Cố Ngôn Chuẩn lông mày nhíu lại tỏ vẻ không vui.

"A Vân, Tử Thần tuổi không còn nhỏ nữa, nó có quyền lựa chọn của mình. Anh thấy nó căn bản không có ý gì với con gái Doãn gia, em cần gì phải ép nó? Hơn nữa, anh thấy cô bé đó cũng rất tốt, Tử Thần nếu thích con bé cũng không phải không được."

Huống chi, ông đối với Tô Dĩ An có chút chuyện, năm đó nếu không tại ông, Tô Dĩ An cũng sẽ không...

Diệp Tư Vân cười lạnh một tiếng, "Hừ, đàn ông luôn muốn cái loại...này hàng giá rẻ lại đẹp, thật tình không biết, bề ngoài càng là ngăn nắp ngọt ngào, mở mạnh tầng da ra, nói không chừng là độc dược chết người."

Bà nói này ý hữu sở chỉ (*), Cố Ngôn Chuẩn nắm chặc ly sâm banh, không nói một lời.

Cuối cùng, ông bình tĩnh nói: "A Vân, năm đó là anh có lỗi, nhưng Tử Thần là vô tội. Hơn nữa, nó là con anh, không phải là chó chỉ biết nghe lời vẫy đuôi."

Diệp Tư Vân nhịn xuống trong lòng đằng đằng bốc lên lửa giận, giận quá thành cười, "Tốt, tốt, tốt, tôi hiểu rồi!"

Bà mặt tối lại, giẫm giày cao gót quay người rời đi.

Nhảy hết một bài, Tô Niên Niên còn chưa thỏa mãn, cảm giác mình tiến bộ không ít, thì người đã bị Cố Tử Thần kéo đi.

"Này, sao không nhảy thêm chút nữa... Cố Tử Thần, anh ỷ là chủ nợ mà khi dễ người hả.." (P/S: do câu của tác giả hơi khó hiểu nên mình đổi luôn nha nhưng ý cũng giống vậy nha, thông cảm)Ở lúc Tô Niên Niên không kịp trở tay, Cố Tử Thần đã lôi cô tới phía trước xe của mình.

Khóe mắt liếc thấy chiếc BMW của Diệp Tư Vân rời đi, Cố Tử Thần mở cửa xe, đem Tô Niên Niên còn đang kêu gào đẩy vô.

"Cố Tử Thần!! Còn có... hay không nhân quyền á..., anh làm tôi tới thì tới, làm tôi đi thì đi à, tôi còn chưa ăn no đây này!" Tô Niên Niên lẽ thẳng khí hùng phàn nàn.

Ngồi vào vị trí lái Cố Tử Thần đầu đầy hắc tuyến, "Cô đồ con heo, có thể hay không có chút tiền đồ."

"Nhưng mà tôi đói bụng." Tô Niên Niên chớp mắt to, ánh mắt vô tội."Tiền đồ thì làm được cái gì, lại không thể lấy ra ăn."

Ai bảo cô chính là đồ tham ăn, khi đói là toàn thân không có sức lực, liền năng lực suy nghĩ đều thoái hóa rồi.

Đối mặt hành vi vô lại trẻ con của cô, Cố Tử Thần nhịn xuống xúc độngmuốn gõ đầu cô, tại Tô Niên Niên lải nhải phàn nàn trong tiếng, đem xe đứng tại Huỳnh Hỏa Chi Sâm cửa ra vào.

Huỳnh Hỏa Chi Sâm vị trí vắng vẻ, buổi tối khách cũng không có nhiều người. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, bên trong vàng ấm ngọn đèn lập loè, ấm áp duy mỹ.

Tô Niên Niên không rảnh thưởng thức cảnh đẹp, như con sói con xông đi vào, quen việc dễ làm đốt nữa đồ ăn.

"Đường Dư, đem khách nhân bàn số 13 là quả cam kem tươi với tương tư đậu đỏ." Thu ngân mỹ nữ hô một tiếng, từ sau trù đi ra một người cao lớn anh tuấn nam sinh, nhìn thấy Tô Niên Niên thời điểm thân thể cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ.

Tô Niên Niên vốn tưởng rằng chỉ là trùng tên, không nghĩ tới thật là Đường Dư, lúc này kinh hỉ kêu một tiếng, "Đường Dư!"

"Chọn xong chưa?" Đỗ xe xong thì Cố Tử Thần đi tới, mà nhìn thấy Tô Niên Niên ghé vào trên quầy, con ngươi sáng lóng lánh chằm chằm vào nam sinh.

Ánh mắt Anh dừng lại ở Đường Dư trên người, lông mày nhẹ nhàng nhàu...mà bắt đầu.

Nhìn hai người cặp thân trang phục chính thức, chắc là cùng đi đấy. Đường Dư đối với Tô Niên Niên cười cười, cầm lấy khay đi đưa món ăn

"Như thế nào lãnh đạm như vậy... Mình đâu có làm gì cậu giận.." Tô Niên Niên nhỏ giọng nói thầm.

Cố Tử Thần tai lực tốt, nghe được nhất thanh nhị sở.

Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Cố Tử Thần đảo thức ăn trên bàn, giả bộ như lơ đãng hỏi: " Cậu ta bạn trai cô à? Có phải người cô thích không?"