Hu hu hu.

Bạch Lập Nhân cầm tạp chí, xoay lưng lại.

Hu hu hu.

Anh chậm rãi lật tạp chí, từng trang từng trang một.

Hu hu hu.

Hu hu hu.

Rốt cuộc có im đi hay không!!

Đem chăn dính đầy vi khuẩn đá ra xa, Bạch Lập Nhân lấy áo khoác cuốn vào người, đeo tai nghe nghe nhạc.

Hu hu hu hu hu.

Hu hu hu hu hu.

Hu hu hu hu hu.

Cái người cùng phòng kia vẫn tiếp tục khóc.

Rất nhanh đến giờ cơm, Bạch Lập Nhân đi mua một hộp cơm, dùng nước sôi tráng đũa rồi bắt đầu ăn.

Hu hu hu hu hu.

Hu hu hu hu hu.

Người đối diện vẫn còn ôm chăn khóc đến tê tâm liệt phế.

Chịu đả kích lớn vậy sao? Nhìn tôi xem, vẫn sống tốt đây này!

“Chàng trai à, hai người biết nhau đúng không?” Ông bác lớn tuổi nhất phòng hỏi anh.

Vì khi nãy cứ nghĩ cô gái nhỏ kia ngừng khóc rồi, ánh mắt hồng hồng như thỏ vừa ngẩng lên, nhìn thấy cậu bé này không hiểu sao lại bị kích thích, tiếp tục ôm chăn khóc rống.

“Là bạn học ạ.” Bạch Lập Nhân đầu cũng không thèm ngẩng, tiếp tục ăn cơm.

“Vậy sao không an ủi cô ấy?” Anh trai giường trên cũng tò mò hỏi.

“Không quen.” Bạch Lập Nhân mi cũng không thèm nâng, lấy đũa nhặt rau cần ra.

Anh ghét ăn rau cần, không hiểu loại rau ăn như cỏ này có gì ngon.

Lúc người giường đối diện kia ngừng khóc, anh loáng thoáng nghe được câu…duyên phận chết tiệt gì vậy!

Anh cũng biết vì sao cô khóc.

Đỗ San San và Đan Thiểu Quan cùng đi du học.

Nói cách khác, chính là bạn gái anh và bạn trai cô, dung dăng dung dẻ ra nước ngoài.

Nửa tháng trước, Đỗ San San gọi điện thoại cho anh, nói cho anh một cơ hội để lựa chọn, cũng nói cho anh biết Đan Thiểu Quan đã vào vị trí dự bị rồi.

“Em có ý gì?” Lúc ấy, giọng nói anh vô cùng âm trầm.

“Tôi nói, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ cùng Đan Thiểu Quan đi du học, sau đó cùng thuê chung một căn nhà để trọ.” Đỗ San San nói rất rõ ràng.

San San từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, dù là yêu cầu vô lý đến đâu cũng luôn luôn được nuông chiều.

Không hiểu sao Bạch Lập Nhân khi đó lại xem trọng vị thiên kim tiểu thư thích nhõng nhẽo này.

Năm ấy, khi em gái chết là thời gian đen tối nhất trong đời anh, chính San San đã giúp anh vượt qua những ngày tháng đau khổ nhất, lạc lõng nhất ấy.

Anh nghĩ, cô giống như một đóa hoa thanh khiết, tỏa sáng thế giới u tối của mình.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu qua lại.

"Em không nên lợi dụng Đan Thiểu Quan, khiến anh ta tổn thương." Anh mặt không chút thay đổi trả lời, "Ở thế giới của em, mỗi người đều phải nhường nhịn em mà sống? Nếu là vậy, Đỗ San San, anh nói cho em biết, dù có đau khổ đến mấy, anh cũng sẽ không trở thành một tên ngốc, để người khác bài bố."

"Tôi không cần biết anh đang nói cái gì! Nếu anh không đồng ý, tôi coi như chúng ta chưa từng quen biết, để người đàn ông khác an ủi tôi đi!" Đỗ San San hét to, định kích Bạch Lập Nhân.

Nhưng…

“Tùy em.” Anh lập tức cúp máy.

Trong đầu Bạch Lập Nhân đột nhiên nhớ lại điều gì đó, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có.

Nếu không phải vì Liêu Diệu Trăn “bênh vực kẻ yếu”, anh cũng không rơi xuống kết cục như ngày hôm nay.

Tốt lắm, nếu Đỗ San San nhất định phải tìm gã đàn ông khác làm đạo cụ, như vậy cứ tóm lấy Đan Thiểu Quan đi, Bạch Lập Nhân hừ lạnh.

Muốn thất tình sao, được! Vậy thì thất tình cả lũ đi!

Dù sao anh cũng chính là loại người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!

Hu hu hu hu hu.

Hu hu hu hu hu.

Hu hu hu hu hu.

Đến tối Liêu Diệu Trăn vẫn tiếp tục ôm chăn khóc.

Anh liếc đồng hồ.

Quả thực rất giỏi! Khóc liền tù tì mấy tiếng đồng hồ!

“Đại ca à, nếu hai người là bạn học thì cậu an ủi cô ấy một chút đi!” Hai người giường trên đã không chịu nổi nữa.

Thật ra anh cũng hết chịu nổi rồi!

Anh tháo tai nghe xuống, nói với người ở giường đối diện: “Này, Liêu Diệu Trăn, cô còn khóc nữa là tôi đá ra ngoài đấy!” Sắp đến Thượng Hải rồi, không cần khóc lóc làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố như vậy.

Cô khóc thì liên quan đến anh ta cái rắm!

Cô đã từng thề, vì một tên đàn ông không đáng giá, chỉ cho phép bản thân đau khổ ba ngày.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Ở nhà vì ngại có mẹ cô và A Vu, cô không dám khóc nhiều, bây giờ nằm trên tàu cũng không thể khóc sao?! Cô mua vé giường nằm làm gì? Là để khóc cho sướng con mắt chứ làm gì!

Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh.

Đều do Bạch Lập Nhân, ai bảo bạn gái anh ta chạy đến câu dẫn bạn trai cô làm chi!

Nhưng…dù sao anh ta cũng là người bị hại.

Diệu Diệu nghẹn ngào, cô biết rõ lý do tại sao, nói trắng ra, đều là lỗi của cô.

Đỗ San San cố ý chọn Đan Thiểu Quan, vì muốn cô đau khổ.

“Xin mời, xin mời!” Người đẩy xe thức ăn lại đi một vòng.

Bạch Lập Nhân thấy vậy liền lấy ví mua hai hộp cơm.

Anh đã nén giận không nói gì như vậy chỉ để cầu xin cô đừng khóc nữa! Không thể yên tĩnh dùm chút sao?

Mỗi người một hộp, bất kể cô có ăn hay không, anh cũng đặt một hộp trước mặt cô rồi bắt đầu ăn.

Coi như nể mặt quen biết cô ba năm rưỡi, quan tâm một chút cũng không sao.

Diệu Diệu sờ sờ bụng, bắt đầu cảm thấy mình như bị bỏ đói mấy năm rồi.

Lại là rau cần!!

Bạch lập nhân vẻ mặt ghét bỏ nhặt hết rau cần bỏ sang một bên.

Nhưng lần này có vẻ không hay lắm, sau khi nhặt hết rau cần anh mới phát hiện hộp cơm của mình chẳng còn lại bao nhiêu.

Anh cúi đầu, lấy hộp cá khô đặc sản mẹ mình chuẩn bị sẵn ra.

Cá khô mùi rất nồng, liền rơi vào mũi Diệu Diệu.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm hộp cá khô kia, cái bụng rỗng lại tiếp tục kêu lên ùng ục.

Cô rất thích ăn cái này, nhưng mỗi lần mẹ có sao kĩ đến đâu cũng không được như vậy, hộp cá này của Bạch Lập Nhân có màu vàng rất đẹp, nhìn thôi đã biết ngon rồi.

Bị cô nhìn chằm chằm khiến Bạch Lập Nhân ăn cũng không thoải mái, anh tức giận chọc chọc đũa: “Sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy!”

Một người đang bị thất tình rất cần được đồ ăn ngon an ủi, mà còn phải là đồ ăn tự chế biến, đặc biệt là đặc sản Ôn Châu vừa nhìn đã thèm kia.

“Tôi muốn ăn cái đó!” Diệu Diệu mặt dày nói.

Có ai biết được trong đầu cô lúc này đang liều mạng an ủi bản thân, là do bạn gái Bạch Lập Nhân bắt cóc bạn trai cô, hiện tại cô đang đói, cô không quá đáng, tuyệt đối không có quá đáng!

Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn cô như thể cô bị bệnh tâm thần.

Mặc kệ! Diệu Diệu cầm đũa tấn công hộp cá khô mà Bạch Lập Nhân đang lơ là phòng bị.

Một con cá bị cô cướp lấy thành công.

Bạch Lập Nhân chọc đũa qua giật lại, lách cách lách cách, hai đôi đũa múa may quay cuồng trong không trung một hồi, Diệu Diệu quyết định “vụt” một cái, bỏ cả con cá vào mồm.

A a a a! Mặn! Mặn quá!

Cô mặn đến phồng mang trợn má, khổ sở uốn éo.

A a a a! Không xong rồi! Quên mất cá khô không thể bỏ hết vào mồm như vậy!

Bạch Lập Nhân thấy Diệu Diệu uốn éo như con tới, khác hẳn bộ dạng “hoa hoa lệ lệ” ngày thường, một chút hình tượng cũng không có.

Anh nhịn không được phì cười.