Hai cái đồ tham ăn thương lượng cả buổi, mới quyết định chia nhau hành động..

Chúc Thành cao lại to, chen qua một loạt người, khí thế lập tức nghiền áp mọi người, ai cũng không dám chen ngang.

"Trư ca quả nhiên lợi hại, Đường Dư, cậu muốn ăn cái gì?" Tô Niên Niên cười tủm tỉm hỏi cậu ta.

Đường Dư thở dài, chấp nhận mà nói, "Cái gì đều được, tớ qua mua cơm, cậu muốn ăn cái gì?"

Gặp mục đích của mình đạt thành, Tô Niên Niên cười hắc hắc, "Ma Bà đậu hủ, cây ớt gà xé phay."

Đường Dư trừng lên mí mắt, "Cậu không thể ăn cay."

Tô Niên Niên bĩu môi, "Tớ muốn ăn, ai nha, cậu nhanh đi..." Nói xong đem phiếu cơm kín đáo đưa cho Đường Dư, "Đường Dư cậu tốt nhất, sao sao đát! Tớ sẽ chờ cậu trở về!"

Nói xong nhanh như chớp chạy mất dạng, Đường Dư đành phải tìm chỗ có đồ ăn mà cô muốn ăn đứng xếp hàng.

Tô Niên Niên tìm được Tống Dư Hi, lại phát hiện vẻ mặt cậu ấy xoắn xuýt, bên người có ba vị khách không mời mà đến.

"Anh, các anh như thế nào cũng tới." Tô Niên Niên kéo ra khóe miệng, cảm giác sâu sắc im lặng.

Ba người đồng thời xuất hiện, đều hấp dẫn hết tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng ăn, trách không được Tống Dư Hi không hưởng thụ nổi.

Hơn nữa trước mặt ba người này khônh có chén cơm nào, nhìn không giống tới dùng cơm.

Trần Nguyên cười ôn hòa cười, "Đến ăn cơm cùng em nha."

Dạ Tinh Vũ dùng sức gật đầu, "Đúng vậy a đúng a!"

Cố Tử Thần không nói chuyện, chỉ là cầm khăn tay chậm thong thả lau cái bàn trước mắt.

Tô Niên Niên đầu đầy hắc tuyến, quả thực đều vô lực phỉ nhổ rồi.

Cũng may Tống Dư Hi chiếm cái bàn to, bảy người ngồi xuống nhìn cũng không có vẻ chật.

Đúng lúc này, Chúc Thành với Đường Dư mua xong cơm trở lại, mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, hai người mới đặt khay xuống.

Hai người mua bốn phần đồ ăn, có thêm Chúc Thành đồ tham ăn, căn bản không đủ phân cho mọi người.

"Các anh không đi mua cơm sao?" Tô Niên Niên nghi hoặc hỏi.

Trần Nguyên ba người đồng thời sững sờ, bọn họ chưa từng mua cơm ở đây!

Người phục hồi tinh thần đầu tiên là Cố Tử Thần, lập tức chỉ huy Dạ Tinh Vũ "Qua mua cơm."

"Tại sao là mình..." Dạ Tinh Vũ đích thì thầm một tiếng, nhưng là không thể từ chối, đành phải oán niệm đứng dậy.

"Cậu có phiếu ăn sao?" Tô Niên Niên hỏi hắn, Dạ Tinh Vũ lập tức đứng lại, hiển nhiên là không có.

Tô Niên Niên càng thêm bó tay rồi, đem phiếu cơm của mình kín đáo đưa cho nữa cậu ta.

"Đứa nhỏ ngốc, ăn nhiều một chút tốt, bồi bổ não."

Dạ Tinh Vũ sắc mặt đỏ lên, lại không cãi lại được, đành phải đi mua cơm.

Lúc này người xếp hàng không nhiều lắm, Dạ Tinh Vũ rất nhanh mua cơm trở lại.

Tô Niên Niên ăn hết hai phần cay không được, Đường Dư thấy thế, yên lặng đem xào khoai tây đưa đến nữa trước mặt nàng.

"Đường Dư, cậu là tốt nhất..." Tô Niên Niên cay đến ứa nước mắt, lúc này hai mắt đẫm lệ cùng Đường Dư nói chuyện, Trần Nguyên lập tức không bình tĩnh.

"Niên Niên, em không ăn cay sao? Cái này cho em ăn." Nói xong đem đồ ăn không cay đổ đến trước mặt Tô Niên Niên.

Một mực trầm mặc Đường Dư bỗng nhiên mở miệng, "Cậu ấy không ăn rau cải xôi."

Dạ Tinh Vũ ngơ ngác mà nói, "Cái kia ăn của tớ đi..."

Đường Dư liếc mắt hắn đông sườn núi thịt, "Cậu ấy không thích ăn đồ ăn đầy mỡ."

Trên bàn cơm lâm vào quỷ dị trầm tĩnh.

Tô Niên Niên cũng ngây ngẩn cả người, cô như thế nào cảm giác, Đường Dư so chính cô còn hiểu rõ cô hơn?

Tống Dư Hi với Chúc Thành cố gắng giảm xuống sự hiện hữu của mình cảm giác, hiện tại nơi này tình huống nhìn như bình tĩnh, thế nhưng mà bọn họ đã nghe thấy được nhàn nhạt mùi khói thuốc súng.