuôn mặt trắng bệch mà lạnh lùng nói "Không có", vệ binh có hơi nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể đi ra ngoài —— nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, hiện tại đối với tam hoàng tử cũng không tôn kính như ban đầu.
Kevin tựa vào bàn, chậm rãi ngồi xuống, tim đập thình thịch, hầu như nhanh đến mức không để đè xuống.
Lúc nãy Andean quay đầu lại, liếc mắt qua bên này nhìn gã, kỳ thực ở khoảng cách xa như vậy gã căn bản không thấy ánh mắt kia, nhưng ngay tại một khắc kia, trước mắt gã bỗng hiện lên một hình ảnh, chính hình ảnh này làm đáy lòng gã nổi lên sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Gã không thấy rõ hình ảnh kia biểu đạt cái gì, cảnh tượng trước mắt chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức như là ảo giác. Thế nhưng sợ hãi rất chân thực, làm gã kinh hãi sâu tận tâm hồn.
Một khắc kia, thậm chí gã cho là mình đã chết, vặn vẹo tiêu tán trong không khí, biến thành hư vô.
Rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà thôi...
"......"
Kevin gắt gao trừng mắt nhìn phương hướng người kia rời đi, nghiến răng.
***
Tra nam lúc nào cũng mắc bệnh hoang tưởng: Hoang tưởng bản thân là cái rốn vũ trụ, bản thân cao giá đến mức ai cũng giành giật. Có bệnh là phải trị... Cái này phải gửi vào "Liệu dưỡng viện trực bá gian" nè =]]Kevin, tới giờ uống thuốc rồi!!!