Đặt điện thoại xuống mặt bàn làm việc, Chúng Thời Vũ ủ rũ như tàu lá héo.

Ông chẳng còn tâm trạng tổ chức sinh nhật nữa.

Công bằng mà nói thì ông thương Thanh Phong hơn cả Chúng Thời Giang, con trai ruột của mình.

Chúng Thời Vũ thương Thanh Phong một phần vì anh có đôi mắt giống hệt người mẹ quá cố của mình, cũng là người con gái được ông hết mực nâng niu, chiều chuộng.

Phần nữa bởi Thanh Phong thông minh, sáng dạ, đã tự nguyện từ bỏ ước mơ làm bác sĩ để theo học kinh doanh, từng bước giúp ông xây dựng tập đoàn Tân Thế Giới ngày một hùng Cường.

Không hiểu vì lý do gì, một buổi tối cách đây mấy hôm cũng tại thư phòng này, Chúng Thanh Phong nói với Chúng Thời Vũ rằng anh có việc phải dọn ra ngoài bảy tới mười ngày.

Vì luôn tin tưởng ở đứa cháu trai thân yêu này nên ông lập tức đồng ý mà không hỏi lý do.

Giống như cách ông vẫn luôn ủng hộ anh từ trước tới nay trong mọi việc.

Dù Chúng Thanh Phong không nhớ hôm nay là sinh nhật của Chúng Thời Vũ, nhưng ông chỉ buồn chứ không giận anh.

Ông hoàn toàn thông cảm và thấu hiểu cho Thanh Phong.

.

Đam Mỹ H Văn

Thời điểm hiện tại, dịch Covid bùng phát mạnh mẽ, lây lan rộng, tốc độ nhanh gây ảnh hưởng không nhỏ tới hoạt động kinh doanh của những tập đoàn lớn như Tân Thế Giới.

Vì vậy những người đứng mũi, chịu sào như Chúng Thanh Phong càng phải nỗ lực gấp năm, gấp mười lần bình thường.

Khi xưa Chúng Thời Vũ cũng từng trải qua hoàn cảnh tương tự nên ông hiểu, có những việc lực bất tòng tâm.

Có lần vào thời vụ sản xuất, biết Chúng Thời Giang bị viêm phổi, phải năm viện cấp cứu nhưng ông cũng không thể về thăm.

Là người lãnh đạo, trên vai gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.

Đó là sự kỳ vọng, là niêu cơm của hàng ngàn gia đình công nhân viên.

Tiếng gỗ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Chúng Thời Vũ nói.

Cánh cửa thư phòng mở ra, cô Đông đi vào cúi đầu lễ phép.

Chắc chắn Chúng Thanh Phong sẽ không thích một phụ nữ như vậy chứ đừng nói gì tới việc kết hôn, chung sống tới bạc đầu.

Khi Chúng Thời Vũ bước xuống phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ông là hai bố con Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan ngồi kế bên nhau, nhưng trên tay mỗi người là một cái điện thoại.

Họ chìm đảm trong thế giới riêng của mình, không có sự giao tiếp, kết nối với nhau.

Chúng Thời Vũ phải hãng giọng thì Trương Bá Tùng và Trương Cấm Đan mới biết tới sự có mặt của ông.

Cả hai vội vàng cất điện thoại đi.

Hai bên chào hỏi xã giao vài câu.

Bố con Cấm Đan càng cố tạo sự thân thiết thì ông Thời Vũ lại càng giữ lẽ, vạch rõ ranh giới giữa họ.

Mục đích của Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan tới đây là để gặp mặt Chúng Thanh Phong, nên chưa đạt được mục đích họ không thể rời đi.

Dù Chúng Thời Vũ đã mấy lần đuổi khéo nhưng hai bố con Trương Bá Tùng cứ trơ ra, cố tình ngồi lại tới cùng.

Thậm chí Bá Tùng còn không biết xấu hổ đề nghị.

"Lâu rồi mới có dịp gặp mặt, bố con tôi muốn ở lại dùng bữa tối, hàn huyên với chủ tịch thêm lúc nữa.

Không biết ý chủ tịch thế nào?"

Nếu là người khác nói ra câu này, Chúng Thời Vũ sẵn sàng từ chối ngay và luôn.

Nhưng dù sao Trương Bá Tùng cũng là ân nhân cứu mạng của ông nên không thể vỗ thẳng mặt ông ta được.

Tới cuối cùng Chúng Thời Vũ vẫn phải miễn cưỡng tươi cười gật đầu đồng ý.

"Đương nhiên ông không nói thì tôi cũng có ý này rồi..