Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 39: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (11)

Đoạn thời gian tới gần kỳ phát tình, omega sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần một chút tiếp xúc thân thể thoáng qua đều có thể khiến cho một omega bị kích thích cùng xao động, mà alpha như y sẽ cảnh giác một alpha khác tới gần, đồng thời canh giữ bên người omega một khắc không rời, giống như con mồi nằm dưới vuốt hùng sư, không vội vàng mà kiên nhẫn cân nhắc nên hạ miệng từ nơi nào.

Ngu Tiểu Mạc ngủ được nửa giấc thì, đột nhiên tỉnh lại.

Không phải là vì không ngủ được, mà là ở sâu trong thân thể đột nhiên xuất hiện một cỗ khô nóng.

Lăn lộn khó ngủ, Ngu Tiểu Mạc hơi thở dốc một tiếng, cảm xúc quần áo và da thịt ma sát với nhau rõ ràng như thế, dẫn tới thân thể không tự kiềm chế được mà run lên từng cơn.

Khó chịu xoay xoay người, đôi mắt ướt át, vô thức kéo áo lên, lộ ra làn da trắng nõn dính đầy mồ hôi.

Theo bản năng khép lại hai chân, nhẹ nhàng ma sát mang tới khoái cảm hầu như muốn đem người bức điên. Giữa hai chân ướt át từ lâu, ý thức mê man làm Ngu Tiểu Mạc cũng không biết đó là mồ hôi hay là thứ gì khác, nhão nhão dính dính, nhuộm ướt một mảnh nhỏ drap giường.

Ngu Tiểu Mạc chưa từng nghĩ đến mình sẽ nhạy cảm mà dâm đãng như vậy, thân thể bị tình dục trêu đùa không cần phải bị chạm vào cũng có thể đạt cao trào. Nhưng mà không hiểu tại sao, hắn luôn không đạt được điểm kia —— hậu đình ngứa ngáy dâm đãng không muốn bị bỏ qua, miệng nhỏ trống rỗng lúc đóng lúc mở, lặng lẽ đợi xâm nhập nóng bỏng.

Giống như kỹ nữ, chỉ khi bị nam nhân tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, mới có thể đạt được khoái cảm chân chính.

"A..."

Năm ngón tay vô lực bấu chặt trên drap giường tạo ra từng vết tích lộn xộn, từng tiếng nức nở run rẩy rít ra từ kẽ răng, Ngu Tiểu Mạc thuận theo bản năng vươn tay cầm lấy phân thân, mắt khép hờ, lông mi nhẹ nhàng rung động, trên mặt đỏ hồng mê người.

Lúc này một bàn tay bao lấy tay của hắn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Thân thể nam nhân cường thế hữu lực bao phủ xuống, khí tức alpha mãnh liệt như thủy triều giội rửa lý trí tràn ngập nguy cơ của Ngu Tiểu Mạc. Phân thân không được thỏa mãn, hắn bị ép mở mắt ra, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi đen nhánh thấm đẫm nước mắt, bất lực mờ mịt, đánh thẳng vào trong thâm tâm, hoàn toàn mê người.

"Nếu như bây giờ phát tình, sẽ rất phiền toái."

"May là, chỉ sốt trước khi đến kỳ phát tình mà thôi..."

Nhẹ nhàng thở dài, năm ngón tay hơi lạnh của Mạc Sở chạy dọc trên thân thể nóng rẫy nhạy cảm, suồng sã vuốt ve dọc theo thắt lưng, thử thăm dò xâm nhập vào hậu huyệt ướt át từ lâu.

Trên môi nói "May là", nhưng trên mặt Mạc Sở lại không thấy bao nhiêu may mắn, trái lại trong con ngươi ngày càng ảm đạm, phát hiện ra một tia tiếc nuối.

Chằm chú nhìn người nằm dưới thân mình trằn trọc vì dục tình, trong mắt Mạc Sở thâm trầm cùng âm tình bất định —— người mình mong mỏi đã nhiều năm bây giờ đang ở trước mặt, giống như một quả trái cây chín mọng đang đong đưa trên cành sắp rụng, chỉ cần mình đưa tay, là có thể thưởng thức thịt quả cùng nước trái cây thơm ngọt.

Đầu ngón tay thử thăm dò, tiến vào lỗ nhỏ kia, hô hấp Mạc Sở dồn dập. Mắt hơi nheo lại, con ngươi màu đen dấy lên ngọn lửa ham muốn sâu trong mắt, nóng đến nỗi muốn thiêu người dưới thân thành tro.

Trên thực tế, thân thể omega cũng không cần khuếch trương quá nhiều là có thể thừa nhận khoái cảm alpha mang đến, bọn họ là bên tiếp nhận trời sinh. Nhưng mà Mạc Sở cũng không muốn tiến vào Ngu Tiểu Mạc lập tức —— mặc dù hạ thân y đã cứng đến phát đau, nhưng y vẫn ép buộc mình nhẫn nại.

Lầm bầm gọi tên người đó, Ngu Tiểu Mạc hốt hoảng nắm cổ tay y để y vùi ngón tay càng sâu trong thân thể. Hắn cũng không biết hành động của mình có ý nghĩa như thế nào, hắn chỉ là bị ham muốn hành hạ, theo bản năng khát vọng càng nhiều âu yếm hơn. Hậu huyệt không ngừng kêu gào phải bị tiến vào, hắn đã mất đi lý trí, thầm muốn thỏa mãn khát vọng của mình, khiến bản thân không phải khó chịu như thế.

Khoái cảm xảy ra trong chớp mắt khiến hắn đạt đến cao trào, chuyện này đối với Ngu Tiểu Mạc, một người chưa từng nếm qua tư vị này mà nói, không thể nghi ngờ chính là tấn công ngậo đầu.

Thân thể hoàn toàn bị người khác kiểm soát, Ngu Tiểu Mạc vô lực kéo kéo drap giường dưới thân, sung sướng đến hỏng làm hắn hầu như không nói ra hơi.

Quang cảnh trước mắt biến thành màu đen, tư vị đạt cao trào còn sót lưu lại sâu trong thân thể, Ngu Tiểu Mạc ngẩng mặt thở hổn hển, đùi trong run rẩy không ngớt, giữa hai chân là một đống hỗn độn.

Đợt sốt phát tình lần thứ nhất cuối cùng cũng qua đi, rối loạn, dài dằng dặc như đã trải qua cả thế kỷ.

Lý trí dần dần hồi phục, khi Ngu Tiểu Mạc đối mặt với người phía trên đang đỏ bừng hai mắt thì, trong lòng lại "lộp bộp" một chút.

Mạc Sở đỏ ngầu hai mắt, cầm lấy tay Ngu Tiểu Mạc đặt lên bụng dưới của mình, để hắn cảm thụ được nóng rực cứng rắn.

"Ngoan, giúp ta."

Giọng nói khàn khàn giống như ngọn lửa bùng lên, truyền vào tai dấy lên một trận kích thích, gương mặt hồng hồng sau cao trào của Ngu Tiểu Mạc dần biến thành đỏ bừng, một câu cũng không dám nói, thành thật nhắm nghiền hai mắt, thử cầm lấy hầu hạ Mạc Sở.

Sau khi cơn sốt phát tình qua đi, kỳ phát tình cũng sẽ chậm lại vài ngày, kỳ thực làm alpha, Mạc Sở có rất nhiều thủ đoạn để cho Ngu Tiểu Mạc sớm phát tình, đồng thời khi đó Ngu Tiểu Mạc cũng sẽ không có năng lực phản kháng, mặc cho ta cần ta cứ lấy.

Nhưng, Mạc Sở cũng không có nhân cơ hội Ngu Tiểu Mạc không khống chế được mà hoàn toàn chiếm đoạt hắn, tuy rằng hai người xảy ra quan hệ càng thêm thân mật so với trước đây, nhưng cho cùng vẫn không có làm đến bước cuối cùng.

Ngu Tiểu Mạc không thể phủ nhận mặc dù vừa nghĩ đến chuyện điên cuồng lúc nãy, trên mặt hắn đỏ ửng như lửa đốt, nóng hừng hực, nhưng đáy lòng hắn vẫn cảm thấy cảm kích và hổ thẹn vì hành động lúc nãy của Mạc Sở. Nếu như Mạc Sở thực sự làm đến bước cuối cùng dưới tình huống hắn không có ý thức, dù cho hắn có thể tiếp thu, nhưng trong lòng vẫn không thấy thoải mái.

Ngu Tiểu Mạc mong muốn tình yêu bình đẳng và tự nguyện, không phải cái loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không phải lợi dụng uy hiếp. Mà Mạc Sở, vừa vặn cho hắn một tình yêu như thế.

Vận động trúc trắc, Ngu Tiểu Mạc nhắm chặt mắt không dám nhìn người đang ôm mình, thở hổn hển gấp rút. Cho tới bây giờ hắn cũng không có giúp người khác làm loại chuyện này, bởi vậy động tác khó tránh khỏi cứng đờ một chút. Người bên cạnh lại không nói gì, trái lại vui vẻ chịu đựng.

Sức chịu đựng của Mạc Sở kinh người, thời điểm Ngu Tiểu Mạc bị bắt giúp Mạc Sở phóng thích thì giác ngộ được. Tay dần dần cứng đờ nhức mỏi, mà Mạc Sở hình như không có ý muốn buông ra, Ngu Tiểu Mạc nhịn không được lén hé mắt nhìn y.

Kết quả vừa mở mắt, lòng bàn tay hắn liền dính một lớp chất lỏng nhớp nháp ấm áp.

"....."

Bên tai là tiếng cười sung sướng, Ngu Tiểu Mạc đỏ mặt, một lần nữa nhắm nghiền hai mắt, chui vào lòng Mạc Sở.

Nhắc tới cũng kỳ quái, trước mặt người ngoài, hắn lúc nào cũng là một bộ dạng lạnh lùng xa cách không cho người nào tiếp cận. Mà trước mặt Mạc Sở, hắn lúc nào cũng là một kiểu —— bị áp chết không chút nào sợ hãi.

Hắn ỷ lại Mạc Sở, đồng thời theo quan hệ của hai người càng ngày càng thân mật, loại ỷ lại này càng ngày càng sâu hơn.

Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một lúc, thể lực từ từ khôi phục, trong không khí vẫn còn tản ra hương vị ái muội.

"Thật muốn cứ như vậy ăn sống em."

Mạc Sở ôm người của mình, nhẹ nhàng cọ cọ lên người hắn.

Những lời này, đã là lần thứ hai y nói ra.

Trời biết y muốn người này đến mức độ nào, khát vọng nhiều năm như vậy, rõ ràng gần ngay trước mắt, rõ ràng dễ như trở bàn tay, y lại chỉ có thể nhịn xuống.

Đúng vậy, dù cho cái thế giới ABO này có bao nhiêu tốt, dù cho ngay từ đầu y hiểu biết thế giới này liền kích động, y cũng không thể hạ thủ trong lúc này.

Không cam lòng nhíu mày, Mạc Sở càng ôm chặt người trong lòng.

Có một số việc chỉ sau khi tỉnh táo lại mới có thể suy xét rõ ràng, hiện tại y chỉ có thể đi một bước tính một bước, không thể nóng vội. Muốn người trong lòng chân chính tiếp thu mình, còn cần đợi thêm thời gian.

Đợi đến khi hắn biết được thân phận của mình, đợi đến khi hắn hoàn toàn thích mình. Nếu như hành động tùy tiện... Mạc Sở quá rõ tính tình người này, một khi quá xúc động, sẽ mất đi người này, mất đi tất cả.

Trong đầu hiện lên một số hồi ức không tốt, Mạc Sở nhíu mày, chế trụ cằm Ngu Tiểu Mạc, để lại trên môi hắn một dấu răng hằn sâu.

"Tê —— "

Ngu Tiểu Mạc bị cắn đau, hít hà.

Trên mặt Mạc Sở hiếm khi xuất hiện biểu tình giận giữ: "Lần sau không được đẩy ta ra, biết không?"

Hoàn toàn chẳng hiểu gì, Ngu Tiểu Mạc ngơ ngác: "Cái... Cái gì?"

Mạc Sở cũng không định giaỉ thích, trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Hiện tại em có phải có thể thúc đẩy cốt truyện phát triển hay không? Tiến độ là bao nhiêu?"

Y xoay chuyển sang đề tài này khá tùy hứng, rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện vừa rồi, Ngu Tiểu Mạc cũng nghe theo, kiểm soát giao diện của mình ra xem.

Thật đúng là vừa khéo, giao diện vừa xuất hiện, hệ thống nhảy ra nhắc nhở mới.

Đinh.

[ Tiến độ nhiệm vụ: 4/10 ]

[ Điểm tích lũy: 300 ]