- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.

Dương nhanh lẹ nhảy khỏi mô tô của hắn, đưa tay tháo xuống mũ bảo hiểm.

- Ừ.

Hắn cười khẽ, cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay Dương.

- Về chuyện hôm qua, tôi muốn cảm ơn cậu lần nữa.

- Mặt trời, cậu cứ chờ xem điều thú vị đi, tôi về đây. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Dương mỉm cười, có chút khó hiểu nhìn theo bóng hắn. “Điều thú vị” mà hắn nói ở đây rốt cuộc là thế nào?

Duy không biết mình đang ở nơi nào, chỉ thấy xung quanh rất tối, chân tay đều bị trói chặt.

Tách!

Đèn vụt sáng, cậu nheo mắt nhìn người trước mặt.

- Vương Hạo Nam

- Tôi không phải đã từng nhắc nhở cậu chờ tin vui từ tôi sao?

- Cậu muốn làm gì?

Bốp!

Cú đấm mạnh mẽ giáng xuống làm khóe môi Duy bật máu.

- Vương Hạo Nam, cậu ra tay với một người không có khả năng kháng cự, còn là quân tử không?

Bốp!

Lại thêm một cú đấm nữa, Nam bật cười khinh thường.

- Quân tử? Loại hạ lưu như mày mà cũng xứng nói việc quân tử với tao à?

Cạch! Nam không biết rút ra từ đâu khẩu súng lục, tiếng súng lên nòng lạnh lẽo.

- Mày định làm gì?

- Nói, bàn tay nào của mày đã chạm lên người Dương.

Giọng hắn khàn khàn lạnh lẽo, cặp mắt hung ác quét lên người Duy, khóe miệng khẽ nhếch vẽ lên nụ cười hoang dã:

- À không! Hình như là cả hai tay.

Pằng! Pằng!

Hai tiếng súng vang lên, rồi đến tiếng kêu đau đớn, không gian cứ thế cô đọng. Máu trào ra từ cả hai bàn tay Duy, mùi máu tanh nồng nhanh chóng khuếch tán vào không gian.

Nam vứt khẩu súng cho tên vệ sĩ đứng cạnh, nhận lấy khăn giấy từ tay hắn ta, tỉ mỉ lau tay mình.

- Vương Hạo Nam, mày...

Câu từ rít qua kẽ răng, đau đớn nhưng cũng chứa đầy căm phẫn.

- Nếu để Hạ Thị cứ thế sụp đổ không phải sẽ rất nhàm chán rồi sao? Hạ thiếu gia của Hạ Thị tàn phế hai tay, Hạ Thị suy yếu rồi dẫn đến phá sản. Như vậy đã đủ thú vị chưa?

Nam dứt lời rồi cứ thế không nhanh không chậm bỏ đi. Được một lúc cả đám người khoảng hơn chục tên xông từ bên ngoài vào, chạy tới bên cạnh Duy.

- Đại ca! Anh không sao chứ?

- Sao con mẹ mày, mù mắt rồi à?

Duy kích động gầm lên, hai người trong số họ vội vàng cởi trói cho cậu, dìu cậu đứng dây, có tên đã khẩn trương hét lớn:

- Mau gọi cứu thương!

Duy đau đến tê dại, ánh mắt tóe lửa

- Vương Hạo Nam, cái con bà nó, mày đã quá coi thường tao rồi.

Phòng bệnh một màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cậu thanh niên hai mắt sáo rỗng nhìn hướng thẳng lên trần nhà, cả hai tay đều đã được băng bó cẩn thận.

- Duy! Sao em lại thành ra như vậy?

Hạ Bảo Nhi hấp tấp chạy đến cạnh giường, giọng nói chứa đầy lo lắng.

- Không có việc gì.

- Nói dối! Em thử nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, bác sĩ nói em bị trúng đạn vào tay, hơn nữa tay trái của em bây giờ đã thành...

Mắt cô ngấn lệ, cố gắng nuốt vào hai chữ “tàn phế”. Mà ở trên giường, sắc mặt Duy bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, được một lúc, cậu mở lời:

- Ra ngoài gọi A Cửu vào đây cho em.

Bảo Nhi cứ thế xoay người, lát sau trở lại với một người được gọi là A Cửu

- Đại ca có gì dặn dò.

- Mày có đem theo hàng ở đây không?

- Hình như còn một gói.

A Cửu vừa trả lời vừa đưa tay móc ra một gói nhỏ có chứa chất bột màu trắng.

- Đưa cho chị ấy rồi đi ra ngoài.

Bảo Nhi nhận lấy gói bột từ tay A Cửu, căn phòng bây giờ chỉ còn hai chị em họ Hạ.

- Chị biết Vương Hạo Nam chứ?

- Có biết một chút, hắn là con trai Vương Hạo Lâm, là người thừa kế tương lai của C.K

- Chính hắn là người hãm hại em.

- Em nói sao?

- Bảo Nhi, lần này chị nhất định phải giúp em.

- Giúp? Em muốn chị giúp bằng cách nào?

- Bằng gói bột kia, và bằng chính chị.

Duy nở nụ cười u ám, ánh mắt phức tạp nhìn Bảo Nhi chăm chú. Cô có chút khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng hỏi lại, chỉ gật nhẹ một cái:

- Được.

***

Nóng. Thực sự là rất nóng. Hắn chỉ còn nhớ được nửa tiếng trước đây hắn có gặp Dương, cũng không nhớ vì lí do gì mà cãi nhau với nó rồi bực bội bỏ ra bar uống rượu, hắn còn nhớ một cô gái rất xinh đẹp mời hắn uống Vodka, hắn cứ thế nhận lấy uống một hơi và giờ thì cảm thấy cả người như nửa đốt. Nam đưa tay mở hai cúc áo trên, thần trí lúc này hoàn toàn mờ mịt.

- Nam, anh sao vậy?

Giọng nói ngọt ngào vang lên, hắn hướng mắt nhìn sang bên cạnh. Đúng rồi. Chính là cô gái đã mời hắn uống rượu lúc nãy. Cô ấy đẹp quá! Đẹp hơn ban nãy rất rất nhiều lần.

- Nam, anh có sao không?

Bàn tay nõn nà vỗ nhẹ lên người hắn, Bảo Nhi cố tình áp sát hắn, vòng một đẫy đà dán chặt lên người hắn, chỉ còn cách một lớp áo mỏng manh. Hắn vẫn cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại, đẩy mạnh một cái.

- Buông ra.

Cô gái bị đẩy ngã xuống sô pha, vẫn không từ bỏ lần nữa sát lại gần hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn. Giây phút này...

Đầu óc quay cuồng. Thần trí đảo điên. Các dây thần kinh căng cứng như muốn đứt ra. Các tế bào như muốn nổ tung. Tình cảnh này thật quá sức chịu đựng.

- Vương Hạo Nam!

Tên hắn được ai đó gọi lớn. Dương đứng trước cửa, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Mà hắn lại như hề quan tâm đến nó. Dương chỉ cảm thấy toàn thân co rút, suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng, xoay người toan bỏ ra ngoài.

Mà khoan đã, bộ dạng của hắn hình như có gì đó sai sai. Không phải hắn cũng đang gặp phải tình huống giống trong phim truyền hình hay giống với mấy cái truyện ngôn tình gì đó đấy chứ? Vậy có nghĩa là hắn đang bị cô gái kia cho vào tròng hả? Dương đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cũng muốn vào đó giúp hắn mà lại thấy mình chẳng liên quan gì. Thôi quên đi, lần trước hắn cũng giúp nó còn gì, coi như lần này nó mặt dày một lần vậy. Nghĩ tới đây, Dương sắn ống tay áo, hùng hổ trở vào căn phòng ban nãy. Lúc này trong phòng, áo sơ mi của Bảo Nhi đã hoàn toàn được cởi bỏ.

Chat!

Một cái tát trời giáng in trên mặt Hạ Bảo Nhi, cô bị một lực rất mạnh lôi khỏi người hắn, đối phương còn hung dữ đẩy mạnh một cái khiến cô ngã xuống đất.

- Cô là ai?

Hạ Bảo Nhi run rẩy chỉ tay về phía nó, Dương liếc mắt xem thường, cũng không thèm trả lời, cầm áo sơ mi ở sô pha vứt về phía cô, lạnh lùng một chữ:

- Cút.

Hạ Bảo Nhi toàn thân run lên, sợ hãi không dám đối diện với ánh mắt hung dữ đang nhìn cô tóe lửa. Vội vàng mặc lại áo sơ mi rồi cứ thế lao thẳng ra ngoài.

Dương nhìn theo dáng vẻ hấp tấp của cô ta, hừ lạnh một tiếng, quay lại nhìn hắn ở phía sau. Mà hắn ta lúc này đang dùng ánh mắt cực kì cực kì dâm đãng nhìn nó. Dương giật bắn người, vội vàng lui lại phía sau, đồng thời nghiến răng đe dọa:

- Sắc lang, cậu mà dám động vào tôi, tôi sẽ giết chết cậu.

Lời nói đúng là đủ trọng lượng, nhưng đối với Nam lúc này lại hoàn toàn như gió thoảng ngoài tai, hắn bổ nhào về phía Dương như loài thú dữ vồ mồi.

- Aaaa...

Dương la toáng lên, ra sức chống lại nhưng vô dụng. Cả người nó đều bị Nam đè trên sô pha, người hắn chỗ nào cũng nóng bỏng như sắp bốc cháy đến nơi...Nam ôm chặt lấy nó, áp xuống nụ hôn sâu như muốn truyền cho nó luồng nhiệt nóng rực trên người hắn. Dương nhắm chặt mắt, hai tay nắm thành quyền đến trắng bệch nhưng rồi lại bất ngờ buông lỏng...

(Idol: Vì mình đang bận thi học kì nên tạm thời chưa đăng được truyện, các bạn trẻ ráng chờ ít hôm nhé, yêu mọi người)