Thiên đế lẳng lặng nhìn Long vương, nhìn từ đôi mắt đến mi tâm, rồi lại quay sang đầu ngón tay, dường như muốn khắc người này vào lòng, từ rày về sau thiên thu vạn đại, sẽ không bao giờ quên mất.

Hình quan hành lễ: “Bệ hạ, đến giờ rồi, sắp phải hành hình.”

Lúc này Thiên đế mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng đau đớn triền miên. Hắn nhìn sâu vào mắt Long vương, giọng hơi khàn khàn: “Được, trẫm đáp ứng.”

Trẫm đồng ý với ngươi, từ nay về sau sẽ không còn bước vào Trảm Yêu Trì một bước.

Trẫm đồng ý với ngươi, thiên thu vạn đại… Trọn đời… Không gặp…

Cửa lớn Trảm Yêu Trì khép lại, ngăn cản Thiên đế tiên khí chí cao chí thuần ngoài hình đài.

Long vương rơi nước mắt, sau đó chậm rãi quỳ xuống với lão tổ Hồng Quân vẫn ẩn trong một góc. Đôi tay bị trói chặt bởi xiềng xích của y nâng hạt châu vẫn giấu trong tay áo kia lên: “Đa tạ Tiên tôn đã thành toàn…”

Lão tổ Hồng Quân nhẹ thở dài: “Ta đã đưa phàm tâm của Hạo Thiên cho ngươi, nếu lúc ở Tam Thanh Thắng Địa ngươi đánh vỡ hạt châu này, Hạo Thiên sẽ không còn là tiên nhân vô tình nữa. Nó sẽ có thất tình, có lục dục, sẽ trân trọng ngươi, sẽ yêu thương ngươi. Tại sao ngươi lại không mở ra?”

Long vương cầm hạt châu kia dập đầu thật mạnh: “Cầu Tiên tôn thu vật này lại, bảo quản thật kỹ. Nếu ngày sau… Nếu ngày sau bệ hạ có hỏi, vậy xin Tiên tôn hãy thay Ngao Nghiễm nói cho hắn biết, rằng Đông Hải Ngao Nghiễm chúc hắn tu được đại đạo, trọn đời bất hối…”

Bảy ngày trước, lão tổ Hồng Quân đưa cho y một viên châu phàm tâm, nói với y, chỉ cần đánh vỡ viên châu này ở Tam Thanh Thắng Địa, Thiên đế sẽ trở thành Hạo Thiên của ngàn năm trước.

Một Hạo Thiên bình thường, một Hạo Thiên chưa từng tu vô tình đạo.

Nhưng y không thể… Y không đành lòng, cũng không muốn.

Buồn cười biết bao, kẻ bị cô phụ là y, kẻ bị lừa dối là y, bị lợi dụng, bị vứt bỏ vẫn là y.

Thế nhưng lúc bên bờ Đông Hải, khi vị thần kia cúi đầu trao một nụ hôn, y lại hoảng hốt đến mức muốn rơi lệ.

Hạo Thiên muốn tu tiên đạo, muốn thành thần tiên vô dục vô tình, muốn yêu tam giới chúng sinh, sao y có thể… Sao y có thể dùng tiểu tình tiểu ái* của mình để hủy diệt một vị thần tu hành vạn năm được.

*Có giải thích ở chương trước rồi nhưng vẫn nhắc lại nếu ai có quên, đại ái là ý chỉ thứ tình yêu vì đại nghĩa, ví như các anh hùng binh lính ra đi tìm đường cứu nước (đại ái). Tiểu ái tiểu tình là những thứ tình cảm nhỏ hơn, cá nhân hơn như tình vợ chồng con cái cha mẹ.

Lão tổ Hồng Quân phẩy nhẹ phất trần, phàm tâm châu nhẹ bay lên rơi vào trong tay. Ông đứng trên cao nhìn xuống con rồng trắng kia, sau đó bấm đốt ngón tay tính một lúc rồi lắc đầu, lần nữa thoát khỏi tam giới, biến mất trong hư không.

Hành hình, đã bắt đầu.

Trong cung Thái Vi Ngọc Thanh, đàn hương lượn lờ, tiên âm lan tỏa.

Thiên nữ đang rót trà, hương rất nhạt, vị cũng ngòn ngọt, không hợp khẩu vị.

Thiên đế đang đọc tấu chương, bỗng nhiên cơn đau ùn ùn kéo tới, đau đến mức hắn gần bóp nát bàn tiên.

Thì ra… Cực hình rút gân lột da lại đau đến thế, đau đến mức tiên cốt cũng không chịu nổi, đau đến mức gần như gãy cốt lìa xương.

Ngao Nghiễm mỗi ngày đều chịu đau đớn thế này trên hình đài ư?

Thiên nữ thấy sắc mặt Thiên đế không đúng lắm, bối rối hỏi: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy?”

Thiên đế nhẹ nhàng xua tay: “Không sao cả.”

Hắn rút một sợi gân tiên của mình làm thành đồ trang sức treo trên người Long vương.

Từ nay về sau, mỗi một tấc đau đớn dằn vặt trong Trảm Yêu Trì đều sẽ do hắn gánh thay cho bạch long.

Mãi đến hình phạt tam hồn sau cùng cũng sẽ do hắn nhận.

Không gặp lại nữa.

Cả đời này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

May mắn may, may mắn thay vì còn có cơn đau này khiến hắn sẽ không quên, mình từng yêu một con rồng.

Trong bọt sóng Đông Hải cuồn cuộn, trong sâu thẳm vời vợi, hắn đã từng yêu.

Không liên quan chúng sinh, không mắc mớ Thiên đạo.

Hắn đã yêu.