Editor: Vanny

Từ trước tới nay Thẩm Mẫu Đơn không hề biết bản thân có thể mất mặt như vậy, bị điện hạ vuốt ve tới mức có cảm giác thì cũng thôi đi, vậy mà nàng còn… nàng nhịn không được lại nhìn vệt nước lớn trên tấm chăn, trong lòng càng ngày càng lúng túng, bây giờ còn bị điện hạ ôm như vậy nữa. Nàng chỉ hận không thể đập đầu chết quách cho xong, sau này nên đối diện với người này như thế nào đây?

Nhìn nàng khóc tới nỗi thở không ra hơi, dáng vẻ đáng thương nước mắt lả chả, Vệ Lang Yến khẽ thở dài một cái, cúi đầu hôn lên gò má của nàng. Mặc dù bụng dưới vẫn căng cứng như cũ nhưng hắn cũng không dám xâm phạm nàng hơn nữa. Thấy ánh mắt nàng nhìn xuống tấm chăn, hắn cũng theo đó nhìn qua. Lúc nhìn thấy vệt nước đọng kia, hắn hơi lặng người đi, lúc nãy quá tập trung nên căn bản không chú ý tới nàng đã trào dịch ra ngoài. Bây giờ nhìn thấy vệt nước trên giường này, lại nhìn nàng thẹn quá hóa giận mà khóc lóc thê thảm như vậy liền hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi, biết rằng nàng xấu hổ.

Vệ Lang Yến nhịn xuống ý cười trong lòng, nâng cằm nàng lên để nàng đối mặt với mình, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc nữa, ta sẽ không cười nàng đâu.” Chỉ mới dùng ngón tay thôi mà đã khiến nàng khoan khoái tới như vậy, hắn tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo.

Hắn vừa nói như vậy, gương mặt nàng càng ngày càng hồng, nước mắt càng rơi dữ dội hơn. Vệ Lang Yến lại hôn hôn khóe môi nàng, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này ta sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện chạm vào nàng nữa được chưa?”

Hắn vừa hôn vừa liếm. Cuối cùng Thẩm Mẫu Đơn khóc không nổi nữa, nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn. Nhưng Vệ Lang Yến lại không chịu buông tha nàng, đặt nàng ở trên giường, cầm tay nàng đặt vào chỗ đang căng cứng của hắn: “Mẫu Đơn, giúp ta với, ta khó chịu quá.”

Vừa vươn tay liền chạm vào thứ đang căng cứng nóng bỏng của hắn, khó khăn lắm Thẩm Mẫu Đơn mới ngừng được nước mắt lại có xu hướng muốn rơi tiếp, dùng sức muốn rút bàn tay của mình ra khỏi tay hắn, nhưng lại thấy dáng vẻ đau khổ đầy mặt của hắn: “Mẫu Đơn, ta thích nàng nên mới muốn cưới nàng vào cửa. Ta cũng muốn lần đầu tiên của chúng ta là đêm động phòng hoa chúc. Nhưng bây giờ nàng không chịu đồng ý, ta thực sự có chút nhịn không được, cũng không muốn cưỡng bức nàng. Nàng giúp ta đi có được không?”

Khi nào thì nàng thấy qua hắn ăn nói khép nép như vậy, cuối cùng cũng không rút tay ra. Tùy ý bàn tay to lớn của hắn bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy cái căng cứng nóng bỏng của hắn, bắt đầu di chuyển lên xuống. Mặc dù yên lặng đồng ý động tác của hắn, nhưng nàng lại không dám nhìn thẳng hắn, đỏ mặt xoay đầu nghiêng về một bên. Không biết đã qua bao lâu, tay dần mỏi đi, mới nghe thấy tiếng nặng nề của hắn vang lên, cái cứng rắn của hắn bắn ra một dòng dịch nóng bỏng vào trong tay nàng.

Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn đỏ bừng, cuống quýt rút tay mình về, lấy khăn tay ra lau chùi hết chất dịch màu trắng trên tay nàng. Đầu nàng cúi rất thấp, không dám nhìn dáng vẻ của hắn.

Vệ Lang Yến khẽ cười ra tiếng, nghiêng đầu hôn lên gò má của nàng, nhìn thấy quần áo lót của nàng bị hắn xé nát ở bên cạnh, hỏi: “Quần áo của nàng để ở đâu? Ta đi tìm hai cái mới cho nàng thay vào.”

Nàng cúi thấp đầu, giọng nói rầu rĩ vang lên: “Điện hạ, thiếp… thiếp tự mình làm là được rồi. Điện hạ có thể ra ngoài đợi trước một lát không.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.

Vệ Lang Yến biết rõ giờ phút này nàng đã xấu hổ tới cực điểm rồi, cũng không tiện kích động nàng thêm nữa, đứng dậy bước xuống giường, sửa sang lại quần áo, rồi nhanh chóng vòng qua bình phong ra bên ngoài đợi.

Lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới quay đầu nhìn về đống lộn xộn ở trên giường. Bây giờ trên đó không chỉ có dịch của nàng mà còn có tinh dịch màu trắng của hắn, nhắc nhở nàng, lúc nãy rốt cuộc nàng và điện hạ đã làm những gì. Tuy rằng vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng nhưng cũng đã làm gần hết rồi còn gì. Ngẩn ngơ ngồi ở trên giường một hồi, nàng mới cứng nhắc bước xuống giường, chân trần đi tới tủ quần áo ở bên cạnh. Từ trong tủ lấy ra cái yếm và quần lót, từ từ mặc vào, lúc này mới trở lại đầu giường ngồi xuống.

Lại qua hơn nửa ngày, nghe thấy giọng nói của điện hạ ở phía bên kia bình phong: “Mẫu Đơn?”

Nàng đáp lại một tiếng, thầm thở dài, mang giày vào rồi đi vòng qua bình phong ra đằng trước, trông thấy điện hạ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Vệ Lang Yến thấy nàng đi ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại hơi có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy nếu nàng sớm đồng ý hôn sự thì giờ đây hai người cũng không cần phải chưa tận hứng như vậy. Nàng còn quá thẹn thùng, nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng, hắn vẫy vẫy tay với nàng: “Qua đây”

Thẩm Mẫu Đơn chậm rì rì đi tới, thấy hắn vỗ vỗ đùi mình. Nàng chần chừ một chút nhưng vẫn là ngồi xuống, tùy ý hắn ôm lấy eo nàng, qua một hồi, nàng hỏi: “Điện hạ, người… lúc nào thì đi?”

Nhưng Vệ Lang Yến lại không trả lời câu hỏi này của nàng, chỉ hỏi: “Bây giờ người của Thẩm gia đều đã biết quan hệ của chúng ta. Nàng định như thế nào? Lúc nào thì gả cho ta?” Nhìn dáng vẻ cúi đầu buồn bực không nói của nàng, hắn lại hỏi: “Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì? Nếu là lo lắng vấn đề dòng dõi thì ta đã từ từ cất nhắc người nhà của nàng rồi. Mẫu Đơn, ta thật lòng muốn cưới nàng. Bây giờ có phải nàng nên cho ta lời xác nhận rồi không?”

Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì ư? Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn chua xót không thôi. Nàng đang lo lắng qua không lâu nữa hoàng thượng sẽ băng hà, thái tử kế vị, sau đó thì dân chúng lầm than, các vị quan viên đều chọn hắn lên làm tân đế. Sau khi chiến tranh một năm thì hắn đăng cơ làm hoàng đế, tới lúc đó liệu hắn có hối hận vì đã cưới nàng làm thê tử hay không? Coi như tới lúc đó hắn không hối hận thì Thẩm gia bọn họ lại bị đặt vào cảnh đầu sóng ngọn gió. Kỳ thật nàng rất muốn nói với vị điện hạ này rằng hắn phải đợi một năm. Một năm sau hắn là tân đế, tới lúc đó tự hắn cũng biết thân phận của hắn và nàng không xứng tới cỡ nào. Nhưng những lời này nàng không dám nói ra, suy nghĩ nửa ngày mới dám ấp úng nói: “Nếu đã như vậy rồi, nếu điện hạ đã khăng khăng như thế, vậy thì cứ đón thiếp vào cửa làm thiếp là được rồi.” Như vậy thì sau này hắn làm hoàng đế rồi, Thẩm gia bọn họ sẽ không bị đặt vào cảnh đầu sóng ngọn gió. Hơn nữa sau này hắn sẽ không phải hối hận vì đã cưới nàng làm thê tử, đây coi như là cách tốt nhất hiện tại rồi.

Vốn nghĩ rằng bản thân đã đưa ra biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng không ngờ lời vừa nói ra, nhiệt độ ấm áp trong phòng lập tức hạ xuống, giờ là đầu hạ nhưng Thẩm Mẫu Đơn lại có cảm thấy hơi ớn lạnh trong người. Nàng không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn nét mặt lạnh lùng của điện hạ.

Vệ Lang Yến thật không hiểu một lòng chân thành cầu hôn của mình lại bị nàng chà đạp như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh đi, lạnh lùng nói: “Nàng thực là quá nực cười. Cô nương nhà ai mà vừa nghe đến được làm phi tử của thân vương không phải liền gấp gáp gả vào hay sao. Nàng thì hay rồi, bây giờ lại còn tự hạ thân phận muốn làm thiếp? Tình cảm của bổn vương dành cho nàng có thể mặc cho nàng chà đạp như vậy sao? Hay là kỳ thực nàng không để tình cảm của bổn vương vào mắt, thật sự vô cùng chán ghét bổn vương!”

Ngày thường lúc nói chuyện với Mẫu Đơn hắn đều tự xưng là ta, bây giờ đã đổi sang bổn vương rồi, có thể thấy hắn thật sự rất tức giận.

Mẫu Đơn làm sao dám nói ra chuyện sau này hắn sẽ là hoàng đế chứ, chỉ đành cắn chặt răng không nói. Nàng lại nghe tiếng hừ lạnh của hắn: “Nàng là muốn làm thiếp cho người ta vội vàng như vậy? Hay là trong lòng nàng căn bản không có bổn vương, chỉ nhớ thương Trì đại ca ở Lâm Hoài của nàng?”

Vừa nghe chuyện kéo tới trên đầu Trì đại ca, Mẫu Đơn lập tức nói: “Điện hạ, không phải vì Trì đại… Trì đà chủ, chỉ là điện hạ thân phận tôn quý, dân nữ thật sự không xứng với tới.” Nàng không thể để điện hạ hiểu lầm Trì đại ca. Trì đại ca không dễ gì mới đạt được địa vị như ngày hôm nay, không thể vì mình mà bị điện hạ đẩy về vị trí ban đầu được.

Tuyệt đối không muốn nghe những lời này, điện hạ càng ngày càng cáu kỉnh, giọng nói cũng càng ngày càng lạnh, hắn cười lạnh nói: “Nàng thật sự không có nửa phần tình cảm nào với Trì đại ca sao? Nếu như không có thì tại sao nàng lại tặng trân châu của bổn vương ban cho nàng cho một người chẳng qua chỉ mới gặp vài lần, để hắn làm vật cầu xin ân tình của bổn vương?” Nhớ tới chuyện này, trong lòng hắn càng ngày càng bực bội. Hắn đường đường là một thân vương vậy mà lại thua kém một thường dân, thật là nực cười hết sức.

Dĩ nhiên câu nói này Thẩm Mẫu Đơn không biết tiếp lời như thế nào: “Điện hạ, không phải như vậy đâu?”

“Vậy thì như thế nào?” Điện hạ chất vấn.

Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp, ngẩng đầu nhìn hắn, ấp úng nói: “Thiếp… thiếp có… có tình cảm với điện hạ, chỉ vì bất đắc dĩ nên mới không dám tiếp nhận tình cảm của điện hạ. Nếu… nếu điện hạ cứ khăng khăng muốn cưới thiếp, xin điện hạ có thể đợi một năm hay không? Cầu xin điện hạ đó, thiếp thật sự có nỗi khổ riêng, cũng mong điện hạ đừng hỏi thêm gì nữa. Nếu… nếu điện hạ thực sự nhịn không được, thiếp… thiếp không ngại sớm chút…” Những câu tiếp theo nàng thực sự nói không nên lời.

Vệ Lang Yến chỉ nghe thấy câu “Thiếp có tình cảm với điện hạ” thì gương mặt căng thẳng của hắn lập tức thả lỏng, thần thái sáng lạng nhìn nàng: “Nàng thật sự có tình cảm với ta sao? Không phải đang lừa ta chứ?”

Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu: “Dĩ… dĩ nhiên là thật rồi, vẫn mong điện hạ cho thiếp thời gian một năm.” Một năm sau, nếu điện hạ vẫn cứ khăng khăng như vậy thì nàng cũng không còn lời nào để nói.

Rốt cuộc Vệ Lang Yến cũng không hỏi thêm gì nữa, cúi đầu hôn trán nàng: “Một năm sợ rằng ta đợi không được, vậy thì một tháng sau đi.”

Một tháng sau, Thẩm Mẫu Đơn tính tính thời gian. Một tháng sau hoàng thượng đã băng hà rồi, tới lúc đó điện hạ sẽ bị triệu về An Dương, lần bận rộn này cũng tốn thời gian mấy tháng, sau đó là chiến tranh liên miên, sợ rằng coi như hắn có lòng muốn cưới nàng thì cũng không có thời gian, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Hai người lại nán lại ở trong phòng hơn nửa ngày, mãi đến lúc cơm tối điện hạ cũng chưa đi, ở Thẩm phủ dùng cơm với Mẫu Đơn xong rồi mới đi.

Chân trước điện hạ vừa đi, đúng lúc Thẩm Thiên Nguyên muốn hỏi chuyện của Mẫu Đơn và điện hạ, thì bên kia lão phu nhân cho người tới, nói là mời người của tam phòng qua.

Đến khi tới chỗ lão phu nhân bên kia, mọi người nhìn thấy sắc mặt lão phu nhân không ổn lắm. Lão phu nhân nhìn Thẩm Mẫu Đơn, cuối cùng cũng không dám nổi giận, chỉ sa sầm mặt hỏi: “Tứ Tỷ Nhi, rốt cuộc con và điện hạ đã xảy ra chuyện gì? Nếu trong lòng điện hạ có con thì tại sao lại không đón con vào cửa. Con không danh không phận ở trong phòng với điện hạ cả buổi chiều, nói ra thì tính như thế nào đây? Mất hết thể diện của Thẩm gia chúng ta!”

Lữ thị cũng lo lắng nói: “Phải đó, Tứ Tỷ Nhi, rốt cuộc điện hạ suy nghĩ như thế nào, sao ngay cả một danh phận cũng không chịu cho con?” Thấy rõ ràng là rất quan tâm Tứ Tỷ Nhi nhà bà, vậy thì tại sao lại không chịu cho nó một danh phận.

Thẩm Mẫu Đơn cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói: “Tổ mẫu, đại bá mẫu, suy nghĩ của điện hạ con cũng đoán không ra, cũng… cũng không dám nhắc chuyện này với điện hạ.”

Toàn bộ người của Thẩm gia cũng chỉ có Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán biết chuyện điện hạ muốn cầu hôn Mẫu Đơn, hai người đều không lên tiếng.

Sắc mặt lão phu nhân càng ngày càng không tốt. điện hạ lại không phải là người bình thường. Bà cũng không dám ép điện hạ đón Tứ Tỷ Nhi vào cửa, bây giờ chỉ đành bảo người của Thẩm gia giữ kín chuyện này, không được nói chuyện này ra ngoài. Căn dặn người nhà và bọn hạ nhân một loạt xong, lão phu nhân sắc mặt không tốt giải tán mọi người.

Thẩm phủ bên này đào tim móc phổi ra suy đoán tâm ý của điện hạ thì Thẩm gia chi chính bên kia cũng là một đêm không ngủ.