Editor + beta: Nguyệt Nguyệt

Chu Sanh Sanh suy nghĩ cặn kẽ cả đêm, ngày hôm sau xin nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi.

Nếu xác định có biện pháp tránh khỏi tình huống thay đổi gương mặt này, nói cách khác cô có thể yên tâm mà thích một người, không cần phải lo lắng bất thình lình xảy ra mưa to làm cô rơi vào nguy cơ không từ mà biệt, cũng không cần bảo trì khoảng cách với người mình yêu.

Cô bắt đầu cầm di động ra xem dự báo thời tiết, xem xét từng địa phương nào có mưa, càng nhanh càng tốt.

Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, điều này cô biết, chính là phải trở về bên người bác sĩ Lục, cô bất luận như thế nào cũng không thể dùng gương mặt mẹ già này. Thẩm mỹ của bác sĩ Lục bình thường, hơn nữa cũng không có tình tiết luyến mẫu*.

(*: yêu người bằng tuổi mẹ mình)

Cho nên cô có nhu cầu thay hình đổi dạng cấp bách.

Hai ngày sau, cô ngồi trên xe bus một tiếng rưỡi đến gần nội thành, một mình ở tiệm cà phê ngồi đợi suốt ba giờ, cuối cùng cũng nghênh đón một trận mưa to.

Từ trong toilet bụm mặt đi ra, cô bất an thấp thỏm buông tay ra.

… Sợ tới mức chết khiếp.

Một thân thể 26 tuổi, có một gương mặt của trẻ con. Cô quả thật sắp chết ngất ở trước gương.

Nói thật, bộ dáng này hiện tại thật sự có thể dùng bốn chữ để hình dung, giống như “thiểu năng trí tuệ.”

Chu Sanh Sanh nhanh chóng bay vào phòng toilet bên trong, ngồi trên bồn cầu điên cuồng spam, muốn tra ra thành phố nào sẽ mưa tiếp theo, mấy nội thành xung quanh đều không có mưa, thành phố có mưa kia thì lại cách quá xa, hôm nay chắc chắn không thể đuổi được.

Cô ngồi trong phòng toilet nhỏ đau khổ buồn bực, mãi cho đến khi nhân viên cửa hàng ở bên ngoài cẩn thận gõ cửa: “Chị gái, xin hỏi cô còn ổn không? Bên ngoài có khách hàng đang đợi.”

Cô hoảng loạn mà đáp lại vài tiếng, mở chốt, bụm mặt chạy như điên ra ngoài, chỉ còn lại vô số ánh mắt mê mang ở phía sau.

Bụm mặt đi qua đường mua một cái khẩu trang, che kín mít gương mặt thiểu năng trí tuệ kia đi, sau đó Chu Sanh Sanh ngồi xe trở về Xuất Tô Ốc. Một ngày tiếp theo, cô ở trong phòng không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn cả ngày đều sẽ tiếp nhận sự độc hại về thính giác của đôi tình lữ cách vách, kỳ quái chính là, đôi kia thường ngày một lời không hợp chính là làm vậy mà lại ngừng nghỉ, không có phát ra một tý bối cảnh âm thanh cao trào nào.

A, cám ơn trời đất, xem ra những lời cầu nguyện của cô trước khi ngủ trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng có tác dụng!

Phải biết rằng thanh niên mới xã hội chủ nghĩa không tin thần phật như cô, mỗi đêm đều cầu nguyện với Phật Tổ đông tây, cầu cho nam thanh niên sớm ngày bất lực. Không ngừng nghỉ ngày nào, đây là loại thành kính như thế nào?

Ngày thứ ba, Chu Sanh Sanh tra ra được một huyện nhỏ cách thành phố 3 giờ rưỡi đi xe có mưa.

Mang khẩu trang, cô lại xuất phát.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, càng muốn cái gì, càng không có cái đó.

Chu Sanh Sanh nhìn gương mặt đầy phong sương, khe rãnh tung hoành trong gương, khóc lóc mang bộ tóc giả màu bạc đã chuẩn bị trước, cô cũng biết cổ tích đều là gạt người, mất công có kinh nghiệm lần trước, khẩu trang, tóc giả, cô đều tùy thân mang theo…

Điều duy nhất có thể an ủi chính mình, là lúc này đây trên đường về nhà, cô một đường xuôi gió xuôi nước có chỗ ngồi, cảm tạ Trung. Hoa. Dân.Tộc có mỹ đức truyền thống nhường chỗ ngồi cho lão nhược bệnh tàn*.

(*: Người già ốm yếu hay là người bệnh hoặc tàn tật.)

Trận mưa thứ ba, cô nghênh đón một gương mặt loli 18 tuổi.

Bác sĩ Lục năm nay vừa mới 28, đã không có tình tiết luyến mẫu, cũng không có thói quen ăn cỏ non. Chu Sanh Sanh không thể mạo hiểm như vậy, chỉ có thể xám xịt về nhà, tiếp tục chờ đợi trận mưa thứ tư.

Chỉ là lúc này đây, khi cô đi qua nhà cách vách, trong phòng kia mở rộng cửa, nam thanh niên liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.

Ồ, không phải vị đại thẩm kia?

Vì thế nam thanh niên rất nhanh đã rời khỏi, lúc Chu Sanh Sanh về phòng chuẩn bị đóng cửa lại, anh ta bỗng nhiên duỗi tay chống cửa lại.

Chu Sanh Sanh sửng sốt, cửa lớn bị người đẩy ra.

Người đàn ông đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô: “Cô là ai? Tôi nhớ rõ hình như cô không phải là ở nơi này?”

Chu Sanh Sanh ngừng lại, đầu óc nhanh chóng chuyển động, một lát sau hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, tôi không ở nơi này, mẹ tôi ở nơi này.”

Người đàn ông nhướng mày: “Mẹ cô? Không nhìn ra, chị gái kia trẻ tuổi như vậy, vậy mà có con gái lớn như cô.”

Anh ta đánh giá dáng người đã phát dục hoàn toàn của Chu Sanh Sanh từ trên xuống dưới, ý cười trên khóe môi có xu thế gia tăng: “Em gái năm nay bao lớn rồi?” Nhìn mặt thật trẻ, dáng người nhưng thật ra lại rất thành thục.

Ánh mắt kia quá lộ liễu, Chu Sanh Sanh không có khả năng không nhìn ra.

Cô lùi về phía sau một bước, lãnh đạm mà hỏi lại: “Có quan hệ gì với anh không?”

“Thuận miệng hỏi mà thôi, hàng xóm quê nhà, tương lai có nhiều việc thì giúp đỡ.” Anh ta khẽ cười, vươn tay tới: “Tôi tên là Trần Miên.”

Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm cái tay giữa không trung kia.

Hai ngày nay không nghe thấy cách vách truyền đến động tĩnh gì, cô thật sự hoài nghi Trần Miên tiên sinh này có dục vọng mãnh liệt như vậy, lúc nữ thanh niên không ở đây, nhu cầu sinh lý của anh tay đều dựa vào tay phải linh hoạt này…

Cho nên cô nói câu: “Anh từ từ đã…”

Tùy tay cầm một bao nilon gắn vào cánh tay, cô vươn tay nhanh chóng cầm lấy, nghiêm trang.

Trần Miên: “…”

“Tôi nghe mẹ nói, cách vách thường xuyên truyền đến âm thanh kỳ quái.” Cô là một người uyển chuyển và hàm súc, nhanh chóng dừng lại.

“Cho nên cô sợ tôi có bệnh?”

“Không phải.” Trần Miên không thể cao hứng quá hai giây, bởi vì cô em loli đáng yêu rất nhanh bổ sung: “Sợ dơ.”

“Tôi làm việc đều rửa tay trước sau.”

“…” Vậy cô cũng không muốn cầm nắm một thứ gì đó.

Chu Sanh Sanh nói: “Nếu không có việc gì để nói, vậy thì mời anh trở về đi.”

Duỗi tay chuẩn bị đóng cửa.

Trần Miên đã chia tay một tuần rồi, muốn tìm một người để trò chuyện, lại không có thói quen đi ra ngoài tìm người xa lạ mua say, cho nên duỗi chân để ở cửa: “Tâm sự một chút được không?”

Lời này nghe vào lỗ tai của Chu Sanh Sanh, quả thật không khác gì là bom hẹn giờ.

Mắt cô nhíu lại, cũng không màng đối phương để chân ở cửa, chỉ “rầm” một cái đóng cửa lại, chân Trần Miên đột nhiên co rụt lại, anh ta hít hà một hơi, bị đau đến mức kinh hô một tiếng.

“Chú à, chúng ta không có hẹn.” Âm thanh Chu Sanh Sanh lạnh như băng truyền ra từ trong cửa.

Anh ta chịu thiệt đứng ở cửa, sau một lúc lâu rồi lại cười ra tiếng.

Có chút ý tứ.

*-*

Đến gương mặt thứ tư, Chu Sanh Sanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì đây cũng là khuôn mặt bình thường.

Tuổi tác khoảng 30 tuổi, không đủ kinh diễm, nhưng làn da rất tốt, mặt mày cũng coi như thanh tú.

Không biết bác sĩ Lục có bài xích tình yêu chị em hay không?

Cô thấp thỏm bất an nhìn gương xuất thần, trong lòng biết rõ tám năm tới, gương mặt đẹp là một bàn tay có thể sờ tới, trạng thái hiện tại đã rất khó được. Nếu tiếp tục chờ, trời biết còn phải chờ bao lâu mới chờ được gương mặt xinh đẹp như Chu An An.

Cô cũng không có chủ ý chính xác, chỉ là ngực kia càng đốt lửa càng nhiều.

Bốn tháng.

Khoảng cách Chu An An biến mất đã qua đi 119 ngày.

Không có ngày nào cô không nhớ tới thân ảnh mà mình nhìn thấy ở chỗ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, cô độc một mình, phảng phất sẽ vĩnh viễn không chừng mực mà chờ đợi ở đó.

Chu Sanh Sanh không rên một tiếng mà ra cửa, ngồi trên xe bus đi về phía bệnh viện.

Ít nhất, để cô nhìn anh một lần.

Bệnh viện dường như một năm bốn mùa đều như vậy, đạp lên cái đuôi của mùa xuân, cô dừng bước ở trước tấm thảm cỏ xanh, trong lúc hoảng hốt lại như nhìn thấy người bác sĩ nắm tay giường số 25 nhanh nhẹn nhảy múa bên trong thảm cỏ.

Một thân áo trắng, trong sáng lóa mắt.

Mặt mày như họa, ánh mắt lưu luyến.

Đạp lên con đường đã đi qua vô số lần, cô đi qua hành lang, hơi hơi ghé mắt với công việc của người bác sĩ kia. trong tiềm thức, cô còn hơi sợ, sợ người nọ lại không có dấu hiệu gì mà đi từ văn phòng đi ra cửa một lần nữa, mắt lạnh nhìn cô, hỏi một câu: “Chu tiểu thư chẳng lẽ là coi trọng tôi rồi? Một giây trước nhìn trộm di động của tôi, một giây sau mơ ước mỹ mạo của tôi.”

Thật ra một màn kia nếu xảy ra một lần nữa, cũng không có gì không tốt, ít nhất cô có thể tiến vào cuộc đời của anh một lần nữa. Hốc mắt Chu Sanh Sanh có chút nóng lên.

Chỉ tiếc trong văn phòng bác sĩ, Lục Gia Xuyên không có ở đó.

Cô chần chờ, đi đến phòng y tá nhẹ giọng dò hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi bác sĩ Lục đang ở đâu vậy?”

“Bác sĩ Lục xin nghỉ ốm, mấy ngày nay đều không tới bệnh viện.” Vẫn là y tá Trần nhiệt tình ngồi ở chỗ kia, khách khí mỉm cười nói với cô đã hoàn toàn không nhận ra, người phụ nữ trước mắt đã cùng cô ta bát quái chuyện của bác sĩ Lục rất nhiều lần – Chu Sanh Sanh, hay là Chu An An.

Tâm “bùm” một cái chìm vào đáy cốc.

Chu Sanh Sanh rủ đầu, nói câu cảm ơn, thất vọng cực kỳ.

Thật vất vả mới lấy được hết can đảm, nào biết… lại phải bất lực trở về.

Đã đi đến cửa thang máy, cô bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, dừng một chút, xoay người đi đến khu nằm viện.

Đại khái phải đi qua bảy cánh cửa, tới gần phòng bệnh đầy màu sắc cuối hành lang kia, có mấy bạn nhỏ đáng yêu. Bọn họ đều một đôi mắt hoàn toàn không thấy quang minh, cùng một viên tâm linh tràn ngập ánh mặt trời.

Chu Sanh Sanh rất hổ thẹn, bởi vì vận mệnh mang cho cô con đường gập ghềnh, thế nhưng không thực hiện lời hứa lúc trước, thường đến thăm bọn họ.

Cô lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa, lại thấy bốn đứa trẻ kia.

Đường Đường, Tiểu Đinh, Hạo Hạo, còn có Thiên Thiên.

Cô đỡ khung cửa, vốn dĩ chỉ muốn an an tĩnh tĩnh nhìn bọn nhỏ, nào biết cửa hơi giật giật, phát ra tiếng kẽo kẹt… bốn gương mặt nhỏ đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đường Đường hỏi: “Ai vậy?”

“Là chú bác sĩ sao?” Thiên Thiên cười.

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười ồn ào, còn tưởng rằng Lục Gia Xuyên xin nghỉ đã trở về bệnh viện.

Chu Sanh Sanh đi vào, có chút co quắp mà nói: “Không phải, chị mới đi qua nơi này, nên đi qua đây nhìn các em một chút, chị, chị là…”

Cô đắn đo không biết nên giới thiệu chính mình như thế nào, nào biết…

“Chị Chu!” Tiểu Đinh hoan hô một tiếng, chuẩn xác phân biệt ra tiếng ở nơi phát ra, vui sướng nhào vòng trong lồng ngực của Chu Sanh Sanh: “Là chị Chu!”

Trong nháy mắt, mấy đứa trẻ đều nhảy xuống giường. Thính giác của những đứa trẻ mù nhanh nhạy hơn người thường mấy lần, có thể phán đoán ra cô đứng ở chỗ nào, hơn nữa bởi vì không hề phòng bị, bởi vì hoàn toàn tin cậy, sôi nổi vươn đôi tay muốn cô ôm, cũng không sợ té ngã.

Chu Sanh Sanh ngơ ngẩn mà đứng ở nơi đó, thấy bốn đôi tay nhỏ múa may vây quanh đến cạnh cô, bốn gương mặt mũm mĩm hơi hơi ngẩng lên, cõi lòng đầy vui mừng, bằng phẳng không có một tia che lấp.

Cô theo bản năng mở hai tay ra, cúi người xuống, được bốn nhóc con vững chắc ôm vào trong lòng.

Chỉ một lát như vậy, nước mắt mãnh liệt chảy ra.

Bọn họ còn nhận ra cô?

Bọn họ còn nhận ra cô!

Bạn nhìn xem, mặc kệ gương mặt này thay đổi như thế nào, ít nhất trên thế giới này còn có người nhớ rõ cô, nhận ra cô. Chỉ cần nghe âm thanh của cô một chút, là có thể không hề giữ lại mà tiếp nhận cô một lần nữa.

……

Khi rời bệnh viện, Chu Sanh Sanh đứng yên thật lâu ở cổng ớn, cuối cùng dứt khoát ngồi lên xe bus sớm nhất – đi đến tiểu khu mà Lục Gia Xuyên ở.

Hai lần gặp gỡ trước đó, đều mang một gương mặt xinh đẹp, vô tình xâm nhạp vào trong cuộc đời của anh.

Lúc này đây, xin cho tôi mang theo khuôn mặt không đủ kinh diễm, cùng quyết tâm không hề do dự, oanh oanh liệt liệt gặp lại anh một lần nữa.

*-*

Nhà Lục Gia Xuyên đã ở trước mắt.

Chu Sanh Sanh đứng ở cửa phòng, nhìn cửa lớn lạnh như băng kia, không có bất luận dũng khí gõ cửa nào.

Cô nên có sách lược mới được, không thể tùy tiện gõ cửa xông vào.

Hay là, nói chính mình là người giao hàng? Kết quả tìm nhầm nhà?

… Không được, hai tay cô trống trơn, căn bản không có hành chuyển phát nhanh.

Vậy nói cô đến đẩy mạnh tiêu thụ đồ trang điểm, hỏi bác sĩ Lục có hứng thú mua đồ trang điểm hay không?

… Bệnh tâm thần, bác sĩ Lục không có sở thích mặc đồ khác giới!

Vậy… đột nhiên mắc tiểu, tạm mượn WC?

… Cô có thể tưởng tượng, lấy tính cách của Lục Gia Xuyên, khả năng lời nói của cô còn chưa nói hết anh đã giữ cửa đóng “rầm” lại.

A a a, làm sao biện pháp nào cũng giống như không thể thực hiện được vậy?

Trùng hợp chính là, Chu Sanh Sanh tuy rằng không có may mắn ngẫu nhiên gặp được bác sĩ Lục như vậy, nhưng trong lúc vô ý lại thấy trên cửa lớn nhà đối diện của bác sĩ Lục dán một tờ quảng cáo: Phòng ốc cho thuê, không có việc thì đừng làm phiền.

Phía dưới là một số di động.

Chu Sanh Sanh chần chờ. Bởi vì hoàn cảnh tiểu khu này tuyệt đẹp, đoạn đường cũng tốt, tiền thuê nhà tất nhiên sẽ không rẻ. Cô một mình ở căn phòng tốt như vậy, sinh hoạt không biết sẽ trở nên túng quẫn như thế nào.

Chỉ là quay đầu lại cửa nhà của Lục Gia Xuyên.

Cách một cánh cửa, cô phảng phất nhìn thấy đồ đạc trong nhà quen thuộc, người đàn ông trẻ tuổi cùng đứng trong phòng bếp rửa chén, không quay đầu lại kêu cô đừng đi.

Cô hỏi chính mình, sinh hoạt bận rộn cả đời, không ngừng tích góp tiền là vì điều gì?

Để trải qua vô cùng vui vẻ.

Chỉ là không có bác sĩ Lục, suốt bốn tháng cô đều trải qua không hề vui vẻ.

Chu Sanh Sanh đứng tại chỗ, lấy di động ra, gọi cho số điện thoại cho thuê kia.

“Alo, xin chào, xin hỏi đây là chủ hộ căn 1202 Hoa Viên Mùa Xuân đúng không ạ?’

“Tôi muốn thuê nhà.”

Đó là âm thanh vô cùng kiên định, hữu lực.

*-*

Xách vali hành lý từ Xuất Tô Ốc đi ra, chẳng sợ hành lý trong tay cồng kềnh khó kéo, Chu Sanh Sanh lại bước đi như bay. Cực kỳ có sức lực là một mặt, càng quan trọng là tâm cô phảng phất giống như một con chim nhỏ bay khỏi nhà giam, chờ mong càng bay càng cao, tràn đầy lực lượng không thể biết trước.

Cô ngồi trên xe bus, một đường đều cười ngây ngô.

Sắp được trở thành hàng xóm với anh!

Tuy rằng chỉ còn cách một bức tường, nhưng đã gần hơn rất nhiều.

Cô phải chú ý hình tượng thật tốt, cho dù ở nhà cũng nhất định phải sạch sẽ xinh đẹp, nếu ra cửa vứt rác có thể gặp được bác sĩ Lục thì sao?

Ừm, quan trọng là tần suất gội đầu phải kéo cao lên!

Khắc chế không được sự vui sướng như là sợi dây thừng vô hình, từng chút từng chút kéo ra khóe miệng của cô, vì thế gương mặt hơn ba mươi tuổi thành thục cũng trở nên tràn ngập tính trẻ con, thần thái bay lên.

Cô xách theo vali hành lý chạy như bay đến thang máy, giống như một con chim sẻ kêu quác quác.

Đi ngang qua cửa bảo vệ ở đại sảnh, cô nghiêng đầu ngọt ngào cười: “Hi, tôi là người mới thuê nhà 1202.”

Bảo vệ cửa: “… Xin chào.”

Trong thang máy có hộ gia đình cũng đi lên tầng, cô cười đến mức vẻ mặt xán lạn, không nhịn lại mà giới thiệu: “Xin chào, tôi là người mới thuê phòng 1202.”

Mọi người: “… Xin chào.”

Thang máy ngừng lại ở tầng 4, anh chàng xách theo cơm hộp đi vào. Chu Sanh Sanh cảm thấy sau này có khả năng rất lớn sẽ đặt cơm hộp, vì thế lại nhếch miệng: “Xin chào, tôi là người mới thuê nhà 1202.”

Anh chàng giao cơm hộp: “… Ồ”

Dọc theo đường đi, Chu Sanh Sanh thu hoạch vô số ánh mắt kỳ dị, cùng với trưa hôm đó trở thành nhân vật tiêu điểm của tiểu khu, bởi vì cả tòa nhà đều biết 1202 dọn vào một người ở mới, là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, người thì rất hiền lành, nhưng mà chỉ số thông minh hư hư thật thật… không quá thích hợp.

Đương nhiên, người được nhắc tới – Chu Sanh Sanh hoàn toàn không biết gì cả.

Cô dọn tất cả hành lý vào nhà mới, trong phòng có các đồ dùng cơ bản: Giường, bàn trà, sô pha. Đồ đạc bằng điện cơ bản cũng đầy đủ: Bình nóng lạnh, máy giặt, tủ lạnh và lò vi sóng.

Phòng ở như vậy thoạt nhìn trống không, nhưng cái gì cũng kém với cảm giác phong phú trong lòng.

Cô ở trong phòng đi một vòng, sau đó nằm ở trên sô pha, dán lỗ tai lạnh như băng trên vách tường, nỗ lực cảm nhận động tĩnh cách vách. Nhưng mà tiểu khu này cũng là khu dân cư tương đối cao cấp, thiết bị cách âm rất tốt, cô cuối cùng cũng không nghe thấy cái gì.

Không nghe thấy cũng không sao cả, Chu Sanh Sanh hưng phấn nhảy xuống sô pha, đã cảm thấy trong không khí tràn ngập hương vị của bác sĩ Lục!

(Bác sĩ Lục: Cho nên, lão tử bị hôi nách à…)

Khi đang ở trong phòng vừa nhắm mắt vừa xoay tròn, Chu Sanh Sanh bỗng nhiên linh quang chợt lóe, chạy như bay xuống siêu thị của tiểu khu. Cô chưa từng tiêu tiền và vui như vậy, đặt hết các loại trái cây trên giá vào trong rổ, mỗi loại đều chọn lựa kỹ càng, nhất định phải chọn được quả nào xinh đẹp nhất.

Làm hàng xóm mới, làm một đĩa salad hoa quả đáng yêu, lại ôn hòa gõ cửa phòng 1201, đây chẳng lẽ không phải là mở đầu tốt đẹp nhất cho câu chuyện tình yêu hay sao?

Vì thế sau khi thực hiện các hành vi hữu hảo với những người xa lạ dọc theo đường đi về tiểu khu, Chu Sanh Sanh lại giống như một người phụ nữ quái lực xách theo bao lớn bao nhỏ trái cây chạy như bay về nhà, một mảnh bụi đất phía sau bay lên, việc này càng làm quần chúng của tiêu khu càng thêm kiên định về thông tin [người phụ nữ mới chuyển vào 1202 có tinh thần cao độ dị thường]

Đương nhiên, với chuyện này, Chu Sanh Sanh vẫn luôn vào trạng thái mộng bức khi vào ở như cũ.

Cô xách theo trái cây cao hứng, phấn chấn trở lại tầng 12, lại vì quên mất chùm chìa khóa kia rốt cuộc là chìa khóa nào dùng để mở cửa nhà, bất đắc dĩ chỉ có thể cúi người xuống ghé vào trước cửa, thử từng chút từng chút một.

Hàng hiên tối tăm, chỉ có một chiếc đèn cảm ứng nhu hòa mờ nhạt.

Cô vẫn còn đang vùi đầu thử, lại không thế thấy phía sau “cạch” một tiếng, truyền đến âm thanh mở cửa rất nhỏ.

Lục Gia Xuyên đặt rác sinh hoạt một ngày ở ngoài cửa, mới đầu cũng không chú ý người mở cửa ở đối diện, cho đến khi anh ngồi dậy, vội vàng nhìn thoáng qua, không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, chuẩn bị đóng cửa.

Nhưng mà ngay sau đó, giống như có tia chớp đánh trúng anh.

Cái thân ảnh kia…

Cái bóng dáng tinh tế gầy yếu, rồi lại tràn ngập lực lượng kia…

Người nọ vẫn mặc áo khoác màu trắng như cũ, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn…

Lục Gia Xuyên đột nhiên dừng động tác đóng cửa lại, không thể tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn lại, sau đó, thanh sắc gian nan mà kêu ra tên cô: “… Chu An An?!”