Màu Nắng Màu Mưa

Chương 34: NGOẠI TRUYỆN I Đóa hàm tiếu tình yêu

Nở một nụ cười đầy ranh mãnh, Cát Nguyên (Sanyuan đấy pà kon) vứt tập hồ sơ vào trong chiếc ô-tô của mình.

_ Havir! Mày hãy xem tao sẽ làm gì mày!

Đưa tay lên nới lỏng cà-vạt, Cát Nguyên thở ra một hơi đầy mệt mỏi cùng lúc đó, anh nhìn thấy chiếc xe tay ga của Hải Luân phóng vụt qua.

_ Còn chưa đến giờ nghỉ trưa mà nó đi đâu thế này?!- Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán Cát Nguyên. Không chần chừ lâu, anh ta vội vàng vào xe và bám theo chiếc tay ga của Hải Luân. Và chẳng mấy chốc, anh ta dừng xe đối diện với trường đại học Sài Gòn.

_ Đới Thanh San! Lên Việt Hoàng!- Cát Nguyên nheo mày.- Còn cô nhóc kia là ai?

Và tất cả những gì đã xảy ra giữa bốn người bọn họ, Cát Nguyên đã chứng kiến từ đầu đến cuối, không sót bất kỳ một chi tiết nào cả. Khi Hải Luân vừa đuổi theo cô gái kia, anh ta cũng đã vội vàng bám theo. Giữ khoảng cách anh toàn, anh ta đã theo dõi được cảnh tình tứ của cậu em cũng cha khác mẹ với mình.

“Tách”, một tấm ảnh thật đẹp và tình tứ ngay giữa đường của Hải Luân được Cát Nguyên chụp lại. Nở một nụ cười đầy đắc ý, anh ta cua xe đi...

“Giờ về công ty thì sẽ bị bà ta quản lý chi bằng mình đi làm vài việc thú vị thì hơn” nghĩ thế, Cát Nguyên lái xe vào một con đường khác rồi anh rút điện thoại ra.

_ Alô! Mày điều tra cô gái có tên là Quỳnh Băng sinh viên năm nhất của trường Sài Gòn cho tao. Cuối giờ chiều nay, ta muốn có tất cả thông tin có liên quan đển cô gái đó.

Dứt câu, Cát Ngyên tắt điện thoại rồi lại gọi cuộc khác.

_ Alô! Nhất Cường phải không?...Tôi có một vài thông tin thú vị dành cho cậu đây...Tin rất béo bở! Thế nào? Vậy thì gặp cậu ở chỗ cũ.

Chẳng mấy chốc, Cát Nguyên đã dừng xe ở trước nhà hàng Thiên niên kỷ ở quận 1(chế đấy pà kon, mọi người đừng có đi tìm nha)...

...Đưa chiếc điện thoại đã mở sẵn hình cho Nhất Cường, một tay phóng viên xem, Cát Nguyên hơi nhếch môi lên.

_ Sao bức ảnh này đáng giá không?

_ Wow! Cảnh ôm ấp ngay giữa phố à?- Chất giọng của Nhật Cường đầy thích thú. Thú vị đấy! Nhưng cô gái này là ai?

_ Nếu tôi đã biết thì tôi chả tìm tới cậu.

_ Cậu làm khó tôi quá!- Nhật Cương bật cười.- Ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết tên của cô em này chứ.

_ Quỳnh Băng!- Cát Nguyên trả lời ngắn gọn.

_ Cái tên đẹp đấy! Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu...nhưng...- Nhật Cường đưa tay ra hiệu.

_ Yên tâm!- Cát Nguyên cười khẩy một tiếng.- Làm cho tốt việc của cậu đi. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.

_ Ái!

Kèm theo tiếng kêu thất thanh ấy là chiếc áo sơ-mi của Cát Nguyên bị vấy bẩn, nước xào màu đỏ vấy bẩn một bên chiếc sơ-mi của anh ta. Và tiếp theo là “xoảng”

_ Xin lỗi quý khách! Thành thật xin lỗi!

Cát Nguyên quay lại định cho người phục vụ một trận tơi bời. Nhưng cái ý định ấy của anh ngay lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt và đầy sợ hãi của một cô gái trẻ.

_ Xin lỗi quý khách! Nữ phục vụ vẫn rối rít xin lỗi.

_ Di với chả đứng!- Nhất Cương buông một câu.

_ Không có gì đâu!

_ Thành thật xin lỗi quý khách!

_ Có chuyện gì thế?

Chất giọng ấy vừa cất lên, gương mặt của nữ nhân viên phục vụ trắng bệch không còn một giọt máu.

_ Xoan Đào! Tại sao lại thế này?

_ Xin lỗi ông chủ!

Ông chủ nhà hàng vội quay đầu lại.

_ Tôi thành thật xin lỗi! Cô gái này vừa mới vào làm. Chân tay lóng ngóng! Mong anh bỏ quá cho.

_ Không có gì đâu!

_ Cảm ơn anh!

Dứt câu, ông chủ quay về phía Xoan Đào và khẽ lắc đầu rồi sau đó ông bỏ đi thẳng. Xoan Đào khẽ thở ra và cô chậm rãi ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lên. Cát Nguyên cũng chậm rãi ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh bỏ vào khay và trong anh ta len lõi một cảm xúc thật kỳ lạ.

_ Không sao đâu! Tôi tự thu dọn được.- Xoan Đào vội ngăn Cát Nguyên lại.- Anh không cần phải làm thế đâu.

_ Dù sao cũng lỡ rồi để tôi thu dọn giúp cô.

_ Cảm ơn!

Vừa nói, Xoan Đào nhìn Cát Nguyên với đôi mắt đầy cảm kích. Đây là lần đầu tiên có người nhìn anh ta với đôi mắt như thế mà người đó lại là một cô gái trẻ. Tim anh ta bỗng tăng nhịp một cách kỳ lạ.

_ Không có gì!

Vừa thu dọn cùng với Xoan Đào, Cát Nguyên vừa nhìn ngắm thật kỹ gương mặt của cô gái ấy. Một gương mặt thanh tú khiến cho người đối diện có cảm giác cô gái ấy thật yếu đuối và cần được ai đó bảo vệ chở che...

_ Cảm ơn anh!- Vừa nói, Xoan Đào vừa đứng lên và mỉm cười.

_ Tôi đã nói là không có gì rồi mà!- Cát Nguyên đứng lên và mỉm cười đáp trả.

Và khi Xoan Đào cất bước quay đi, Cát Nguyên thẩn thờ nhìn theo như kẻ mất hồn. Phải một lúc lâu sau đó anh ta mới tỉnh ra là có người từ nãy giờ đang “theo dõi” anh ta. Anh ta vội quay trở lại bàn ăn.

_ Cô gái đó xinh nhỉ?- Nhật Cường cười ranh mãnh.

_ Đàn ông ai mà chả thích gái đẹp. Cũng giống như đàn bà ai mà không thích trai giàu.

_ Cứ như những gì anh nói thì trên đời này chả có tình yêu.- Nhật Cường ngồi dựa ngửa ra sau.

Lời nói ấy của Nhật Cường khiến Cát Nguyên ngẩn người ra. Yêu ư? Không thể như thế được! Nhưng thật sự mà nói cô gái Xoan Dào này khiến anh cảm thấy xao xuyên vô cùng...

...Bữa ăn trưa của cả hai diễn ra trong bầu không khí im lặng. Không hẳn là Cát Nguyên và Nhật Cường không có gì để nói với nhau mà bởi mỗi người đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Đối với Nhật Cường, anh ta đang nghĩ cách làm sao để có thể kiếm được món hời lớn từ những gì mà Cát Nguyên cung cấp cho anh ta. Còn đối với Cát Nguyên, suy nghĩ của anh ta lúc này cũng thật là lạ, đó không phải là suy nghĩ làm sao để loại bỏ bà Ba và Hải Luân ra khỏi tập đoàn nữa, mà là những suy nghĩ thật khác và thật mới mẻ, cô gái ấy anh mới chỉ vừa gặp có một lần thôi nhưng cô đã tạo cho anh không ít ấn tượng. Vẻ bề ngoài có chút gì đó yếu đuối nhưng không hề dễ dàng bị đánh gục, thật giống với mẹ anh trước kia, một người phụ nữ dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ. Và rằng những suy nghĩ về cô gái ấy khiến cho anh cảm thấy thoải mái hẳn, bao nhiêu bực dọc, mệt mỏi đều tan biến cả...

...................

_ Cứ thế nhé!- Cát Nguyên nhếch môi lên.

_ Được rồi! Anh yêu tâm!

Dứt câu, Nhật Cường bước đi thẳng về phía chiếc mô-tô của mình.

Cát Nguyên khẽ cười thành tiếng rồi tiến về phía chiếc ô-tô của mình, bật chợt Xoan Đào lọt vào nhãn giới anh ta. Anh ta mỉm cười thích thú và sải những bước dài về phía cô.

_ Xoan Đào!

Xoan Đào vội quay lại khi nhìn thấy chàng thanh niên khi nãy cô va vào.

_ Là anh?- Chất giọng của Xoan Đào đầy ngạc nhiên.- Sao anh lại biết tên tôi?

_ Lúc nãy ông chủ có nói tên cô.

_ Ồ! Thế anh gọi tôi có chuyện gì.

_ À...- Cát Nguyên tỏ ra lúng túng.- Uhm...cái áo của tôi bị bẩn rồi.

Xoan Đào e dè nhìn vào phần dưới của chiếc áo sơ-mi mà Cát Nguyên đang mặc đã bị ố vàng.

_ Vậy...?

_ Là do cô nên nó mới bị như thế này.

_ Thế...anh muốn sao?

_ Tôi muốn cô giặt nó cho tôi!- Cát Nguyên đề nghị và trong lẩn khuất trọng giọng nói ấy có tiếng cười.

Xoan Đào khẽ thở ra.

_ Vậy anh đưa áo đây, tôi sẽ đem về giạt rồi gửi trả anh.

_ Giữa thanh thiên bạch nhật thế này cô bảo một thằng con trai cởi áo đưa cho cô, như thế có quá đáng không Xoan Đào?

_ Hả?- Xoan Đào ngớ người ra.- Thế...bây giờ phải làm thế nào?

Cả hai im lặng lúc lâu.

_ Như thế này, tôi sẽ đưa cô về nhà rồi cô tìm cho tôi cái áo nào đó còn cái áo này cô giữ lại giặt cho tôi.

_ Uhm...- Xoan Đào nghĩ ngợi.- Có tiện không?

_ Thế cô có cách nào hay hơn không?

Xoan Đào xịu mặt xuống lắc đầu.

_ Tôi không nghĩ ra.

_ Mà này, tôi có tên đàng hoàng nhé đứng có xưng hô trỗng với tôi.

_ Thế à?- Xoan Đào ngẩng mặt lên nhìn Cát Nguyên, sự sợ hãi biến mất thay vào đó là sự thách thức.

_ Tất nhiên! Con người ai mà chẳng có tên. Tôi là Cát Nguyên. Còn cô xem chừng đang là sinh viên.

_ Năm ba.- Xoan Đào tiếp lời.

_ Cô nhỏ hơn em gái tôi một tuổi. Vậy tính ra cô nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Chúng ta xưng anh em cho tiện. Thế nào.

_ Whatever!

_ Thế khi nào em tan ca?

_ Tôi...uhm...em tan ca rồi.

_ Vậy bây giờ chúng ta đi!

Xoan Đào gật đầu rồi theo Cát Nguyên và bước lên xe...Suốt dọc đường đi, bầu không khí trong xe hoàn toàn im lặng, cả Cát Nguyên lẫn Xoan Đào không ai nói với ai câu nào cả. Tuy nhiên Cát Nguyên lại cảm thấy vui và thoải mái rất nhiều. Một niềm vui thật khó tả. Và anh ta cẩm thấy tâm hồn mình rạo rực tràn đầy sức sống...Sau hơn một tiếng, với sự chỉ dẫn của Xoan Đào, cả hai người cũng tới khu nhà trọ mà Xoan Đào trọ. Cả hai bước xuống xe và bước vào khu nhà trong sự nhạc nhiên của mọi người. Trong khi Xoan Đào tía tai đỏ mặt thì Cát Nguyên là thấy lòng rất vui.

_ Đào! Bạn trai mày đó hả?

_ Bảnh ghê nhà!

_ Mày có bạn trai khi nào zẫy Đào? Phong độ thiệt đó!

_ Hai người xứng đôi ngê nha!

Dừng chân ở một ngôi nhà nhỏ nằm khá biệt lập với các nhà trọ khác, Xoan Đào nhăn trán vì tiếng nhạc ầm ĩ bên trong.

_ Nhạc! Nhạc! Lúc nào cũng nhạc!

_ Có chuyện gì thế?- Cát Nguyên xoay về phía Xoan Đào.

_ Không có chuyện gì đâu.

Nói đoạn Xoan Đào mở cửa ra. Và ngay lập tức tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào tai hai người.

_ Nguyên Anh! Nguyên Anh! Tắt nhạc ngay!

Xoan Đào phải kêu hai ba lần thì cái tên con trai đang nhảy điên cuồng trong nhà mới chịu tắt nhạc.

_ Ơ! Chị! Chị về hồi nào thế!

_ Một tiếng rồi!- Xoan Đào gằng từng tiếng một.

_ Khục!- Đứng bên cạnh, Cát Nguyên nén cười.

_ Ủa sao hôm nay chị tan ca sớm thế?- Nguyên Anh nhăn trán vì cảm thấy có gì đó không ổn.- Vô lý! Sao lại thế?

_ Mở nhạc to như thế ai vào nhà cũng không biết. Có ngày cướp nó vào cắt cổ mày đấy em à.

_ Rock thì phải mở to nghe mới sướng chứ. Mà...- Nguyên Anh lúc này mới để ý đến người đứng cạnh Xoan Đào.- Ai thế? Bạn trai chị hả?

Xoan Đào thoáng đỏ mặt.

_ Không! Là khách hàng của chị. Lúc nãy chị làm đổ đồ ăn vào người anh ấy.

_ Trời ơi!- Vừa nói, Nguyên Anh vừa ngã vật ra giường.

_ Chào em! Anh là Cát Nguyên! Sau này có khi sẽ đến nhờ chị em giặt áo dài dài.

Trong khi Cát Nguyên cười thật tươi, Xoan Đào mở căng mắt nhìn Cát Nguyên.

_ Haiz! Chị ơi! Chị cẩn thận giúp emđi, cứ kiểu này em với chị chết đói mất.

_ Nhiều chuyện quá! Em lấy giúp anh ấy một chiếc áo sơ-mi đi.

_ Ok!

Dứt câu, Nguyên Anh mở tủ và lấy ra một chiếc áo sơ-mi màu xanh nhạt rồi đưa cho Xoan Đào.

_ Áo này anh mặc có vừa không?- Xoan Đào quay sang hỏi Cát Nguyên.

_ Không biết nữa! Để anh mặc thử đã. Nhà vệ sinh ở đâu.

_ Ở kia!- Vừa nói, Xoan Đào vừa chỉ vào căn phòng nhỏ phía dưới gần cầu thang.

Nói đoạn Cát Nguyên cầm lấy chiếc áo và rảo bước vào trong.

Xoan Ddaonf tiếng về phía Nguyên Anh.

_ Chị cảnh cáo lần cuối lần sau chị về mà còn nghe thấy em mở nhạc to như thế nữa là chết với chị.

_ Biết rồi bà chị!- Nguyên Anh lè lưỡi.- À! Mà hồi nãy, chú Năm có gọi vào nói bệnh của ba trở nặng rồi.

_ Ừ!- Xoan Đào thở dài.- Chị biết rồi! Chú Năm cũng đã gọi điện cho chị nên chị mới xin về sớm. Ngày mai chị sẽ lên trường xin nghĩ. Chị sẽ về quê xem sao.

_ Cho em về với!

_ Không được! Em phải ở đây học!

_ Đi mà chị!

_ Không được! Em ở đây học đi! Ba mà biết là ba tét đòn đó.

_ Ba yêu rồi có tét em được nữa đâu.- Giọng Nguyên Anh nghe yểu xìu.

_ Ba không tét thì chị tét! Ở đây ráng học đi. Chị sẽ thu xếp lên sớm.

_ Rất vừa!- Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Cát Nguyên vừa nói.

_ Thế thì tốt quá!- Xoan Đào cười thật tươi.- Vậy anh cứ mặc chiếc áo đó đi. Còn chiếc áo của anh, tôi...uhm...sẽ giặt.

_ Được! Vậy ngày một anh sẽ tới lấy.

_ Không cần thế đâu!

“Reng...reng...reng”, điện thoại của Cát Nguyên đổ hồi chuông thật dài. anh ta vội ra ngoài nghe. Và không lâu sau đó, anh ta trở vào.

_ Quyết định thế nhé! Ngày mốt anh sẽ quay lại đây lấy áo.

Dứt câu, Cát Nguyên đi thẳng không kịp để cho Xoan Đào lên tiếng. Một nụ cười thật tươi được vẽ trên môi của Cát Nguyên. Không phải vì cú điện thoại vừa rồi mà là vì cô gái ấy...