*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Toàn bộ Vân thành nơi nơi đều đang trình diễn những màn chiến đấu giữa nhân loại cùng alien, chẳng qua phần lớn lấy sự thất bại của phe nhân loại mà chấm dứt.

Tuy hiện nay về mặt số lượng nhân loại chiếm thế mạnh hơn, nhưng ưu thế thiên phú chiến đấu của giống loài lại giúp alien bỏ xa nhân loại mấy con phố.

Tình thế gần như nghiêng thẳng về một phía, nhân loại tay không tấc sắt, đều bỏ mạng dưới xúc tua của alien.

Alien rơi từ màn trời xuống Vân thành buổi tối đầu tiên chừng một ngàn con, sau đó mỗi ngày đều không chênh lệch mấy rơi xuống cỡ đó.

Alien càng đánh càng nhiều, nhân loại lại càng ngày càng ít. Cứ như thế mãi, sớm muộn gì cũng đi đến bước diệt vong.

Chuyển biến, khi nào mới xuất hiện?

Rất nhiều người đều đang tự hỏi vấn đề này.

Miêu Gia cởi bỏ cảnh phục như lời hình cảnh kia đã dặn, chẳng qua không phải vì chạy thoát thân một mình, mà là bởi vì máu ướt đẫm áo.

Tuy võ cảnh và cảnh sát hộ tống đều chết hết, người còn sống duy nhất lại bắn súng dở tệ, tuổi quá nhỏ, khiến mọi người thật sự không có cảm giác an toàn. Thế nhưng, ngàn dặm trường chinh cũng đi hết một nửa, không có lý do gì lúc này bỏ cuộc mà quay lại.

Những người còn lại khẽ cắn môi, tiếp tục đi dọc theo hướng ngoại ô phía Đông quyết định lúc đầu. Chẳng qua không có võ cảnh mở đường, đội của họ càng kéo càng dài, cuối cùng phân tán, vòng qua vòng lại, một số người lại quyết định đi đường vòng.

Miêu Gia không chọn đường vòng, cậu biết lúc trước người dẫn đường chọn cách đi thằng tuyệt đối có ý riêngcủa ảnh. Tuy tiêu chuẩn thể lực của cậu mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, trèo cao lội thấp càng nát bét, nhưng lại khác với dân chúng lúc đối mặt tử lộ chọn cách lùi bước.

Tiếp tục vượt mọi chông gai thẳng bước, Miêu Gia mang theo số người không còn bao nhiêu phía sau xuyên qua một nhà xưởng.

Đúng lúc đó sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét, Miêu Gia giật bắn một cái rồi lớn tiếng gào: “Chạy!!!”

Người phía sau lập tức chạy như điên, mấy người trong chớp mắt vượt qua cậu. Miêu Gia cố nén buồn bực, chỉ có thể liều mạng vung mạnh cánh tay. Thế nhưng cứ việc vào tình cảnh nguy nan này, cậu cũng không bỏ bao đựng laptop nặng trịch trên lưng xuống.

“A a a!!!”

Phía sau tiếng rú thảm thiết vang lên liên tiếp, Miêu Gia cả quay đầu liếc một cái cũng không dám.Cậu đã không còn đạn, càng không có đội hữu súng thật đạn thật nữa, giờ khắc này cậu cũng chỉ có thể cỗ vũ những người đó và bản thân, chỉ mong chạy nhanh thêm một chút mà thôi.

Miêu Gia liều mạng há mồm thở dốc, lồng ngực cậu đau nhói, nóng hừng hực như lửa thiêu. Chạy nước rút như thế tuyệt đối còn nhanh hơn nhiều lần tốt nghiệp trước kia của cậu.

Nếu lúc mình thi phía sau đặt thêm con alien thì tuyệt đối không chỉ cán mức đạt tiêu chuẩn đâu ha. Miêu Gia mua vui trong đau khổ nghĩ.

Nhưng thể năng của cậu chung quy vẫn tệ hại, đầu gối nhũn ra, Miêu Gia té ngã trên đất.

Giây phút đó, cậu đờ ra, tiếng rú thảm thiết phía sau biến mất, thay vào đó là tiếng rào rào bước chân đạp trên mặt đất.

Mình sẽ chết sao?! Miêu Gia cực kỳ hoảng sợ. Tuy thân là cảnh sát, cậu phải không sợ sinh tử, nhưng thực tế, cậu thật sự rất sợ.

Một lực kéo mạnh bắt lấy cánh tay cậu, cậu như bị kéo bay lên: “Đến phía sau đi!” Một giọng nói quát lên.

Miêu Gia nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, khóe mắt thấy vài người mặc áo quân sự có in chữ số chạy lướt qua bên cạnh cậu.

Cậu chạy vài bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những người đó tay cầm thứ gì đó đen tuyền ném về hướng lũ alien đang đuổi theo.

“Oanh!!” “Oanh!!” “Oanh!!” Tiếng nổ liên tiếp vang lên, ánh lửa khổng lồ cuồn cuộn bụi mù cắn nuốt ba con alien phía sau.

Miêu Gia khuỵu xuống thở hổn hển, ánh lửa chói lòa làm mắt cậu cay xè. Cậu nhắm mặt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngoài cánh cổng nhà xưởng cách đó không xa, phía sau vài hàng rào mơ hồ có thể nhìn thấy những kho hàng khổng lồ xếp thành cụm.

Rốt cục đến rồi, Miêu Gia gắt gao siết lấy bao latop, vừa khóc vừa cười.

Một đêm trôi qua, Vân thành lại lần nữa nghênh đón ánh ban mai.

Đồng hồ sinh học đánh thức Đường Húc Hải, hắn mở mắt, mở đèn đồng hồ ra soi.

5 h 30 sáng.

Ánh sáng lóe qua, Phó Sử Ngọ bị đánh thức.

Y mở đèn pin, ngồi dậy, tóc trên đầu không nghe lời vểnh lên một dúm.

“Phốc!” Đường Húc Hải phun cười.

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, mơ mơ màng màng nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Đường Húc Hải che miệng lắc đầu, cười đến bả vai run rẩy.

“Cười cái gì mà cười?!” Phó Sử Ngọ không vui trừng hắn, chẳng qua cộng vào style không có mắt kính, ánh mắt kia làm người xem chỉ muốn khi dễ y mà thôi.

Đường Húc Hải cười còn tợn hơn.

Phó Sử Ngọ nheo nheo mắt, đeo kính lên, ôm cánh tay nói: “Tôi cảm thấy anh hôm nay còn chưa khỏi hẳn đâu, hút thuốc cái gì vẫn là thêm 2 ngày nữa đi rồi tính.”

Đến đây Đường Húc Hải cười không nổi nữa, uy hiếp này rất có xi nhê nha!

“Xin lỗi, không phải cố ý cười cậu.” Đường Húc Hải nghiêm trang chững chạc nói: “Chẳng qua hình tượng hiện giờ của cậu, thật sự nhịn không nổi.”

Gợi đòn thiệt! Phó Sử Ngọ không vui nghĩ, y rốt cuộc buồn cười chỗ nào chứ?

“Tôi rốt cuộc có chỗ nào làm anh vui, có hiệu quả chọc cười như vậy?” Phó Sử Ngọ nghiến răng: “Nói ra, tôi nhất định sửa!!”

“Khụ khụ.” Đường Húc Hải thanh thanh cổ họng: “Tôi thấy hay là cậu để tóc ngắn đi, giờ thời buổi nào rồi.”

Hắn nói không rõ ràng, Phó Sử Ngọ lại chớp nhoáng hiểu được, y vươn tay sờ tóc của mình. Quả nhiên, một dúm tóc trên đỉnh đầu đang kiêu ngạo triển lãm dáng người ngạo nghễ của nó.

Mặt Phó Sử Ngọ phừng một cái đỏ bừng xấu hổ.

Đây đối với Phó Sử Ngọ _ người đặc biệt chú ý hình tượng mà nói, quả thực là đả kích trí mạng.

Tóc của y phải thường xuyên gội, bằng không sẽ xù lên như ổ quạ giống giờ. Phó Sử Ngọ cũng từng nghĩ cắt một cái đầu chừng 1 tấc thôi, đáng tiếc nó rất đối chọi với hình tượng của y, nhìn cực ngốc. Giống y khuôn đám mọt sách trong thư viện trường.

Thế mà trong hầm trú ẩn này cả nước uống cũng phải tiếc kiệm, nào có dư thừa cho y gội đầu. Y cũng không muốn như vậy, ai kêu trên đỉnh đầu có một cái lốc xoáy, mỗi lần ngủ dậy đều bị cuốn tung.

Phó Sử Ngọ nhất thời cảm thấy đau thương như nhà có tang.

Đường Húc Hải thấy y uể oải cả người đều u ám đi, cảm thấy mình giỡn quá trớn vội nói: “Cậu dùng nước vuốt một chút, sẽ không vểnh nữa đâu.”

Phó Sử Ngọ ngẩng đầu, kiên định cự tuyệt: “Như vậy sao được! Hiện tại nước đang khan hiếm, sao dùng gội đầu được chứ!”

Đường Húc Hải bảo: “Đừng lo, tôi giờ thấy khỏe lắm rồi, chắc đã khỏi hẳn. Ban ngày tôi ra ngoài một chuyến, kiếm thêm chút nước về trở về, cậu cứ yên tâm dùng đi.”

Phó Sử Ngọ không thèm tin lời nói vô căn cứ của hắn, y nghiêm mặt đưa nhiệt kế cho Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải thấy y cảm xúc không tốt, ngượng ngùng nhận nhiệt kế nhét vào nách. Phó Sử Ngọ đứng dậy mở đèn, xoay người nhìn tình huống của Ôn Triệu Minh.

Y nhíu mày lo lắng nói: “Ôn Triệu Minh vẫn không tỉnh, ảnh vẫn nóng như vậy. Dựa theo tình huống của anh, ảnh đáng lẽ phải đỡ hơn mới đúng chứ.”

Đường Húc Hải bĩu môi nói: “Cậu không thể lấy tình huống của tôi mà so với anh ta được. Tôi là vết thương cũ trên chân tái phát, ảnh là cảm lạnh. Có giống không? Lại nói, cậu nhìn cơ thể tôi coi, cậu nhìn nhìn lại thể chất của ảnh, hạ sốt tự nhiên không nhanh như tôi rồi.”

Phó Sử Ngọ quay đầu lại nhìn cơ ngực cuồn cuộn của hắn, cơn ghen tỵ lại lên.

Y hít một tiếng: “Chắc vậy, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể để ảnh sốt thế mãi, sốt cao kéo dài sẽ đốt hỏng não mất.”

Đường Húc Hải nhíu nhíu mày, đứng lên đi đến bên người Phó Sử Ngọ ngồi xổm xuống, nhìn Ôn Triệu Minh sắc mặt tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi lại nặng nề thở dốc.

“Hô hấp coi như hữu lực, tạm thời không có vấn đề lớn.” Đường Húc Hải tính toán một chút, nói: “Hiện tại chúng ta không kiếm được cách trị hữu hiệu, chỉ có thể tiếp tục truyền dịch hạ nhiệt cho anh ấy thôi.”

Hắn đứng lên, Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn.

Đường Húc Hải nói: “Hôm nay phải ra ngoài một chuyến, ba thùng nước còn không đến một thùng, tôi đi tìm chút nước về, đắp hạ nhiệt cho anh ấy.”

Phó Sử Ngọ cúi đầu nhìn Ôn Triệu Minh hôn mê bất tỉnh: “Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.”

Phó Sử Ngọ vốn muốn tự mình ra ngoài một chuyến, nhưng mà Đường Húc Hải sau khi đã kiểm tra nhiệt độ thì cự tuyệt. Kết quả đã khôi phục bình thường lại cường ngạnh trấn áp y, thậm chí quyết định đích thân tỷ thí với hắn một trận để giành đi.

Phó Sử Ngọ không thể không khuất phục dưới “dâm uy” của hắn. Đường Húc Hải ra ngoài, Phó Sử Ngọ thủ tại hầm trú ẩn.

Đường Húc Hải gặm bánh bích quy áp súc, uống một ít nước, đắc ý dào dạt nhấc mã tấu đi ra ngoài.

Mặc dù mới qua ba ngày không thấy ánh mặt trời, nhưng cũng đủ làm Đường Húc Hải nghẹn hư.

Hắn đậu lại SUV, nhẹ nhàng hoạt động thân thể một phen, nâng nâng cánh tay, đá đá chân.

Đường Húc Hải ngưng mắt nhìn đùi phải của mình, không phải ảo giác của hắn, cái chân này hoạt động thật sự không chút dị thường.

Đây là không có khả năng.

Cẳng chân phải của hắn bị gãy xương dập nát, lúc trước làm giải phẫu lấy bột xương vụn ra. Để xúc tiến khép lại, họ còn gắn tấm thép cho hắn, xương gãy muốn mọc lại lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Cho nên cứ việc chân hắn nhìn qua y như người thường, nhưng lại không thể chịu nổi vận động kịch liệt. Cho dù là đi lại bình thường, cũng là phải trải qua một phen cố gắng cực kỳ thống khổ.

Bên trong đó là thép tấm, không là xương của mình, ở chung với cơ bắp và thần kinh, đương nhiên không có khả năng hòa thuận phối hợp, cảm giác hắn thường phải nếm trải nhiều nhất chính là đau đớn.

Chân này tuy khiến hắn phải xuất ngũ từ sự nghiệp huy hoàng, thế nhưng Đường Húc Hải lại không muốn sau này cứ mãi là một phế nhân. Hắn vẫn duy trì cường độ huấn luyện nghiêm khắc như trước, cái chân này cũng thường kháng nghị mãi.

Mà hiện tại cái chân này lại làm hắn cảm thấy y như lúc chưa gãy xương, không, cảm giác còn tốt hơn trước kia nữa!

Đường Húc Hải muốn xác nhận một chút đây rốt cuộc là tình huống chân thật hay chỉ là ảo giác.

Chân hắn nâng lên, tung mạnh ra một cú đá xoáy!

“Vút ” một tiếng xé gió vút qua, thân thể Đường Húc Hải nghiêng về một bên, chân nâng cao, vững vàng dừng giữa không trung.

Đây không phải ảo giác, chân hắn thật sự khỏi hẳn rồi!!

___________________________

Tk: Cái chân ấy mà đá vào người ai nhỉ, có mà nát bấy =..=
Tìm kiếm với từ khoá:  
Share   
Rất Cần Giúp BETA!!! Cần Giúp BETA!!!
 29.07.2016, 10:15

Bánh Bao Ú

Trial Mod Box Đam Mỹ

Ngày tham gia: 20.06.2016, 16:56

Bài viết: 1656

Được thanks: 111 lần

Điểm: 9.89
Tài sản riêng:

 Re: [Đam mỹ - Mạt thế] Mạt Thế Xâm Nhập - Nam Qua Lão Yêu. - Điểm: 10

Chương 22

Edit: Thiên Vân

Beta: Trangki

“Hắc hắc!” Đường Húc Hải mừng không kìm nổi, chân trái hắn vững vàng đáp lên mặt đất, đùi phải lại liên tiếp đá ba cú, một chút cảm giác dị thường cũng không có: “Ha ha ha ha!”

Đường Húc Hải đứng thẳng người, chân phải làm trọng tâm nhảy lấy đà, trên không trung xoay tròn một trăm tám mươi độ phi đá, cuối cùng vững vàng rơi xuống đất. Ngay sau đó hai chân hắn dùng sức, liên tục lộn ngược ba cái ra sau, một tay chống lên đất bật lên, mũi chân phải điểm đất, thuận thuận lợi lợi đứng lên.

Hàng loạt động tác làm nhanh chóng lại lưu loát, Đường Húc Hải vừa hoạt động mạnh, toàn thân tràn ngập xúc động nóng lòng muốn thử, thật muốn điên cuồng đá vào bao cát một trận, cuối cùng giống như dĩ vãng lấy đá toạc bao cát làm kết cục.

Phải nói rằng từ khi đùi phải bị thương đến giờ, hắn chưa từng được hoạt động thỏa thích đến vậy.

Hai mắt Đường Húc Hải sáng ngời, như cháy bừng lên lửa đỏ, cả người như một con sư tử tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Sự chán ngán thất vọng giấu kín tận tim rốt cục hóa thành hư không. Hắn, lại là vua nhà binh của ngày nào!

Đường Húc Hải mạnh mẽ kiềm chế ý nguyện mãnh liệt muốn hoạt động kịch liệt lại, khóe miệng hắn vui đến toét ra. Hít sâu mấy hơi, giày dã chiến cà thật mạnh lên mặt đất, người như tên rời nỏ bắn tung ra ngoài.

Cả người Đường Húc Hải như hóa thành một cái bóng, động tác mơ hồ qua lại giữa những góc bí mật trong thành phố. Hắn như rồng vào biển rộng, hổ về rừng hoang, cả nhịp thở cũng như giấu kín bản thân đi.

Không giống với tốc độ cẩn trọng cảnh giác lại thong thả của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải căn bản chính là chạy vội đi tới, nhưng hành động của hắn vẫn chẳng phát ra chút tiếng động nào.

Ánh mắt Đường Húc Hải lia qua mặt đường lộn xộn, mặt trời đang ở vị trí chừng 9 giờ sáng, nhiệt độ không khí còn chưa nóng lên, đúng là thời điểm để hành động.

Trạng huống thân thể khỏe mạnh khiến hắn lâm thời thay đổi mục tiêu, từ ngã tư xuyên qua khu cư xá, chạy vội hướng về cái siêu thị cỡ lớn kia.

Phó Sử Ngọ chiếu cố hắn tốt như vậy, không bằng kiếm gì thưởng cho y đi.

Đường Húc Hải tính toán, mà hơn nữa Phó Sử Ngọ đã triệt để quản chế hộp thuốc lá kia của hắn rồi, một ngày một điếu thiệt quá khó chịu.

Cái siêu thị kia cũng không tránh được vận mệnh bị cướp sạch, cửa vào bằng thủy tinh đều bị đập nát, trong góc cửa thì tối om, vừa bẩn vừa lộn xộn.

Đường Húc Hải đạp lên vụn thủy tinh, đi vào siêu thị.

Không có đèn soi sáng, ánh mặt trời xuyên vào khe cửa cách đó không xa, bên trong liền có vẻ u ám đến lạ thường.

Thế nhưng Đường Húc Hải cũng không sợ, độ sáng này đối với hắn mà nói là đã đủ.

Trong siêu thị nơi nơi lộn xộn, giá hàng nghiêng ngả, thương phẩm rơi rụng đầy đất, quầy thủy tinh bị đập nát, những thứ quý giá đều bị cướp đi.

Không may, thuốc lá cũng là một trong những loại hàng quý. Quầy thủy tinh bị đập  gần như bị càn quét không còn, lẻ loi còn có mấy gói vẫn là hiệu Đường Húc Hải không ưa.

“Chậc!” Đường Húc Hải bất mãn nắm một gói lên, lẩm bẩm: “Thổ phỉ hả? Vơ vét gì mà sạch dữ vậy. Thứ này cũng không ăn được mà!”

Nhưng bất mãn đến đâu, Đường Húc Hải cũng không có biện pháp, nhét mấy gói này vào ba lô. Hắn tiếp tục đi tới, khu thực phẩm cũng khó trốn khỏi ma thủ, sạch sẽ cứ như bị liếm từng milimet.

Cũng may mục tiêu của hắn không phải cái này, đi vào khu đồ uống bên cạnh, nước bia rượu đồ uống gì cũng không cánh mà bay.

Điều này làm Đường Húc Hải hết chỗ nói rồi, tuy hắn cũng không trông cậy tìm trong siêu thị này nhất định kiếm được nước uống, nhưng cũng không đến mức cả tia hi vọng cũng không cho vậy chứ?!

Đường Húc Hải đi lên lầu hai, so với lầu một chịu số phận bị cướp sạch, đồ trên lầu hai coi như tương đối phong phú.

Nghĩ đến dáng người của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải lấy cho y một cái sơmi. Đối với cái tên quá mức chú trọng hình tượng kia, mấy ngày liền cứ mặc một bộ sơmi, y có thể nhịn đến giờ không rên một tiếng, cũng rất đáng giá biểu dương rồi.

Phó Sử Ngọ không phải không có quần áo để đổi, y có mang đồ thay, nhưng đều đắp lên người Ôn Triệu Minh hết. Tuy hiện tại Ôn Triệu Minh có đắp thảm, nhưng xét thấy thân thể anh quá kém, Phó Sử Ngọ trực tiếp dùng đồ của mình trải dưới người cho anh.

Chọn chọn bỏ bỏ trong khu quần áo, Đường Húc Hải cũng không lấy nhiều, mỗi người vài bộ, sau đó nhét vào ba lô của hắn.

Trong siêu thị cỡ lớn đều có đồ dùng cắm trại, mà nơi đó, mới là mục tiêu lần này của Đường Húc Hải.

Khu cắm trại chỉ có một góc nhỏ, mà mấy thứ bày ra cũng không đầy đủ gì

Lều, đệm, túi ngủ, lò cồn, cồn rắn, cặp lồng 2 tầng, cặp lồng 3 tầng nhiều công năng…

Đường Húc Hải nhìn thấy mục tiêu liền vừa lòng gật gật đầu.

Túi ngủ, cái này phải có, ba cái đi. Cồn rắn, cầm lên, cặp lồng nhiều công năng, phải có luôn.

Chính yếu chính là, đổi mịa nó đôi giày da của Phó Sử Ngọ đã!

Đường Húc Hải đứng bên cạnh giá hàng, chọn cho y một đôi giày dã chiến màu nâu nhạt.

“Chân cậu ta, chắc là 41.” Đường Húc Hải hồi tưởng lúc nhìn thấy Phó Sử Ngọ đi chân trần, so với hắn nhỏ hơn rất nhiều.

Ném hộp giày xuống buộc 2 sợi dây giày, trong giày nhét mấy đôi vớ, vắt đôi giày lên vai, xong xuôi!

“Mình thiệt là tốt bụng mà.” Đường Húc Hải hung hăng khen ngợi mình một trận, vừa lòng chuẩn bị dẹp đường về hầm.

Từ thang cuốn đã ngừng hoạt động đi xuống, giày dã chiến dẫm lên bậc thang kim loại của thang cuộn, phát ra tiếng “cạch cạch cạch” rất nhỏ.

Trong lầu một siêu thị một mảnh câm lặng, khiến cho chút tiếng động này cũng phát ra tiếng vọng. Đường Húc Hải hé mắt, im ắng vứt ba lô qua một bên.

Lúc hắn đi đến khu đồ uống, một con alien đụng ngã lăn giá hàng, ré lên lao về phía hắn.

“Ha ha, tới đúng lúc lắm!” Đường Húc Hải không kinh sợ mà còn mừng rỡ, ném ba lô xuống, rút mã tấu ra liền tiến lên đón.

Đùi phải phục hồi như cũ khiến động tác của hắn càng thêm linh hoạt, hắn lao trái né phải né qua cú quất bằng hai cái xúc tua của alien, nhấc chân liền đá mạnh vào ngực nó.

“Tê _” alien bị một cú đá mạnh vào ngực, lập tức nghẹt thở văng vào mộtgiá hàng.

Giá hàng kia ngã xuống, bên trong lăn ra vài lon bia.

Có hàng tồn nha!

Đường Húc Hải quét mắt một cái, đúng lúc này, từ bên trái hắn lại nhào ra một con. Mắt Đường Húc Hải nguy hiểm nheo lại, đưa tay liền ném mã tấu trong tay ra.

“Phốc!” chỉ trong chớp mắt, ngay giữa trán alien.

Nhưng cũng không chỉ có nhiêu đó, từ sau lưng Đường Húc Hải lại bay ra một con!

“Chậc!” Đường Húc Hải chậc lưỡi, hắn tiến lên hai bước lao tới trước người con alien đang giãy dụa đứng lên, chân dài hất cao lên, một cú quật chân hất mạnh đi ra.

“Rắc!!” Một tiếng xương vỡ vụn, đầu alien như trái dưa hấu nát bấy ra!

Đối với kết quả này Đường Húc Hải cũng có chút kinh dị, nhưng hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, bay nhanh trở lại, chộp lấy một thanh xà ngang rơi xuống từ trần siêu thị, ném mạnh về phía alien.

Con alien kia phản ứng cực nhạy, lắc mình một cái liền né qua, nhưng ngay lúc này Đường Húc Hải đã nhào qua.

Alien cuống quít quơ xúc tua cuốn vào người hắn.

Đường Húc Hải cũng không dám để xúc tua cuốn lấy, liền dùng chân mang giày dã chiến đá, xúc tua của alien tuy bị chân đá văng, thế nhưng cái móc câu lại móc vào chiếc giày. Thiếu chút nữa kéo Đường Húc Hải mất cân bằng.

Dùng sức thu chân, Đường Húc Hải xông lên tông vào lồng ngực đang sơ hở của nó, liên tục tung hơn mười trọng quyền vào ngực nó. Cuối cùng Đường Húc Hải hung hăng đấm một cú nốc xoáy hất bay alien ra ngoài.

“Thích quá!” Đường Húc Hải rống to cả người sảng khoái.

Alien thì bị trọng quyền liên hoàn đánh đến nội tạng vỡ tan, lỗ miệng phun trào máu, té lăn trên đất trượt một đoạn, run rẩy rồi không động.

Triệt để hoạt động một chút gân cốt, Đường Húc Hải tâm tình sung sướng, bị ba con alien vô sỉ đánh lén cũng không để trong lòng. [Anh giết mịa nó hết rồi có muốn để trong lòng cũng ko biết để sao nữa  =.=] [ Đọc mà thấy thương mấy con alien, đánh cho ko ra hình người * chấm nước mũi *]

Hắn đi qua lấy lại mã tấu cắm vào bao vũ khí, nhặt ba lô lên khoác lên lưng, suy nghĩ chuyện vừa rồi thiếu chút nữa bị kéo ngã, Đường Húc Hải vẫn nhấc thanh xà ngang kia lên.

Loài alien thật sự không thích hợp cận chiến, hắn chuẩn bị một vũ khí tiện tay thì tốt hơn.

Trong siêu thị này cư nhiên có ba con alien, điều này làm Đường Húc Hải cảm thấy kỳ quái, vì thế hắn lấy đồ xong cũng không lập tức trở về, ngược lại kiểm tra trong ngoài phụ cận siêu thị một lần, kết quả tại cổng nhận hàng của siêu thị, hắn tìm ra được nguyên nhân.

Nơi đó ngổn ngang mười mấy xác người, sọ não mở ra, rỗng tuếch.

Cứ việc nghe Phó Sử Ngọ nói rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Đường Húc Hải cũng nhịn không được nhíu mày.

Sau đó ở kế bên một cái xác hắn phát hiện một thứ không nên xuất hiện ở đây, súng lục!

Những người này sao lại có súng? Đường Húc Hải trăm mối không rõ, hắn đi qua nhặt súng lên, mở ổ đạn nhìn thoáng qua. Bị bắn hết một nửa, bên trong còn dư lại 6 viên.

Thế nhưng không quản làm sao xuất hiện ở đây, cây súng này hiện tại thuộc về hắn!

Lấy súng giắt vào thắt lưng, Đường Húc Hải sải bước bước lên đường về.

Cứ việc phóng ngựa lại đây đi, lũ alien chết tiệt, ông mày không sợ!

Đại khái ba con alienkia chính là tất cả ở bên này, Đường Húc Hải cứ như vậy nghênh ngang trở về, cũng không nhảy ra thêm con nào, khiến hắn hơi thấy tiếc nuối.

Chờ đến hắn trở lại hầm trú, mặt trời đã lên cao, thời gian đã gần trưa.

Đường Húc Hải cứ như dâng hiến vật quý, trình từng thứ từng thứ hắn tìm được cho Phó Sử Ngọ xem.

“Nhìn nè, túi ngủ! Vậy không sợ cảm lạnh nữa rồi.” Đường Húc Hải móc ba cái túi ngủ ra, “Còn có cái này, cặp lồng nhiều công năng, ba tầng, trên mỗi tầng đều có quai cầm. Nữa nè cậu coi đi, miếng dán này còn có thể coi là miếng cách nhiệt, như vậy sẽ không sợ nóng.” Hắn mở hộp cơm ra, bày từng tầng từng tầng của cái cặp lồng bằng kim loại cho Phó Sử Ngọ chiêm ngưỡng.

“Còn có cái này, giày cho cậu mang nè.” Đường Húc Hải mỗi tay nắm một chiếc giày, đưa đến trước mặt Phó Sử Ngọ: “Giày da của cậu lúc chạy cứ trẹo lên trẹo xuống, khẳng định không thoải mái dễ trượt, đừng ghét nóng, mang vào đi, bên trong còn có vớ nha.”

“Tôi còn tìm chút quần áo cho cậu và Ôn Triệu Minh.” Đường Húc Hải móc quần áo ra, cuối cùng lôi bốn lon bia ra luôn: “Mừng không hả! Bia!”

Phó Sử Ngọ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đường Húc Hải cứ như đang khoe thành tích, từng cái từng cái bày ra trước mặt y.

Đường Húc Hải trước mắt rất không bình thường!

Tâm hoa nộ phóng? Sức sống bắn ra bốn phía? Tóm lại là hăng quá tiêu chuẩn rồi!

_____________________

Anh Hải thiệt là khốc, thiệt là suất, men quá anh ơi ><~~~~~~ Cầu quỳ liếm ~~~~~

E hèm, chuyển kênh, bây giờ là tiết mục PR. Nếu mọi người đang trong tình trạng chán cơm thèm phở, chán nước lã thèm xôi thịt, thế thì Vân xin gới thiệu một bộ H văn Vân hợp tác với nàng Bội Bội để làm (Vân đảm đương chức beta).

Bộ đó tên là AN CƯ LẠC NGHIỆP, link đây

Bộ này là 1 trong những bộ H văn Vân thấy hot và có nội dung nhất, thể loại hơi hiện thực nhưng cũng có lãng mạn hóa, ko quá đau cũng không sến súa sặc mùi hồng phấn hay hiểu lầm vô duyên như mấy bộ H khác. Tình yêu của họ đến bằng tình dục, nhưng sau đó lại nẩy sinh loại tình yêu ấm áp cả lòng người, nó giúp Ngôn Mạch tìm được lý tưởng cuộc đời, tìm được con đường mình muốn đi, giúp Cúc Nhạc tìm lại chính mình, tìm ra lối thoát trong vô vọng.

Tóm lại truyện siêu siêu siêu hay, PR để mọi người ủng hộ, ngta lần đầu có nhún tay vô H văn đóa, mắc cỡ quá đi, phải sửa sao cho lời văn râm đãng mà ko tục, kì quá à ~~~~~~~ Nhớ vô cổ vũ, biết đâu một ngày đẹp giời nào đó Vân hứng quá đi edit 1 bộ H văn thì sao