Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 45: Vương tử đế quốc x Tù binh nhân ngư (2)

Sau khi trưởng thành, hoàng tử đều phải dọn ra ngoài hoàng cung, cho nên Ngu Tiểu Mạc cũng không có bị đưa đến hành cung bình thường, mà là bị dẫn tới phủ đệ của Andean.

Trong phòng đấu giá, Ngu Tiểu Mạc không nhìn thấy vai chính Kevin, hắn bị cho vào trong một thùng nước đặc biệt.. Không gian trong thùng cũng không nhỏ, nhưng đối với một con nhân ngư mà nói có chút bất tiện. Thân là một nhân ngư nhỏ yếu vô lực, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là co rúc dưới đáy thùng, tùy ý để mình bị những người xa lạ đưa đến địa phương xa lạ.

Phủ đệ của Andean được bài trí rất xa hoa, nói toạc ra là phóng túng, quả thực giống như người kia của hắn.

Khi thấy tòa công trình thì, Ngu Tiểu Mạc thò đầu ra muốn tìm bóng hình quen thuộc của mình.

Rất nhanh, hắn liền thấy nam nhân mặc trang phục hoa lệ, cao ngạo từ bên kia đi tới.

Ánh mắt Ngu Tiểu Mạc sáng lên, thân thể liều mạng đi về phía Andean, đồng thời đuôi cá cũng không ngừng lắc lư phát ra âm thanh của bọt nước, thiết tha khiến cho người ta chú ý.

Quả nhiên Andean bị động tĩnh bên này hấp dẫn, thoáng dừng bước, thờ ơ liếc mắt nhìn về nhân ngư mới mua về.

Chính là liếc mắt một cái như vậy, đôi mắt màu vàng kim của nhị hoàng tử mắt cao hơn đầu hé lên, hứng thú đánh giá Ngu Tiểu Mạc, đối với tiểu nhân ngư này sinh ra hứng thú.

Chẳng trách hắn, rất nhiều người khi nhìn thấy dáng dấp của Ngu Tiểu Mạc thì không cầm lòng được mà bị hắn hấp dẫn. Dù sao làm một con tiểu nhân ngư thật xinh đẹp, mị lực của Anya chính là không hề suy giảm.

Mà trong mắt Andean, vật nhỏ này tự nhiên cũng có hương vị độc đáo riêng ——

Nhìn qua nhân ngư trong hồ nước đơn thuần mà vô tội, hai mắt mở to, tò mò đánh giá thế giới mới lạ, con ngươi màu xanh biển xinh đẹp ngây thơ, như một khối thủy tinh xanh lam yếu ớt, làm cho người ta nhịn không được mà cẩn thận che chở.

Thấy ánh mắt nhị hoàng tử chăm chú lướt trên người mình, bé nhân ngư mắt to tròn màu xanh nước biển thoáng cái dấy lên mừng rỡ, hiện lên óng ánh, giống như bầu trời lấp lánh ánh sao.

Vốn là nhìn không vừa mắt Kevin mới mua, nhưng vật nhỏ này dường như phi thường thú vị...

Andean cong môi, lộ ra nụ cười mờ ám, tiểu nhân ngư bộ dạng nhỏ xinh dùng ánh mắt mong đợi, cầu xin sự quan tâm cùng cẩn thận khép nép thành công khiến nhị hoàng tử chú ý, một giây tiếp theo, nhị hoàng tử liền dời mắt, không chút nào lưu luyến xoay người ly khai.

Nhìn thân ảnh người kia không quay đầu lại, Ngu Tiểu Mạc có chút mất mác, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ở trong lòng tự an ủi bản thân.

Bây giờ người này Andean, cũng không phải là Mạc Sở. Mà Mạc sở ở trong thân thể y, muốn tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...

Nghĩ như vậy, Ngu Tiểu Mạc cũng không có ý định Andean đã rời đi chú ý đến mình nữa, mà là yên lặng lặn xuống nằm dưới đáy hồ, bị người khiêng lắc lư vào phủ đệ, đi thẳng đến hồ nước đã sớm bố trí trong hoa viên.

Cái hồ nước rất lớn, làn nước trong hồ trong suốt, rất đẹp, dưới đáy nước là một tầng cát mịn, xung quanh rải rác vỏ sò ngọc trai linh tinh, thậm chí còn có vài con cá nhỏ màu vàng đuôi ngắn chậm rãi bơi qua bơi lại ở đáy hồ.

Trong góc hồ đặt một cái vỏ sò để Ngu Tiểu Mạc có thể chui vào nghỉ ngơi, được thả ra khỏi cái thùng nước chật chội, Ngu Tiểu Mạc lắc lắc cái đuôi bơi vào trong vỏ sò, nghiêng người đưa lưng về phía cửa bên cạnh hồ nước, dường như là sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, cho nên mới tìm một chỗ trốn đi.

Trên thực tế, hắn chỉ là muốn tìm một chỗ tiếp nhận nhắc nhở của hệ thống —— Hoàng sắp xếp lại một số việc hệ thống biết, tìm được thời cơ nói cho hắn.

[ Đang truyền tin tức —— ]

[ Truyền hoàn tất ]

Đoán chừng hành động này của Hoàng tránh được giám thị của chủ hệ thống, Ngu Tiểu Mạc cũng không dám giao lưu với Hoàng, sợ bị chủ hệ thống phát hiện tin tức vất vả lắm mới có được, cho nên dùng tốc độ tin tức xem qua một lần, cái nào nên nhớ thì ghi nhớ.

Sau khi nhanh chóng nhớ kỹ những tin tức này, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, sắc mặt của Ngu Tiểu Mạc cũng nhanh chóng trầm xuống, tức giận nắm chặt hai tay.

—— ký chủ vọng tưởng khiêu chiến chủ hệ thống đều biến thành hệ thống, mà ký chủ thuận theo tâm ý của chủ hệ thống liên tục làm đá kê chân cho vai chính, cuối cùng cũng bị chủ hệ thống biến thành hệ thống.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ những lời của Mạc Sở nói với hắn là có ý gì. Bởi vì tin tức mà Hoàng truyền tới cho hắn, bao gồm quá khứ của hệ thống này ——

Trước kia Hoàng không phải là hệ thống, y cũng là một ký chủ được hệ thống lựa chọn. Không giống như Ngu Tiểu Mạc tự nguyện trở thành ký chủ, Hoàng là bị cưỡng ép trở thành ký chủ, cho nên y vẫn có bất mãn với chủ hệ thống. Sau này, y có đủ thực lực, nỗ lực chạy trốn khỏi sự kiểm soát của chủ hệ thống, kết quả bị chủ hệ thống bắt được, cũng bị tước đoạt thân phận ký chủ, thành hệ thống không có tình cảm, không có thực thể, thậm chí còn không được coi là một "Sinh vật".

Ký chủ vọng tưởng khiêu chiến chủ hệ thống, ví như Hoàng, bị ép buộc biến thành hệ thống. Mà ký chủ thuận theo chủ hệ thống, vị dụ như hệ thống của Mạc Sở, bởi vì càng ngày càng cường đại mà bị chủ hệ thống kiêng kỵ, cuối cùng cũng bị biến thành hệ thống.

Nói đúng ra, mặc kệ ký chủ lựa chọn như thế nào, kết cục của bọn họ đều được mặc định —— trở thành hệ thống, lưu lại vĩnh viễn ở những thế giới khác nhau, lựa chọn ký chủ, thu thập năng lượng cho chủ hệ thống.

Đúng vậy, chủ hệ thống sáng tạo ra vô số thế giới giả tưởng, để duy trì những thế giới này thì nó cần đủ năng lượng, mà năng lượng này, hấp thu từ từng cái thế giới, thông qua vô số hệ thống truyền đến trên người nó.

Mỗi khi ký chủ hoàn thành từng nhiệm vụ, chủ hệ thống sẽ đến thu thập năng lượng của thế giới này. Bởi vì lực chú ý đều đặt trên năng lượng, cho nên đó cũng là thời gian chủ hệ thống không cảnh giác nhất, trừ lúc đó ra thì còn lại thời gian, chủ hệ thống đều giám thị hướng đi của từng hệ thống ——

"Mặc dù nói là như vậy, thế nhưng nó không có khả năng giám sát bao quát hết tất cả các thế giới.

Đột nhiên Hoàng nói chuyện: "Giống như bây giờ, nó dời mắt."

Ngu Tiểu Mạc nhìn bầu trời, tựa hồ thực sự thấy được một đôi mắt hiện trên bầu trời, không mang theo cảm xúc gì nhìn chăm chú xuống phía dưới.

"Biến thành hệ thống... Giống như ngươi vậy sao?"

"Ừ. Sau đó, trong năm dài tháng rộng mất đi từng chút từng chút sức sống, bị chủ hệ thống cắn nuốt, hoàn toàn biến mất trong thế gian."

Giọng nói của Hoàng vẫn bình tĩnh như trước, tựa hồ đã thành thói quen: "Thế hệ trước ta chính là biến mất như thế. Khi ta không còn cảm giác được hơi thở của bọn họ nữa thì, ta biết, đối tượng kế tiếp bị chủ hệ thống thôn phệ, chính là ta."

"Hệ thống cũng sẽ chết..."

Ngu Tiểu Mạc tự lẩm bẩm, đột nhiên, như từ trong đó thăm dò được vật gì vậy.

Hệ thống sẽ chết, còn chủ hệ thống thì sao?

Nó cần năng lượng để giữ lại bản thân, nếu như nó không có năng lượng thì như thế nào?

bởi vì kiêng kỵ cường giả mà chủ hệ thống thôn phệ ký chủ thuận theo mình, đây không phải đại biểu cho ký chủ cường đại cũng có thể mang đến uy hiếp cho nó sao? Bằng không, sao nó lại hạ thủ với những ký chủ cường đại?

Nếu như có thể tránh khỏi sự thôn phệ của chủ hệ thống, nếu như có thể trở nên mạnh mẽ...

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý niệm, Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Ta nhớ kỹ ngươi từng nói với ta, mong muốn ta đạt tới cấp 10."

Hoàng gật đầu: "Đúng vậy."

"Vì sao? Bởi vì cấp 10 là có thể thoát ly chủ hệ thống sao?"

"Bởi vì trước đó chưa từng có ký chủ nào đạt đến cấp 10, suy đoán của ta là, đây là thứ nó sợ."

Không muốn để cho ký chủ đạt đến cấp 10, nói cách khác, sự tồn tại của cấp 10 sẽ sản sinh uy hiếp chân chính cho chủ hệ thống, thậm chí là uy hiếp đủ để làm nó sợ hãi...

Trong lúc giật mình, hình như Ngu Tiểu Mạc nắm bắt được thứ gì đó, phần đáp án này như miêu tả sinh động, chỉ cần thêm một chút thúc đẩy là có thể hiện lên hoàn chỉnh trước mắt hắn ——

"Chủ..."

"......"

Trong nháy mắt khi Ngu Tiểu Mạc muốn nói ra khỏi miệng, bất động.

Hắn cảm nhận được một cỗ áp bách vô hình, từ bốn phương tám hướng mà đến, lấy hắn làm trung tâm, lạnh lùng bao vây xung quanh hắn.

Cái loại cảm giác này, giống như là cường đại đến mức chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết sự hiện hữu của hắn, vì nhìn ngó xung quanh tìm kiếm nó, ý đồ vừa nảy sinh liền bị diệt sạch.

Hoặc là nói, trong trường thi gian lận bị giáo viên lơ đãng liếc một cái, lập tức bị hoài nghi, nhưng lại không có chứng cứ, cho nên bị nhìn chằm chằm, chỉ cần có chút khinh suất liền bị túm gọn.

"....."

Trầm mặc, ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Ngu Tiểu Mạc siết chặt nắm tay, dùng sức lực toàn thân để chính mình bình tĩnh lại, không lộ ra chút dấu vết.

Dưới tình huống như vậy hắn còn có thể nghĩ đến kỳ thi, không cần người khác nói, Ngu Tiểu Mạc cũng thấy bội phục chính mình.

Loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.

Tùy ý, nhẹ nhàng, không chút nào quan tâm.

Đơn giản là âm thanh của thiên nhiên.

Một khắc kia khi rút đi áp bách, cả người Ngu Tiểu Mạc đều buông lỏng, yếu ớt chìm vào trong nước, không còn khí lực di chuyển.

Nếu như không phải vẫn ngâm trong nức, phỏng chừng hắn cũng phải ra một thân mồ hôi.

"Vừa nãy... Là bị phát hiện sao?"

"Thiếu chút nữa, nhưng mà... Rất kỳ quái."

"Rất kỳ quái cái gì?"

"......"

Nếu như nói Hoàng có thực thể, Ngu Tiểu Mạc cảm thấy có thể là Hoàng đang cau mày, nhìn chằm chằm người đang từ bên kia đi tới.

"Cho tới giờ ta chưa từng thấy nó sợ như vậy... Không phải, không phải là sợ... Nhưng nó bỏ đi, rất khác thường..."

Hoàng lẩm bẩm, Ngu Tiểu Mạc nghe nửa hiểu nửa không.

"Ngươi đang nói cái gì?"

Biết rất rõ có người đang tới gần, Ngu Tiểu Mạc vẫn nhịn không được mà hỏi: "Cái gì sợ, cái gì khác thường?"

"... Tạm thời ta không thể xác định, chính ngươi đi hỏi y đi —— chờ tới thời điểm y có thể khống chế cỗ thân thể kia."

Hoàng rất không có trách nhiệm mà nói ra những lời này, lần thứ hai cắt đứt liên lạc với Ngu Tiểu Mạc, ngay cả khi Ngu Tiểu Mạc cố tình truy hỏi, nhưng thấy hệ thống mà mình không phối hợp như thế cũng hết cách.

Mới vừa rồi còn bầu không khí khẩn trương, thoáng cái liền biến mất.

Ngu Tiểu Mạc cũng biết mình không thể tiếp tục hỏi Hoàng về vấn đề chủ hệ thống, ít ra hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất, thiếu chút nữa đã bị chủ hệ thống phát hiện.

Nhưng mà vừa rồi chủ hệ thống bỏ đi thật manh, thoáng cái đã không thấy tăm hơi...

Ngu Tiểu Mạc suy nghĩ miên man, ở trong đầu từ từ tiêu hóa Hoàng nói cho hắn.

Từ ký chủ đến hệ thống, lại bị chủ hệ thống thôn phệ... Số phận như vậy, hắn không có phúc hưởng thụ, thôi thì lưu lại cho mình chủ hệ thống đi.

Hắn nhất định phải thoát khỏi khống chế của chủ hệ thống, cùng Mạc Sở...

Trên mặt nước, đột nhiên xuất hiện ảnh ngược của một người.

Chưa kịp phản ứng, Ngu Tiểu Mạc nhìn trừng trừng cái bóng kia vài giây, chợt ngẩng đầu lên.

"Suy nghĩ gì vậy? Vật nhỏ —— "

Cằm bị người nam nhân kia dùng sức chế trụ, một trận đau đớn kịch liệt làm Ngu Tiểu Mạc nhịn không được mà nhíu mày thật chặt.

Hắn nhìn nụ cười Andean như ấp áp, nhưng từ trong mắt hắn tìm ra một tia bạo ngược rõ ràng...

Tính tình của nhân vật phản diện Andean này, dường như không được tốt.

Không chỉ không được tốt, còn rất tàn bạp...

Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng nắm lấy cổ tay của y, trước khi cằm mình bị bóp nát liền nhịn đau hô một tiếng: "Tôi là người giống anh!"

Mạc Sở nói qua, trí nhớ của y sẽ trộn lẫn với ký ức của nguyên chủ, như vậy hiện tại Andean hẳn là đã sớm quên mất thân phận "dân bản xứ", nghĩ mình là một người mang theo hệ thống từ bên ngoài tiến vào.

Quả nhiên, bởi vì những lời này của Ngu Tiểu Mạc mà Andean hơi kinh ngạc một chút, không buông tay, nhưng lực đạo giảm nhẹ hơn nhiều: "Cậu?"

Nhìn bộ dạng nghi vấn đầy cảnh giác của y, đại não Ngu Tiểu Mạc vận chuyển nhanh chóng, muốn tìm một thứ gì đó chứng minh mình không có nói dối, lấy được tín nhiệm của Andean ——

Kết quả một giây tiếp theo, Andean buông cằm hắn ra, bộ dạng coi như ghét bỏ mà tháo găng tay trắng, ném xuống đất.

"Ha ha, chính là cậu đem người yêu ta rời khỏi thế giới này, làm hại chúng ta không thể tiếp tục gặp nhau ở nơi này?"

Ngu Tiểu Mạc: "......"

"Chạm vào loại người như cậu, thật sự mà ô uế tay ta."

Ngu Tiểu Mạc: "......"

"Hiện tại, lập tức, cút ra ngoài cho ta."

Ngu Tiểu Mạc: "......"

Andean nhíu mày: "Không thể cút? Vậy bò ra ngoài đi —— "

Ầm ——

Cơn sóng lớn ùn ùn kéo đến, xối ướt một thân nhị hoàng tử tôn quý của đế quốc.

Andean: "......"

Mạc Sở dùng tầm mắt của Andean thấy được một màn này: "......"

Y đã có thể tưởng tượng ra sau khi mình ra ngoài, phải tiếp nhận bao nhiêu tức giận của bảo bối nhà mình.

***

Editor nói ra suy nghĩ: Sao càng ngày càng dài vậy QAQ