Tan làm, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong về thẳng nhà.

Cô Đông đã chuẩn bị sẵn cho họ một bàn đầy đồ ăn thơm ngon, đầy đủ dưỡng chất.

Trương Mỹ Vân vừa mở cửa ra, mùi thức ăn hấp dẫn từ nhà bếp bay tới xộc thẳng vào mũi khiến cô bất giác nuốt nước bọt.

"Em đói rồi hả?"

Chúng Thanh Phong hỏi.

"Con đói, không phải em"

Trương Mỹ Vân vô thức đặt tay lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình.

"Vậy em đi hâm lại đồ ăn cho nóng rồi cho con ăn đi"

"Em còn tưởng anh bảo để anh đi hâm lại đồ ăn"

Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân như muốn thanh minh "Em biết là anh không giỏi chuyện bếp núc còn gì"

"Nhưng cô Đông đã nấu sẵn rồi, anh chỉ việc bỏ đồ ăn vào lò vi sóng hâm lại thôi, có phải nấu đâu"

"Nói em đừng cười chứ lò vi sóng anh cũng không biết dùng.

Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong không chớp mắt.

"Cái gì vậy trời? Lò vi sóng là một trong những thứ dễ sử dụng nhất trên cuộc đời này luôn đó anh Phong"

"Những việc dễ nhường em làm, việc khó để anh lo.

Ok?"

Chúng Thanh Phong đặt hai tay lên vai Trương Mỹ Vân, đẩy cô đi vào trong bếp.

"Việc khó là việc gì?"

"Việc gì em không làm được thì tính là việc khó, ok?"

"Có vẻ hợp lý!"

Trương Mỹ Vân đi tới bên bồn rửa, xịt xà phòng rồi chà tay kỹ lưỡng trước khi xả nước.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, cô lau khô tay rôi mở lông bàn lên.

"Woa...!

hôm nay cô Đông nấu cho chúng ta toàn những món ngon thôi"

"Anh có thể đoán được cô ấy nấu những món gì luôn đó"

"Anh nói thử em nghe xem có đúng không nào?"

Trương Mỹ Vân nhìn về phía Chúng Thanh Phong.

Từ nhỏ tới lớn đồ Chúng Thanh Phong ăn đều là do một tay cô Đông nấu.

Do đó chỉ cần ngửi mùi thức ăn là anh có thể dễ dàng đoán ra được đó là món gì.

"Cá lăng nướng riềng mẻ"

"Đúng một món!"

"Bắp cải cuộn thịt"

"Đúng hai món!"

"Bắp bò xào măng tây"

Cả bàn ăn, không có món nào dở hết.

Tay nghê của cô Đông quả là lợi hại.

Cuối tuần rảnh, Mỹ Vân phải học hỏi cô Đông vài chiêu mới được.

Xới sang bát cơm thứ hai, chợt Trương Mỹ Vân nhớ ra điều gì đó.

Cô ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.

"Ông ngoại anh thích thứ gì vậy?"

Biết Trương Mỹ Vân đang băn khoăn chuyện mua quà sinh nhật cho ông ngoại nên Chúng Thanh Phong nói luôn.

"Quà sinh nhật ông anh đã chuẩn bị xong xuôi, em không cần phải bận tâm đâu.

Chỉ cân em tới là ông vui rồi"

Trương Mỹ Vân đặt bát cơm xuống bàn, nhìn những hạt cơm trắng như bông, dẻo thơm trong bát, lòng bộn bề suy nghĩ.

"Sao thế?"

Chúng Thanh Phong hỏi.

"Anh sẽ giới thiệu về em thế nào với ông?"

"Vậy em muốn anh giới thiệu thế nào?"

"Em là người hỏi anh trước cơ mà"

Chúng Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Vân, đưa ra giả thiết.

"Em nghĩ sao nếu anh giới thiệu em là bạn gái của anh?"

Cái nhìn của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân bối rối.

Cô cảm thấy tim mình đang đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Hiện tại, hai người có thể giấu được chuyện họ đang sống chung và có với nhau một đứa con bảng hình thức mang thai hộ.

Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra.

"Em có thể thẳng thắn trao đổi mọi suy nghĩ của mình với anh.

Sau đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc và chọn ra phương án hợp lý nhất"

"Nếu ông ngoại anh không chấp nhận chuyện em là bạn gái của anh thì sao?"

Chúng Thanh Phong đặt hai tay lên mặt bàn, đan tay vào nhau, nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.

"VI sao em lại có suy nghĩ đó?".