Thất Dạ liên minh tuyên chiến Hạo Nguyệt Đương Không đưa tới kết quả cuối cùng là, Tô Lạc thành chiến biến hồ ly giết ngườimà ước mơ tăng máu tốt đẹp của Linh Dực cũng hóa thành bọt biển.

Cuối cùng, phía bang công cũng không có báo danh, thế là, người của Quyết Chiến Thiên Hạ lại được thủ Mộng Nguyên Thành một tuần. Mà lúc này, nước miếng bắt đầu tán loạn khắp bầu trời kênh Khu Vực, cái gì độc tài, cái này muốn chết, Thất Dạ phá hư cân bằng, hoặc là Võ Nghệ Cao Cường một đám 2B.

Quả hồng cũng chọn quả mềm mà niết, mặc dù Thất Dạ hướng về phía Hạo Nguyệt Đương Không tuyên chiến, đối tượng đánh trọng điểm của Hạo Nguyệt Đương Không vẫn là Võ Nghệ Cao Cường. Nhưng việc này đối với Tô Lạc ảnh hưởng cũng không lớn, cô quanh năm ngâm mình ở trong đủ loại phó bản to nhỏ, nếu không thì cũng là đứng trong khu vực an toàn đầu cơ trục lợi, Hạo Nguyệt Đương Không muốn hạ độc thủ cũng bất lực. Nhưng những người khác trong bang lại khác, bởi vì bang phái vừa mới thành lập không lâu, trải qua đủ loại dã ngoại bị giết, vẫn có những người chơi thuộc hưu nhàn đảng yêu hòa bình không chịu nổi mà thoát ly.

Thời kì cường thịnh là hai đoàn người, đến nay chỉ còn lại một đoàn người, sức chiến đấu của cả bang giảm hơn phân nửa. Mặc kệ là ai nhìn bang mình không có người vào cũng cảm thấy vô cùng nóng ruột, Tô Lạc cũng không ngoại lệ, hơn nữa cô mơ hồ cảm thấy Hạo Nguyệt Đương Không nhằm vào Võ Nghệ Cao Cường là bởi vì mình, trong lòng càng áy náy, thế là chỉ cần có thời gian liền mở acc nhỏ đi hái thuốc đào khoáng chặt củi, một tổ một tổ đều là miễn phí ném vào quốc khố, bị giết cũng không lên tiếng, đứng lên tiếp tục hái đào chặt. Kể từ đó, trong trang thứ hai quốc khố đắp đầy đủ loại tài liệu sư môn, làm cho huynh đệ tỷ muội trong bang đủ loại khen ngợi và nịnh bợ.

Mà đối lập với lo lắng của cô, những quan viên khác đều là thản nhiên, đi một chút vào một chút cũng không để ở trong lòng, giống như không có việc gì xảy ra. Mãi đến khi Tô Lạc rốt cục nhịn không được ở trong bang mở miệng.

【 Nguyên Lão Bang 】 Hạ Lãnh Nguyệt: hai ngày này đi thật nhiều người,

【 Bang 】 Vũ Nhiên: Ừm. Đừng có bình tĩnh như vậy được không a?

【 Bang 】 Hoàng Hôn Xinh Đẹp: Đúng nha, mấy em gái Băng Tâm mà em thật vất vả mới dụ dỗ được lại chịu không nổi bỏ lại em mà đi.

【 Bang 】 Vũ Nhiên: Đó là sức quyến rũ của cô còn chưa đủ, cô nhìn bà vợ Băng Tâm của anh mỗi ngày bị người dụ dỗ mà vẫn trước sau như một hết lòng hết sức.

【 Nguyên Lão Bang 】 Hạ Lãnh Nguyệt: . . . Anh mới mỗi ngày bị dụ dỗ.

【 Bang 】 Vũ Nhiên: *mặt nghiêm túc* lão bà, chuyện trên giường, không nên tuyên truyền, anh xấu hổ nha.

Tô Lạc gào thét: “Cút!”

Lấy tư cách đứng đầu một nhà Quyển Quyển cũng rất bình tĩnh, chỉ ở trong bang ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, sau đó ở trong YY dùng giọng nói dịu dàng như Lâm Đại Ngọc, yếu ớt thở dài.

【 Bang Chủ 】 Hắc Chủ Quyển Quyển: Ngươi tới ta sẽ không đi; ngươi đi, ta sẽ xem như ngươi chưa từng tới.

. . .

Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại làm cho trái tim Tô Lạc hơi run lên. Mà vào lúc này, cô chỉ mở danh sách nhân viên trong bang ra, đem tên từng người đang online yên lặng nhớ trong lòng, đồng thời cũng dâng lên một loại tâm tư, chính là cô muốn nhìn mọi người cho đến lúc cuối cùng.

【 Bang Chủ 】 Hắc Chủ Quyển Quyển: Tôi quyết định, không đổi khu nữa, không đổi bang nữa, thủ tại chỗ này, chờ mọi người đi đến rồi, tôi không chơi nữa.

【 Bang 】 Vũ Nhiên: Cô mà không chơi, toàn bộ mọi người cũng không ở nữa.

【 Bang Chủ 】 Hắc Chủ Quyển Quyển: Không thấy người ta đang u buồn sao, anh cái loại lưu manh không hiểu văn hóa thì đừng có đứng đó mà quấy rầy!

【 Bang 】 Vũ Nhiên: *mặt xấu hổ*

【 Nguyên Lão Bang 】 Tôi Là Gạch Chéo: Lão bà, anh sẽ luôn cùng em.

Thế là sau đó, các đôi trong bang đều đi ra điểm danh ân ái, đủ loại nói rõ, trái tim màu hồng phấn bay bay đầy trời, cho đến khi các bạn nam độc thân gào khóc thảm thiết, hận không thể lập tức kiếm được bà vợ nào đi kết hôn. Trong phút chốc, tất cả người của Võ Nghệ Cao Cường đều phấn khích giống như ăn xuân dược.

Mà lúc này, Linh Dực đã ở trên YY lăn qua lăn lại, “Lão bà em yêu anh không?”

Tô Lạc: “Không thương!”

“Lão bà em yêu anh không?”

Tô Lạc: “Không thương!”

“Lão bà em yêu anh không?”

Tô Lạc: “Không thương!”

“Lão bà em yêu anh không?”

Tô Lạc: “Yêu. . .”

“A, Trời ạ! Nhìn kìa!”

Tô Lạc: “Hả?”

Tô Lạc vốn định nói là “yêu cái đầu anh a” Kết quả bị đánh xóa như vậy, cũng không nói hết câu, có chút kỳ quái hỏi, “Nhìn cái gì?”

“Nhìn cái đầu cô a!”

Tô Lạc: “. . .”

Tiểu nhạc đệm này rất nhanh bị vứt ra sau đầu, bởi vì tiểu đồ đệ nói chuyện riêng với cô.

< Đồ Đệ > Ngày Đó Minh Nguyệt nói với bạn: Sư phụ, ta, ta muốn hỏi ngài một câu.

Bạn nói với Ngày Đó Minh Nguyệt: Nói.

< Đồ Đệ > Ngày Đó Minh Nguyệt nói với bạn: Nhưng ta không biết nói thế nào bây giờ.

Bạn nói với Ngày Đó Minh Nguyệt: Làm sao vậy?

< Đồ Đệ > Ngày Đó Minh Nguyệt nói với bạn: Không có gì.

Đây là có ý gì, một chốc thì nói có việc một chốc lại nói không có, thật là đau đầu. Thế là mặc kệ Tô Lạc hỏi thế nào, tin tức gửi đi cũng là đá chìm đáy biển không chút hồi âm, lại gửi thêm mấy cái, cuối cùng bỏ cuộc, thầm nghĩ đứa nhỏ này có phải là đang trong kỳ phản nghịch hay không.

Bên này đang chặt củi đột nhiên xuất hiện một cái nói chuyện riêng.

< Đồ Đệ > Ngày Đó Minh Nguyệt nói với bạn: Đi mau! Đến khu vực an toàn!

Bạn nói với Ngày Đó Minh Nguyệt: Làm sao?

Hồi lâu không thấy ai trả lời, mấy chữ đi khu an toàn này làm cho Tô Lạc đuôi lông mày hơi nhảy, chắc là đứa nhỏ này đang bị đuổi giết, lập tức nhấn nhập đội, tiếc là vẫn không có phản ứng, vì thế Tô Lạc nhấn mở danh sách bạn tốt, kiểm tra vị trí của Ngày Đó Minh Nguyệt và Khinh Ca đều ở Ba Thục.

Bạn nói với Khinh Ca: Ở đâu? Khinh Ca nói với bạn: Ruộng Bát Quái.

Chờ đến khi Tô Lạc chạy tới ruộng Bát Quái, nhìn thấy mấy người đang vây bắt Ngày Đó Minh Nguyệt và Khinh Ca, hai người sau hai ba chiêu ngã xuống, sau đó trực tiếp sống lại trên thần thạch, máu nóng bốc đầu tiếp tục chạy qua.

【 Khu Vực 】 Nhược Tương Tích làm nhiều việc ác, cuối cùng bị trời giáng thần lôi đánh chết, thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng.

【 Khu Vực 】 Nhược Tương Tích: Võ Nghệ Cao Cường là đồ bỏ đi chuyên cướp trang bị!

Tô Lạc một cái Nghịch Chuyển đem máu Ngày Đó Minh Nguyệt tăng đầy, sau đó mở hình thức bang ở trong đám người thả một cái Bát Môn, đối phương có 5 người bang Oa, cấp bậc không thấp, đặc biệt trong đó còn có một đại Thái Hư, không ngừng ném Phù Kinh Quỷ Thần, làm cho Tô Lạc đủ loại ôm đầu không nói, sau ba bốn chiêu lam đã bị dùng sạch sẽ. Thế là, rất tự nhiên đến lượt trên mặt đất.

Ba người nằm thi ở trong ruộng Bát Quái, tin tức Tô Lạc xin gia nhập đội lúc này mới được chấp nhận.

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Đã nói nhiều người đánh không lại bỏ chạy hả, theo chân bọn họ đánh chết đi sống lại rất vui ah?

< Đội Trưởng > Ngày Đó Minh Nguyệt: Bọn họ nói ta cướp trang bị, ta không có.

< Tổ Đội > Khinh Ca: Ôi chao, Tiểu Minh Nguyệt chịu không nổi oan ức a.

Thì ra đồ đệ lớn rồi, biết tự mình đi bản sao 23, đứa nhỏ này cảm thấy hạ bản luôn luôn công bằng, thế là đoàn luôn Băng Tâm Nhược Tương Tích của bang đối địch , kết quả BOSS Cùng Kỳ ẩn dấu chết nhả ra bộ 60 cấp Băng Tâm – Tô Mạc Thủ Oản. Tự nhiên là sau đó, đồ đệ đem Tô Mạc Thủ Oản phân cho Khinh Ca, sau đó đưa ra giá thị trường chia cho mọi người, kết quả đâu, Nhược Tương Tích sống chết mặc kệ, nói nàng cấp bậc cao, tăng máu so với Khinh Ca nhiều, phải ưu tiên nàng, nếu như có mâu thuẫn trong đoàn thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng cô nàng lại nói làm sao không nói gì lại phân cho người khác, vì thế không nghe theo không bỏ qua, một mực chắc chắn Ngày Đó Minh Nguyệt cướp trang bị của nàng.

Thế là sau khi cô nàng ra bản, đã gọi người của bang, đem bọn họ liên tục luân. Mà tiểu đồ đệ bị oan ức, nghẹn một hơi ác khí, bị đánh cũng không chạy, đầu nóng lên liên tục ở chỗ này sống lại đánh lên, Khinh Ca cũng theo hắn liên tục cắn mạnh, kết quả, người ta đều giết đỏ cả mắt rồi, hai người bọn họ không thua kém, chết đỏ mắt rồi.

【 Khu Vực 】 Nhược Tương Tích: Võ Nghệ Cao Cường là đồ bỏ đi cướp đồ lừa đỏ! *mặt khinh bỉ*

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Được rồi! Sống lại đến chỗ khác đi.

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Bướng bỉnh! *kính lúp*

Lúc này trên người hai người kia lóe lên bạch quang, có lẽ là đã sống lại, Tô Lạc đang định nâng cổ họng, kết quả là phát hiện, hai người này lại sống lại ở thần thạch ruộng Bát Quái, cmn!

Tô Lạc không biết làm thế nào sống lại, chỉ là lúc này bọn họ không có vội vã giải trừ bảo hộ, đứng ở nơi đó đánh chữ.

【 Khu Vực 】 Ngày Đó Minh Nguyệt: Tiền cũng đã chia rồi, cái gì mà gọi là cướp đồ? Tôi lại không cởi quần áo, làm sao gọi là lừa đỏ?

Mà lúc này, Tô Lạc trong lòng khẽ động, nhấn mở trang bị của Ngày Đó Minh Nguyệt, bất ngờ phát hiện cậu chàng toàn thân rách rưới, thậm chí có vài món đều đã phá huỷ. Mà lại nhìn Khinh Ca, cũng là như thế.

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Đứng đây ngốc cái gì?

Tiểu đồ đệ nói xong tập trung Nhược Tương Tích lại nhảy qua, Khinh Ca lại tập trung tăng máu cho đồ đệ cô, Tô Lạc mặc dù thở dài nhưng vẫn xông qua tập trung Nhược Tương Tích, đáng tiếc thực lực kém quá lớn, ba người cùng đánh, cũng không chết nhanh như trước, nhưng thật ra cô giãy dụa được thêm mấy giây, rồi lại đi hẹn hò với Diêm vương.

Ngày Đó Minh Nguyệt lại sống lại.

——

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: *gõ mõ* đồ đệ ngươi một thân rách nát không nói, tốt xấu Khinh Ca còn có kiện Tô Mạc, cũng đánh cho nhanh phá huỷ rồi, nếu không cởi trang bị rồi trở lại.

Lời vừa nói ra, thân hình tiểu Quỷ Mị lao ra thần thạch lập tức dừng lại. Một lát sau, kênh Tổ Đội nhảy ra một dòng chữ.

< Đội Trưởng > Ngày Đó Minh Nguyệt: Đi thôi!

Trong nháy mắt, hai acc nhỏ song song biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Tô Lạc cô đơn không nơi nương tựa nằm bẹp dí trên thổ công ruộng Bát Quái, lệ rơi đầy mặt.

Kháo, có gian tình a!

Lik: Không hiểu sao mình thấy càng edit truyện này càng loạn thế nhở? Xưng hô, hành động bla bla bla ……… >”<~~~ Chị Trang, chị nói làm truyện nì cùng em mà sao lâu rồi không thấy chị đâu cả.. Huhu… Cá đuối ồi…