Thiếu gia Vương Hạo Nam mở cuộc họp báo công bố các bằng chứng về những vụ làm ăn phi pháp của Hạ Thị cùng tập đoàn Kim Ngọc. Chủ tịch Hạ Thị là Hạ Văn Trường và Lưu tổng bị áp giải về đồn điều tra, tài sản bị đóng băng. Chỉ trong một ngày, hai tập đoàn có tiếng đã hoàn toàn mất chỗ đứng, giá cổ phiếu lên xuống liên tục, nhiều nhà doanh nghiệp từng liên thủ với hai tập đoàn này cũng không tránh khỏi liên quan.Dương ôm điều khiển ngồi ở sô pha chuyển kênh liên tục, kênh nào cũng là nói về tin tức doanh nghiệp. Tiếng chuông điện thoại reo vang không ngừng

- Alo

-....

- Ừm. hiểu rồi

-.....

- Biết rồi, tao đi xin lỗi là được chứ gì?

-.....

- Khổ lắm, đã bảo biết rồi.

Tắt điện thoại, nó có chút mệt mỏi để sang một bên, là Thảo gọi tới. Nó đã hiểu lầm Nam, Nam làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn thay nó đòi lại công bằng thôi sao? Nhưng nó đâu có kêu Nam làm như vậy. Khẽ thở dài một tiếng, Dương với lấy điện thoại bấm số gọi, nó hẹn Nam ở cổng công viên Á Đông.

- Tôi xin lỗi.

Dương cúi đầu thành khẩn, cất giọng lí nhí, hai má đã chuyển hồng.Nam khựng người, bước chân theo đó mà dừng lại. Hắn quay đầu nhìn Dương chăm chú, đáy mắt không rõ là bất ngờ hay vui sướng.

-Cậu nói gì cơ?

-Tôi xin lỗi. Dương vẫn cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vào nhau đến nóng bừng.

-Nói lại lần nữa!

-Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu.

Hắn tiến lại gần Dương hung hăng nắm lấy tay nó kéo về phía chiếc ô tô đang đỗ ven đường của hắn, lạnh lùng ấn nó vào trong xe. Chiếc xe lao đi điên cuồng, Dương sợ đến nỗi tim muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực, chân tay run rẩy rụng rời.

-Xuống xe! Nam nói như ra lệnh. Nó ổn định tinh thần vừa chấn động, mở cửa xe bước xuống.

Bất ngờ. Sửng sốt. Vui sướng. Cũng không biết cảm giác bây giờ trong nó là gì. Chỉ biết nó thực sự choáng ngợp trước khung cảnh như vậy. Một cánh đồng hoa. Phải! Đúng là một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực đang ở ngay trước mắt nó. Dương đưa tay chạm vào một bông hoa gần mình nhất để chắc chắn rằng không phải nó đang đứng trước một chiếc tivi cỡ vài trăm inch nào đó vừa mới được sản xuất trên thế giới. Cánh hoa mềm mại nằm gọn trong tay nó, đâu đây còn thoang thoảng chút hương hoa trong lành. Chân thực và sống động quá. Đây là sự thật. Bức tranh đẹp đẽ này là thật.

-Tôi biết cậu sẽ thích.

Nam không biết đứng cạnh nó từ bao giờ, bất ngờ lên tiếng. Nó không trả lời, đưa mắt nhìn người con trai bên cạnh. Còn hắn lại đang hướng về cánh đồng hoa trước mặt. À không. Có lẽ không chỉ dừng lại ở cánh đồng hoa kia, mà còn xa xôi vô định hơn thế. Hai tay bỏ túi quần. Dáng vẻ bình thản mà cô độc.

-

Giọng Dương đều đều. Người ta đều nói nó khi đã yêu thủy chung như hoa hướng dương, dù cho đó có là sự thủy chung đến ngốc nghếch khờ dại, nhưng khi hết yêu cũng sẵn sàng làm mặt trời vô tình. Lạnh lùng, xa lạ, là thứ mà người khác khó có thể chạm tới.

-Nam

-Ừ

-Nam

-Ừ

-Nam

-Ừ

Hai người cứ một gọi một trả lời như vậy không biết bao nhiêu lần. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nó cũng đã từng như vậy, nhưng không phải gọi tên hắn mà là tên một người con trai khác. Cách lặp đi lặp lại tên một người khiến nó có cảm giác an toàn, khiến nó chắc chắn được rằng người ta vẫn đang ở bên cạnh nó. Không lẽ...nó đang sợ mất hắn ư? Không lẽ hắn quan trọng với nó? Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ mà nở ra nụ cười.

-Trong tivi khi xuất hiện một khung cảnh lãng mạn như vậy, nữ chính sẽ chạy giữa cánh đồng hoa, dây cột tóc sẽ tuột, gió thổi bay làn tóc dài óng mượt, nam chính sẽ ngắm nhìn cô ấy. Còn nếu không phải như vậy thì nam chính và nữ chính sẽ ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ngắm cảnh đẹp, ánh mắt trìu mến đầy yêu thương. Còn không phải thế thì cũng là hàng tá những thứ vân vân và mây mây gì đó. Nói chung toàn là lãng mạn cả.

Giọng nó nhẹ nhàng, rất khó để nhận ra sự xót xa trong đó. Khi ấy nó đã ước, nếu như nó và Duy cũng có thể như vậy, luôn luôn lãng mạn, luôn luôn hạnh phúc. Đáng tiếc, hai người vốn là hai người độc lập, đang diễn hai bộ phim độc lập cho riêng mình. Có nó không có Duy. Có Duy không có nó.

-Nào, lên đi. Nam cất lời, đồng thời khom lưng xuống trước nó. Dương thoát khỏi dòng suy nghĩ, tròn mắt khó hiểu:

-Gì cơ?

-Tôi nói cậu nhảy lên đi. Chúng ta sẽ tạo ra một bối cảnh khác của nam chính và nữ chính khi đứng trước cánh đồng hoa.

Nó mỉm cười, nhảy phóc lên lưng hắn, đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn. Nam bất chợt cảm thấy cả người nóng ran, trái tim như nhảy múa trong lồng ngực. Cố gắng áp chế cảm xúc kích động, cõng nó đi dọc theo cánh đồng hoa.

-Bắt gặp khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, nam chính sẽ cõng nữ chính đi dọc theo nó, họ cùng nhau ngắm nhìn, cho dù nữ chính thay vì mềm mại mỏng manh lại là một con nhóc lanh chanh, côn đồ, bạo lực. Sao? Có lãng mạn không?

-Ừ. Dương che miệng cười khúc khích. Đúng là lãng mạn!

-Hoa hướng dương giống như mặt trời vậy. Mỗi bông hoa đều rất rực rỡ. Rất đẹp.

Nó đưa ra câu đánh giá, rồi rất tự nhiên gục vào vai hắn. Cảm giác này yên bình đến nỗi nó muốn thời gian mãi mãi ngưng đọng ở đây.

-Ừ.

Có trời mới biết, đối với Nam, cô nhóc đang ngoan ngoãn trên lưng hắn lúc này còn đẹp hơn hàng trăm hàng nghìn đóa hướng dương trước mặt.

Nam và nó trở về khi trời đã tối hắn. Chiếc xe dừng lại trước chung cư Bảo Minh.

-Lên nhà đi.

-Cậu về đi rồi tôi lên

-Cậu không lên là tôi không về.

-Cậu không về thì tôi không lên.

Haizzz... Hắn thở dài ngán ngẩm. Đúng là bó tay với cô nhóc cứng đầu này.

-Được rồi, được rồi, tôi về là được chứ gì. Dứt lời hắn xoay người, mở cửa xe toan bước vào trong thì nghe nó hét lên:

-Khoan đã!

-Sao vậy?

-Hôm nay, tôi...à thật ra, cậu...

Cốp! Ui da!

Dương xoa xoa cái trán đau điếng do bị hắn cốc vào một cái thật mạnh. Nó nhăn mặt, uất ức nhìn người con trai trước mặt, hai má đỏ bừng vì giận dữ.

-Học đâu cái thói ấp a ấp úng thế? Có gì nói nhanh đi chứ.

-Đáng ghét! Cậu...

-À hay là cậu yêu tôi rồi đúng không? Không sao không sao, nếu cậu nói ra tôi có thể xem xét cho cậu làm người tình thứ n của tôi

-Cái gì? Cậu điên sao? Tôi mà lại thèm đi yêu cái hạng người vừa biến thái lại sở khanh như cậu sao?

Dương nổi khùng, nói như hét vào mặt hắn rồi xoay người chạy biến. Nam cười một tràng sảng khoái nhìn theo cái bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần. Lúc hắn hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cũng là lúc tiếng cười nhạt dần rồi tắt hẳn. Không gian chìm vào tĩnh lặng. Lạnh lẽo và im lìm như chính lòng hắn.

-Mặt trời! Tôi làm tất cả cũng chỉ vì muốn cậu hạnh phúc

Còn lí do vì sao hắn làm thế. Bản thân hắn không biết cũng chẳng thèm bận tâm. Riêng có một điều hắn dám chắc chắn: nó hạnh phúc, hắn hạnh phúc gấp đôi, nó đau khổ, hắn đau đến tê dại.