La Nam bị tiểu nha hoàn này gọi lại, nghe nha hoàn nói cơ thể Diêu Nguyệt cô nương không khỏe đang nghỉ ngơi ở trong sương phòng cũng không muốn quan tâm, nhưng tiểu nha hoàn lại nói: "Đại gia, người mau qua xem một chút đi, nhìn dáng vẻ Diêu cô nương hình như rất khó chịu, nếu không nô tỳ đi mời đại phu tới đây xem bệnh cho Diêu cô nương."

Vào ngày thọ thần của phụ thân lại đi mời đại phu thì còn ra thể thống gì nữa, sắc mặt La Nam âm trầm, hắn ta phải đi xem xem rốt cuộc nữ nhân này làm sao: "Không cần đi mời đại phu đâu, ta đi xem xem xảy ra chuyện gì, nơi này còn một đống việc nên ngươi không cần qua đó nữa, ở đây phụ một tay đi." Dứt lời, sải bước rời đi.

Nơi này cách viện của hắn ta không xa, chẳng mấy chốc đã đến đầu viện, nhìn thấy cửa phòng đóng kín, nhíu mày, mặt mày anh tuấn lộ vẻ không kiên nhẫn, sải bước nhanh lên bậc thềm, đẩy cửa phòng ra. Không ngờ vừa bước vào phòng, một cơ thể mềm mại lập tức nhào vào trong lòng hắn ta, hai cánh tay trắng nõn bám chặt vào cổ hắn ta, hắn ta nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng, đồng thời một đôi môi mềm mại chạm vào bờ môi của hắn, nhẹ - liếm, gặm - cắn.

La Nam không ngờ vừa vào phòng lại có kết quả này, vốn định đẩy nàng ta ra, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng ta lập tức đưa xuống, chính xác luồn vào trong áo khoác kéo quần lót của hắn ta ra, đưa tay nắm lấy mệnh căn của hắn ta, gần như ngay lập tức, dục vọng của hắn ta từ bụng dưới lan ra toàn thân, bên tai là giọng nói mềm mại đáng thương của nàng ta: "Xin lỗi, La đại ca, là muội quá nhớ huynh, cho nên mới giả vờ không khỏe để lừa huynh tới đây, xin lỗi huynh, muội chỉ muốn gặp huynh, sờ huynh một chút, La đại ca, muội không mong muốn gì cao xa, không mong huynh sẽ lấy muội làm bình thê, không mong được ngày ngày ở bên cạnh huynh, chỉ mong La đại ca đừng rời xa muội, đừng lạnh nhạt với muội như vậy, thỉnh thoảng nhớ tới muội là được rồi."

Bên tai là lời nói nhỏ nhẹ miên man của nữ tử, trên người là cơ thể mềm mại, trắng nõn, bóng loáng của nữ tử, La Nam là một nam nhân bình thường, đương nhiên không thể cưỡng lại được sự mê hoặc như vậy, không kịp suy nghĩ, hắn ta ôm chặt cơ thể bóng loáng trong lòng vội vàng đi về phía giường, nữ tử cũng vòng hai chân thon dài kẹp chặt hông hắn ta. Trong đầu hắn ta chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt, không chú ý tới nụ cười đắc ý trên gương mặt nữ tử trong lòng.

~~

Thẩm Mẫu Đơn nhìn La Nam đi về phía hậu viện, nàng cũng biết kết quả hôm nay đã định. Nàng quá hiểu Diêu Nguyệt, tính tình Diêu Nguyệt hiếu thắng, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác bỏ rơi mình như vậy, cũng sẽ không cho phép bản thân bị xem thường như thế, có lẽ nàng ta đã từng do dự, nhưng kết quả cuối cùng, Thẩm Mẫu Đơn biết nàng ta chắc chắn sẽ lựa chọn làm như vậy.

Nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Trúc đang đứng cách đó không xa, ngay từ đầu nha hoàn này đã chú ý tới hành động của đại gia nhà mình và Diêu Nguyệt, bây giờ vẫn liên tục nhìn về phía hậu viện. Thẩm Mẫu Đơn biết nha hoàn này đã biết gian tình của La Nam và Diêu Nguyệt từ lâu rồi, kiếp trước bởi vì lòng ghen tỵ của nha hoàn này, đã dẫn nàng đến bắt gặp gian tình của hai người, hại nàng chết trong tay Diêu Nguyệt. Kiếp này, ta sẽ toại nguyện cho ngươi một lần vậy, ta sẽ khiến ba người các ngươi tiếp tục dây dưa với nhau suốt đời, Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ trong lòng.

Sắp tới giờ rồi, vừa rồi mấy nho sinh kia nói chuyện với La Thiên đang tìm La Nam khắp nơi, nàng không khỏi cười một tiếng, đứng dậy đi về phía mấy nho sinh kia: "Các ngươi có phải là bạn của La đại ca không? Ta là vị hôn thê của La đại ca, vừa rồi ta thấy La đại ca ở cùng với các ngươi, bây giờ ta có chút việc muốn tìm La đại ca, các ngươi có thấy huynh ấy ở đâu không?"

Trong đó có một vị công tử vóc dáng cao lớn nhưng gầy yếu nhìn Thẩm Mẫu Đơn nói: "Thật vinh hạnh, vinh hạnh, chúng ta đều là bạn của La huynh đệ, vừa rồi La huynh đệ vẫn còn ở đây, lúc sau thì không biết huynh ấy đã chạy đi đâu, chúng ta cũng đang đi tìm huynh ấy đây."

"Các ngươi cũng không biết sao, lúc này không biết La đại ca đã đi đâu rồi." Thẩm Mẫu Đơn nhíu mày buồn rầu, sau đó thấy Thanh Trúc đi tới, bèn kéo nàng ta lại, cười hỏi: "Thanh Trúc, ngươi có biết đại gia nhà ngươi đã đi đâu không? Chúng ta đang tìm huynh ấy đấy."

Thanh Trúc nhìn mấy người một cái, trong lòng phân vân một hồi, trong mắt hiện vẻ dứt khoát, nàng ta khẽ gật đầu: "Hồi nãy hình như nô tỳ thấy đại gia đi về phía hậu viện, Thẩm cô nương và mấy vị công tử đang tìm đại gia sao? Vậy để nô tỳ dẫn cô nương và mấy vị công tử qua đó."

Thanh Trúc ở phía trước dẫn đường, mấy nho sinh cùng Thẩm Mẫu Đơn đi phía sau tới sương phòng của La Nam, Thanh Trúc dẫn mấy vị đi lên bậc thềm, chỉ chỉ cửa phòng: "Hồi nãy hình như đại gia vào phòng này..."

Nàng ta vừa nói được nửa câu, một nho sinh nôn nóng đã đẩy luôn cửa phòng ra, cười nói: "La huynh, hôm nay là thọ thần của bá phụ, huynh lại trốn ở trong này làm cái..."

Đột nhiên lời của hắn dừng lại, sững sờ nhìn vào tình hình ở trong phòng, thấy một đôi nam nữ đang quấn quít với nhau ở trên giường.

Thanh Trúc đứng ở phía trước nhất, ngây ngốc nhìn tình hình trong phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không che giấu được sự kinh ngạc, qua hồi lâu mới phản ứng lại được, xấu hổ đỏ mặt, bưng mặt che mắt hét lên. Mấy nho sinh đứng phía sau, tình hình trong phòng chỉ nhìn một cái là hiểu ngay, chỉ có Thẩm Mẫu Đơn đứng ở sau cùng, bị mấy nho sinh cao lớn trước mặt cản trở, tình hình thế nào cũng không nhìn thấy, nàng mờ mịt hỏi: "Sao rồi? Đây làm sao vậy, sao lại đột nhiên lại hét lên? Bên trong đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Diêu Nguyệt và La Nam ở bên trong mới kịp phản ứng, Diêu Nguyệt chợt đẩy La Nam ra thét lên, tay chân hốt hoảng kéo chăn lụa qua che thân thể. Nàng ta hốt hoảng nghĩ, tại sao lại như vậy, tại sao không phải một mình Thẩm Mẫu Đơn qua đây, sao còn có nhiều nam nhân như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã sai ở đâu rồi? Không lẽ là Thẩm Mẫu Đơn cố ý kêu những nam nhân này tới để bêu xấu nàng ta?

Thẩm Mẫu Đơn càng thêm mờ mịt: "Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy? Sao Nguyệt Nhi cũng ở bên trong?" Dứt lời nàng muốn đi vào bên trong xem. Đột nhiên hai nho sinh phía trước nàng quay đầu lại, chắn trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, sắc mặt lúng túng nói với nàng: "Thẩm cô nương, tình hình bên trong cô nương tốt nhất đừng nhìn, tránh tổn hại tới danh dự của cô nương… Bên trong, vị hôn phu của cô nương đang cùng một cô nương tên Diêu Nguyệt nằm trên một cái giường…"

Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn trở nên trắng bệch trong nháy mắt: "Ngươi… Ngươi nói cái gì, sao... sao có thể..."

Nơi này cách sảnh tiệc phía trước không xa, hai tiếng la hét chói tai lập tức hấp dẫn sự chú ý của các vị khách phía trước, họ đều cho rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, vội vàng chạy về hướng bên này, tới khi phần lớn khách nhân chạy đến thì cửa phòng vẫn còn mở, Thanh Trúc run lẩy bẩy núp ở một bên, Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch ngồi xổm ở bên cạnh, mấy nho sinh sắc mặt lúng túng đứng ở cửa phòng, tới khi nhìn thấy phần đông người đều qua đây, sắc mặt mấy nho sinh càng thêm khó coi.

Mới đầu hai người bên trong vì tình huống bất ngờ xảy ra mà sợ ngây người, nhất thời không kịp phản ứng, tới khi nghe tiếng huyên náo bên ngoài cùng với tiếng bước chân của đám người thì mới phản ứng lại, Diêu Nguyệt vừa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa thét lên: " Mau đóng cửa phòng, các ngươi mau mau đóng cửa phòng lại!"

Mấy nho sinh lúng túng đưa lưng về phía cửa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai dám quay đầu.

Đoàn người đã đi tới đây, tình hình bên trong tự nhiên thấy rõ ràng, mọi người trợn mắt kinh ngạc, có mấy phu nhân không nhịn được mắng to: "Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì nữa, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại chuyện thông gian này."

Tẩu tử của Chương thị là người đầu tiên vào đây, nhìn quần áo xộc xệch của hai người thì dĩ nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh, bà ta chậc chậc  hai tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Chương thị đang đi đến đây cao giọng hô: "Đại tẩu, bây giờ thật sự như mong muốn của tẩu rồi, chậc chậc, thật không thể ngờ được người văn nhã như Nam Nhi lại làm ra loại chuyện này, Thẩm gia cô nương này thật là đáng thương!"

Chương thị và La lão gia hoảng hốt chạy qua, nhìn một cái liền hiểu rõ tình hình bên trong, trong nháy mắt sắc mặt hai người đều trắng bệch, La lão gia làm sao có thể chịu đựng được đả kích như thế này, thọ thần tốt đẹp của mình lại bị nhi tử và bạn tốt của vị hôn thê gây ra cái chuyện thông gian này, ông không thể chịu đựng được nữa, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.

Chương thị đâu thể ngờ được một lời đã nói ra sẽ thành sự thật, vừa rồi cũng chỉ là nói lung tung vài câu để nhục nhã Thẩm Mẫu Đơn thôi, nay lại xảy ra chuyện này, bà ta nhìn chằm chằm vào hai người quần áo xốc xếch bên trong, bỗng hét lên một tiếng, bước nhanh vào trong phòng, túm tóc Diêu Nguyệt ở trên giường kéo lên bắt đầu đánh: "Ta nói cái con tiện nhân lẳng lơ nhà ngươi dám quyến rũ con ta, ngươi cái đồ rách nát hạ tiện, đều là ngươi quyến rũ con ta, đồ tiện nhân có nương sinh không có nương dạy nhà ngươi..."

Mắt thấy Chương thị càng mắng càng khó nghe, hòa lẫn với tiếng hét của Diêu Nguyệt, khuôn mặt La Nam trở nên âm trầm, rốt cuộc có người không chịu nổi nữa, đóng cửa phòng lại, tiếng la mắng đầy tức giận bên trong cùng tiếng la hét chói tai vẫn truyền tới tai của mọi người.

Thẩm Thiên Nguyên không thích tham gia náo nhiệt, chỉ ở tiền viện uống trà, đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến tiếng bàn tán xôn xao: "Thật không ngờ, La đại gia coi như là công tử văn nhã, lại làm ra chuyện tư thông cùng bạn tốt của vị hôn thê nhà mình, còn bị bắt tại trận, ngay cả vị hôn thê của mình cũng bắt gặp, nghe người ta nói may mà Thẩm cô nương này bị mấy nho sinh chặn lại nên không nhìn thấy được tình huống bên trong, nếu không thì không biết phải đau lòng như thế nào."

"Không nhìn thấy không phải cũng đau lòng muốn chết sao."

Thẩm Thiên Nguyên giật mình, tay vô thức buông ra, ly trà trong tay rơi xuống đất, dưới đất đầy mảnh sứ vỡ cùng lá trà hòa lẫn vào nhau. Sắc mặt ông rất khó coi, đứng dậy chạy nhanh về phía hậu viện, lúc tới nơi trong sân vẫn còn rất nhiều người xung quanh, đang nghị luận ầm ĩ, ông chen vào trong đám người, nhìn thấy Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch đang ngồi xổm trong góc phòng. Trong lòng Thẩm Thiên Nguyên đau nhói, vội chạy qua, đỡ Mẫu Đơn dậy, dịu dàng nói: "Mẫu Đơn, đừng đau lòng, có phụ thân ở đây, con yên tâm, phụ thân sẽ đòi lại công bằng cho con."

Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt tái nhợt lắc đầu một cái: "Phụ thân, La đại ca và... và Nguyệt Nhi sao lại như thế, sao bọn họ có thế đối xử với con như vậy? Phụ thân, phụ thân, con nên làm sao đây? Nữ nhi nên làm sao đây?"

Thẩm Thiên Nguyên vỗ vỗ lưng nàng, đau lòng nói: "Không sao, không sao đâu, mọi thứ đều sẽ qua, Mẫu Đơn, chúng ta bỏ hắn là được rồi, thiên hạ còn nhiều chàng trai tốt mà, phụ thân sẽ tìm một chàng trai tốt cho con được không?"

Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên, trong lòng hơi khó chịu, bây giờ nàng chỉ đau lòng cho phụ thân thôi, bởi vì chuyện này phụ thân chắc chắn rất khó chịu. Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc gật đầu một cái, nở nụ cười thê lương: "Vậy nghe lời phụ thân, chúng ta cùng La gia từ hôn thôi."

~~

Trong phòng La Nam gắt gao nhìn Diêu Nguyệt, mặc dù trong lòng là lửa giận ngập trời nhưng lại không thể làm gì cả, nhìn Chương thị đang đánh nhau với nàng ta, qua một lúc lâu mới khuyên Chương thị: "Nương, nương ra ngoài đi, con có chút chuyện muốn nói với nàng ta."

Chương thị đau lòng nhi tử, chỉ vào Diêu Nguyệt nổi giận mắng: "Con à, tất cả đều tại con tiện nhân này, bây giờ thanh danh của con đều nó phá hủy rồi."

Sắc mặt La Nam càng ngày càng âm u, "Nương, nương ra ngoài đi!"

Chương thị không còn cách nào khác, đành phải hùng hùng hổ hổ khóc khóc lóc lóc mở cửa đi ra.

La Nam nhìn chòng chọc vào Diêu Nguyệt hiện tại như một nữ nhân điên khùng ở trên giường, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện gì hả? Có phải là ngươi cố ý không? Diêu Nguyệt, thật không ngờ ngươi lại có tâm cơ tốt như vậy, hôm nay thật sự được lắm, ngươi cho rằng náo loạn như vậy, hôn sự của ta và Mẫu Đơn có thể giải trừ sao? Ngươi tưởng như vậy ta sẽ cưới ngươi vào cửa sao? Ngươi đừng nằm mơ nữa! Coi như hôn sự của ta và Mẫu Đơn bị giải trừ, ta cũng sẽ không cưới nữ tử như ngươi vào cửa!"

Diêu Nguyệt ôm mặt khóc nức nở: "La đại ca, huynh hiểu lầm muội rồi, muội sao có thể làm ra chuyện như vậy? Như vậy đối với muội có lợi ích gì chứ? Thanh danh của muội cũng mất sạch rồi, ngay cả thân thể cũng... cũng... hu hu...." Nàng càng nói càng không nên lời, cứ hu hu mà khóc, càng ngày càng thảm thương. Chuyện này chắc chắn nàng ta sẽ không thừa nhận, nàng ta không ngờ chuyện sẽ ầm ĩ thành như vậy, nàng ta tưởng chỉ cần nói cho Thẩm Mẫu Đơn, chắc chắn Mẫu Đơn sẽ vì tò mò mà một mình lén chạy tới kiểm chứng, chỉ bị một mình Mẫu Đơn bắt gặp thì căn bản không sao cả, cho dù có truyền ra ngoài thì cũng không nhất định có người tin, nhưng hôm nay nhiều người như vậy bắt gặp, thân thể của nàng ta cũng bị nam nhân khác nhìn thấy rồi, sau này nên làm sao đây?

La Nam nhìn chằm chằm vào nữ nhân điên khùng trước mắt, trong đầu nghĩ tới làm thế nào để giải quyết chuyện này, nghĩ hồi lâu mà không ra cách nào cả, hôm nay bị tất cả mọi người bắt gặp, chuyện này không thể giấu được nữa. Xảy ra chuyện như vậy, danh tiếng La gia bọn họ xem như mất sạch rồi, bây giờ chỉ nghĩ phải vỗ về Mẫu Đơn như thế nào mới được, nếu nàng nảy ra ý từ hôn thì nguy rồi, nghĩ tới, hắn ta cũng không để ý tới nữ tử trên giường nữa, sải bước đi ra ngoài.

~~

Chương thị vừa ra ngoài thì bắt gặp Thẩm Thiên Nguyên đang đứng ở cửa, bà sớm bị Diêu Nguyệt chọc giận tới hỏa khí công tâm, căn bản không chú ý người trước mắt là ai, chỉ giận dữ hung tợn nói: "Tránh ra, chặn ở đây làm gì!" Vừa ngẩng đầu, lại thấy một đống người trong sân, không nhịn được tức giận mắng to: "Cút, còn không mau cút hết đi, nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn! Cẩn thận hậu viện nhà mình cũng bị cháy đấy."

Sắc mặt Thẩm Thiên Nguyên càng ngày càng khó coi, ông không ngờ Chương thị lại là người như vậy, bây giờ xem ra chuyện xảy ra như vậy coi như là chuyện tốt, nếu không sau này Mẫu Đơn gả cho gia đình như vậy, có một mẹ chồng như vậy, thật khó sống qua ngày.

Nhịn xuống sự tức giận ở trong lòng, Thẩm Thiên Nguyên trầm giọng nói: "La phu nhân, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, ta cũng không muốn nói nhiều nữa, từ nay về sau hôn sự của Mẫu Đơn nhà ta và nhi tử của bà coi như thôi vậy, ngày mai ta sẽ đích thân tới đây đổi canh thiếp về."

Hiện giờ Chương thị đang trong cơn giận dữ, lại nhớ tới chuyện Yến vương lần trước, trong lòng càng thêm giận dữ, nghĩ tới nhi tử của mình là người ưu tú nổi bật, lại vì chút chuyện nhỏ như vậy mà bị từ hôn, hôn sự như vậy không cần nữa thì thôi, đợi sau này lại định mối hôn sự mới tốt hơn cho nhi tử! Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng cũng đủ rồi, chỉ vào Thẩm Thiên Nguyên nổi giận mắng: "Từ hôn thì từ hôn, ai mà cần cô nương nhà các ngươi chứ, con ta cưới cô nương nhà ngươi là uất ức cho con ta rồi! Ngày mai nếu ngươi không tới đổi canh thiếp về thì ta và Thẩm gia các ngươi không xong đâu! Đùa gì chứ, coi trọng bản thân quá nhỉ, ta nói cho ngươi biết, sau này con ta sẽ có tiền đồ rộng mở, tới lúc đó đừng có hối hận mà bám vào người con ta!"

Lúc La Nam từ trong phòng ra, vừa đúng lúc nghe được những lời này của mẫu thân mình, liền cả giận, sắc mặt càng ngày càng khó coi, sau đầu bắt đầu đau rưng rức.

Tác giả có lời muốn nói: trên thực tế những người như Chương thị không ít, luôn cảm thấy con trai mình cực kỳ giỏi, con dâu nhất định phải hầu hạ con mình như hoàng đế, dù con trai có phạm lỗi gì thì cũng không phải là lỗi.

Hôn sự bị hủy là cái chắc rồi, mọi người không cần lo lắng, không có gì bất ngờ cả.