Phó Sử Ngọ lạnh lùng nhìn alien cấp 5 rơi xuống. Nhánh lông đuôi trên mắt cá chân của Đường Húc Hải chuyển một cái, hắn liền cúi đầu nắm chặt lấy con alien bị bắn nát đầu, sau đó chậm rãi hạ cánh xuống đất.

Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn thoáng qua, sau đó cũng theo sau hắn mà hạ xuống.

Trên trời đang chiến đấu, dưới đất cũng che kín các chiến sĩ canh gác, bọn họ bên này vừa đáp xuống, đội gần nhất liền nhanh chóng chạy tới.

Không chờ bọn họ nói gì, Đường Húc Hải liền ném alien cấp 5 tới trước mặt họ: “Lập tức đem con alien này đến tay tiến sĩ Tả viện khoa học!”

Trưởng ban không nói hai lời kính một cái chào quân đội, binh lính tha alien cấp 5 bước đi.

Phó Sử Ngọ sờ sờ mũi, vừa rồi y nhất thời quên mất chuyện này, nếu con alien này trực tiếp ngã nát liền không dễ giải phẫu.

Đường Húc Hải vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Alien cấp 5 còn khó đối phó hơn tư liệu đã nói.”

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, bảo: “Chủ yếu là lũ cấp 5 có ý thức chiến đấu quá mạnh. Lũ trước kia càng dựa vào bản năng để đánh hơn, cho dù có trí tuệ nhất định cũng không ứng biến linh hoạt như tụi tối hôm nay nổi.”

Đường Húc Hải xoa xoa thắt lưng, đôi cánh phía sau chậm rãi co lại. Ánh mắt hắn sắc bén quét qua những chiếc trực thăng giữa không trung còn đang không ngừng bắn phá lũ alien từ trên trời bay xuống.

Phái thành là một căn cứ diện tích tương đối lớn, chỉ xét mặt xác suất thôi, cũng không có khả năng chỉ dính phải một con alien cấp 5.

Cứ việc lúc nãy đã mất đi ba chiếc trực thăng, nhưng những chiếc còn lại cũng không vì hy sinh này mà được quân đội gọi rút về.

Bọn Đường Húc Hải chịu ra tay đó là trượng nghĩa, quân bộ đương nhiên không có khả năng trút hết chức trách canh gác bảo vệ Phái thành lên người bọn họ.

Đêm nay, Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải phối hợp với nhau xử lý tổng cộng được 4 con cấp 5. Thẳng đến trời lờ mờ sáng, màn trời di động đến bán cầu khác, bọn họ mới chính thức ngừng lại.

Chiến đấu cả buổi tối, Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải đều mệt mỏi rã rời, nhưng ngay lúc này lại có một quan quân mang vẻ vội vàng chạy tới.

Anh ta trực tiếp kính một cái chào, sau đó lớn tiếng nói: “Báo cáo! Lưu tướng quân mời hai vị đến bộ chỉ huy gặp mặt!”

Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải thoáng liếc nhìn nhau, Đường Húc Hải hỏi lại: “Cậu có mệt không? Thôi thì để mình tôi đi?”

Phó Sử Ngọ nhếch miệng lộ ra một nụ cười: “Không sao, cùng đi đi. Lưu tư lệnh này tìm chúng ta nhất định có chuyện rất quan trọng.”

Đường Húc Hải suy nghĩ một chút liền không miễn cưỡng y, hai người cùng ngồi lên quân xe trực tiếp được chở đến bộ chỉ huy quân khu.

Bộ chỉ huy Quân khu là một tòa nhà ba tầng, bộ tư lệnh ở lầu ba, dọc đường đều là những người ngược xuôi hấp tấp, để lộ bầu không khí khẩn trương căng thẳng.

Phó Sử Ngọ có chút không hiểu, nhưng vẫn nghẹn vào bụng không lên tiếng đi theo bên người Đường Húc Hải.

Tinh thần Lưu Hướng Dương coi như không tồi, ông thấy hai người liền nhiệt tình tiếp đón: “Hai vị đến rồi.” Sau đó quay đầu nói với một cảnh vệ viên: “Đến quán cơm chuẩn bị cho đội trưởng Phó cùng đội phó Đường chút thức ăn nóng đi.”

“Tuân lệnh!”

Đường Húc Hải ngược lại không khách khí, đánh cả buổi tối, được ăn một bữa ăn sáng nóng hổi mà nói, quả thực chính là hưởng thụ lớn nhất.

Phó Sử Ngọ hỏi: “Lưu tư lệnh, ông tìm chúng tôi tới là có chuyện gì?”

Lưu Hướng Dương đứng lên từ bàn công tác, đi đến bên người họ: “Đến đây, ngồi xuống rồi nói.”

Sau khi ba người chia nhau ra ngồi, Lưu Hướng Dương mới mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện giờ mời hai vị đến, chắc hai vị cũng có thể đoán được, là loài alien bay mới xuất hiện với chuyện phòng thủ Phái thành muốn kính nhờ Binh đoàn Long Cốt.”

Phó Sử Ngọ nói: “Ngài nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm, nghĩa bất dung từ.”

Lưu Hướng Dương vui mừng cười cười, đội trưởng Phó này dễ tiếp xúc hơn đội phó Ôn kia nhiều.

“Là vấn đề hiệp phòng tiếp theo. Căn cứ tin tức mới nhất truyền đến, kế tiếp sẽ có liên tục một đoạn thời gian chúng ta lọt vào công kích của alien cấp 5. Hình ảnh vệ tinh mới nhất cho những, những alien cấp 5 đó đều bay về hướng quần lạc do alien cấp 3 tụ tập. Mà phụ cận Phái thành chúng ta bởi vì không có quần lạc alien nào lớn, cho nên căn cứ sinh tồn trong tỉnh H đều bị alien cấp 5 liên tục tấn công. Đơn giản hơn chính là lũ cấp 5 đều hành động một mình, cũng không tụ thành triều alien lớn. Cho nên, phương diện phòng thủ, liền cần đội trưởng Phó và Đường phó đội trưởng có thể bay hiệp trợ.”

Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải nghe xong hết sức kinh ngạc, alien mỗi một cấp bậc đều có hành vi bất đồng, cho nên alien cấp 5 cũng không tụ triều alien tuy kỳ quái nhưng cũng không bất ngờ.

Phó Sử Ngọ nhịn không được hỏi: “Nói vậy, bởi vì chúng ta trước đó đã tiêu diệt sạch lũ cấp 3 gần đây, cho nên tụi cấp 5 tìm không thấy mục tiêu, mới công kích thành của chúng ta?”

Lưu Hướng Dương không biết nên cảm thấy may mắn hay cười khổ: “Đúng vậy, chính là do thế. Theo phân tích của một số chuyên gia sinh vật, lũ cấp 5 chắc hẳn phải có một loại bản năng bảo vệ alien cấp 6, cho nên chúng sẽ chạy đến chỗ alien cấp 4 còn chưa phát dục hoàn toàn. Chờ đến alien cấp 6 hoàn thành việc xây tổ, lũ cấp 5 liền bảo hộ cấp 6 sinh sản ấp trứng.”

Đường Húc Hải không dám tin, sau đó lại may mắn nói: “Nói cách khác trong tương lai phụ cận Phái thành chúng ta không có sào huyệt alien nào rồi?!”

Lưu Hướng Dương gật gật đầu nói: “Không sai, căn cứ suy đoán sẽ có gần bảy mươi con alien cấp 5 liên tục khởi xướng tiến công Phái thành trong 3 đến 5 ngày sau.”

Phó Sử Ngọ cau tít mày: “3 đến 5 ngày…”

Y cùng Đường Húc Hải cũng không phải làm bằng sắt, tinh lực con người là có hạn, liên tục chiến đấu ai cũng chịu không thấu.

Lưu Hướng Dương đặc biệt thành khẩn nói: “Đại đội đặc chủng quân khu tỉnh H sẽ tận lực phối hợp các anh, bọn họ có một đống trang bị bay có thể tham gia tác chiến. Xin hai anh hãy nhận lấy hành động phòng thủ lần này.”

Đường Húc Hải lắc đầu nói: “Loại tác chiến trời cao này, dị năng giả không biết bay căn bản là đi chịu chết. Đêm qua kế hoạch của trung đội trực thăng không phải đều đã tan hoang hết sao?” Chớ nói chi nhóm quân đặc chủng không có mấy dị năng giả kia.

Mắt Lưu Hướng Dương lộ vẻ buồn bã: “Cho dù lấy cứng chống cứng dùng mạng người đi đền, cũng không thể nhìn các anh liều mạng, chúng tôi đứng một bên coi?”

Phó Sử Ngọ nhịn không được khuyên: “Lưu tư lệnh, cho dù biết bay, bay không đủ linh hoạt cũng chỉ có đường chết thôi.”

Lưu Hướng Dương mang vẻ kiên nghị nói: “Quân đặc chủng sẽ dùng phương pháp các anh cung cấp tiến hành huấn luyện khẩn cấp, chắc có thể giúp cho các anh.” sắc mặt Lưu Hướng Dương dịu lại, nói: “Kỳ thật sau khi lũ alien xây tổ, ngược lại có lợi cho quân ta triển khai hoạt động phản kích quy mô lớn. Trước đó là vì lũ alien phân tán quá rộng, không có cách nào tiến hành đả kích hữu hiệu. Với Phái thành chúng ta mà nói, chỉ cần sống sót qua thời gian này, kế tiếp sẽ tiến vào thời kì an toàn. Cho nên, cuộc chiến phòng thủ lần này, chúng ta phải tận lực giảm tổn thất đến thấp nhất. Mới có lợi cho bước phát triển tiếp theo của kế hoạch.”

Thủ đô, trực thuộc trung ương và các thành phố lớn phát triển mạnh ở vùng duyên hải lúc đầu chiếm được nhiều viện trợ nhất, dù sao phi cơ đại bác đạn đạo của quốc gia cũng không phải để trang trí cho đẹp. Mà mấy thành phố cấp 2 nội địa của bọn họ thì chỉ nhận được một ít đạn dược tiếp viện. Phái thành càng xui xẻo, bởi vì có xưởng công nghiệp quân sự mà cả đạn dược tạo thành cũng phải trợ giúp cho những thành thị khác. Hơn nữa có con đại bàng ăn khỉ bá chủ một không trung kia, cả đường hàng không cũng phải bay vòng đi đường dài.

Tuy đủ loại khổ bức, nhưng dựa vào Binh đoàn Long Cốt ngang trời xuất thế mà ngăn cơn sóng dữ, Phái thành thật sự trở thành căn cứ đầu tiên toàn Hoa Hạ thành công đánh tan vây thành chi chiến của alien cấp 3, biến thành một lực lượng mới vươn lên.

Phái thành càn quét chung quanh rất sạch sẽ, cũng không thua kém thủ đô là bao, mà ngay cả mấy thành phố trực thuộc kia cũng không dám nói chung quanh không có quần lạc alien. Phái thành rất có hy vọng chen lên thành top căn cứ đứng đầu của Hoa Hạ trong những bước phát triển kế tiếp, sức ảnh hưởng đến chính quyền cả nước mạnh đến mức chưa từng thấy qua.

Lưu Hướng Dương cũng là một người có dã tâm, tự nhiên không nguyện ý cục diện tốt đẹp này chết non nửa đường. Long Cốt cắm rễ tại đây, quan hệ lẫn nhau là môi hở răng lạnh. Vào lúc này đây, Lưu Hướng Dương chỉ có thể thỉnh cầu Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải. Trận chiến phòng thủ này, bọn họ không chỉ phải thắng mà còn phải thắng thật đẹp.

“Lưu tư lệnh, không phải chúng tôi không chịu, mà là hai người chúng tôi sức yếu người ít, thật sự không hoàn thành nổi đại sứ mệnh thế này.” Đường Húc Hải nói. Hiệp phòng thì được, nhưng hắn lại không muốn mang theo Phó Sử Ngọ đi gánh vác loại trách nhiệm này.

“Nếu có thêm trợ giúp thì sao?” Một người khác đột nhiên lên tiếng.

Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở cánh cửa đang mở ra.

“Là anh?!” Đường Húc Hải cũng nhịn không được kinh ngạc.

“Tổ trưởng Liễu?” Phó Sử Ngọ đứng lên: “Các anh sao lại ở đây?”

Người Xuất hiện cư nhiên là Liễu Miện gặp qua tại Liễu Nguyên, đứng sau chính là người yêu của hắn, Ngụy Ly.

“Đinh!” Một tiếng bật dễ nghe của bật lửa kim loại, Liễu Miện châm một điếu thuốc, khoát tay với người trong phòng coi như chào hỏi: “Sáng hôm nay mới đến.”

Liễu Miện cùng Ngụy Ly đi vào, Ngụy Ly nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Liễu Miện quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Cám ơn các anh đã cứu Tần Nhược.” Ngụy Ly cũng chuyên chú nhìn y, gật gật đầu với y tỏ vẻ biết ơn.

Phó Sử Ngọ rất có hảo cảm với cặp đôi mở ra cánh cửa tân thế giới cho y, nếu không nhờ hai người.. y còn tỉnh tỉnh mê mê không ý thức được tình cảm của mình.

“Không cần cảm tạ.” Phó Sử Ngọ áy náy nói: “Tần Nhược đến Phái thành liền không biết đi đâu mất rồi.”

Bởi vì lúc đó Đường Húc Hải bị thương nằm viện, tất cả tinh lực của Phó Sử Ngọ đều đặt lên người hắn, Tần Nhược được y mang về liền giao cho Ôn Triệu Minh để an bài chỗ ở. Chờ y hồi tưởng lại, đi thăm hỏi thì người đã không thấy tăm hơi.

Liễu Miện không thèm để ý nói: “Cái tên kia sẽ không thành thành thật thật mà đứng một chỗ chờ người đến đón đâu. Đã sớm chạy về thủ đô. Chúng tôi bởi vì có chuyện nên nán lại phía Nam, lần này cố ý tới Phái thành thăm hỏi Lưu tư lệnh.”

Vừa rồi Lưu tư lệnh chen không lọt nhìn mấy người này nói chuyện với nhau, Liễu Miện này thoạt nhìn trạc ba mươi, nhưng khí thế khá mạnh, cả Lưu Hướng Dương địa vị cao cũng cảm giác đè không nổi khí tràng của đối phương.

Ông thầm kiêng kị trong lòng, chậm rãi đứng lên: “Anh là?”

Liễu Miện chào hỏi Lưu Hướng Dương: “Tôi là Liễu Miện, là đội trưởng của Binh đoàn Tốn Tổ tại thủ đô. Nói trắng ra đi, lần này chúng tôi có thể giúp quý phương vượt qua cửa ải khó khăn. Đương nhiên về sau, tại thời điểm tất yếu muốn xin Lưu tư lệnh cho hồi báo nhất định.”

Lưu Hướng Dương nghiêm nghị nhìn Liễu Miện, thái độ cũng không thẳng thắn thành khẩn thân cận như đối mặt với Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ.

“Anh đại diện cho phe thế lực nào của thủ đô?” Lưu Hướng Dương thận trọng hỏi.

Liễu Miện cười cười, nói: “Miễn cưỡng xem như bên phe Ngô đi.”

Lưu Hướng Dương yên tâm, hiện tại bên thủ đô có hai phái lớn mạnh là phe Ngô và phe Hoắc, trong phe Ngô nhân viên quân đội tương đối nhiều, xem như tương đối được lòng hệ thống quân nhân. Cuộc nội chiến Phái thành trước đó cũng có phe Hoắc nhúng tay vào.

Phái thành hiện tại tuy quật khởi, nhưng thế lực tân sinh lớn so với thế lực uy tín lâu năm, cứng đối cứng kỳ thật cũng không thích hợp, nếu muốn chọn ra một minh hữu, tự nhiên là chính kiến nhất trí thì tốt hơn.

Lưu Hướng Dương và Liễu Miện lập tức tiến vào hình thức thân thiết nói chuyện với nhau.

Phó Sử Ngọ cau mày, mấy chuyện trao đổi lợi ích này, y nghe như mây mù vây kín ấy. Đường Húc Hải cũng thực không thích nghe ba cái đề tài chính trị kia, không thú vị nói: “Nếu tổ trưởng Liễu xuất mã, mà việc phòng thủ Phái thành tự nhiên không thể đùa giỡn, cũng không cần đến binh đoàn nhỏ của chúng tôi, vậy chúng tôi kiếu trước.”

Lưu Hướng Dương quay đầu la lên: “Đừng a! Binh đoàn Long Cốt chính là trụ cột của căn cứ Phái thành, chuyện phòng thủ trọng yếu như vậy sao có thể thiếu các anh duy trì chứ.”

Liễu Miện nói: “Tôi thiên về song phương hợp tác hơn, vậy thoải mái hơn chút.”

Ngụy Ly mở miệng: “Kỳ thật hợp tác cùng phe Ngô đối với Long Cốt mà nói cũng không phải không có lợi. Quan viên phe Ngô có người là chuyên về việc quản lý nghiên cứu khoa học và trang bị vũ khí.”

Phó Sử Ngọ trong lòng khẽ động, nghiên cứu khoa học? Như vậy có phải là, y có thể tìm thấy manh mối của cha mẹ không?!

Phó Sử Ngọ lập tức rung động, y rối rắm nhìn nhìn Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải cũng nghĩ tới song thân không rõ tung tích của Phó Sử Ngọ, nếu họ trực tiếp thiết lập quan hệ với quan viên quản lý hạng mục nghiên cứu, như vậy hỏi thăm cha mẹ y hiện tại đang được an bày ở đâu chắc cũng đơn giản hơn nhiều ha?

Đường Húc Hải kéo kéo khóe miệng, hỏi lại: “Bên các anh có bao nhiêu người?”

Liễu Miện búng búng điếu thuốc, mắt lóe lên một cái rồi nói: “17 người, trong đó mười một dị năng giả cấp 4, hai dị năng giả cấp 5, dư lại là biến dị giả.”

Lưu Hướng Dương cũng hơi kinh ngạc trước đội ngũ này.

Tuy hiện tại cấp 3 cấp 4 là chủ lưu, nhưng cũng không đại biểu dị năng giả cấp 4 là cải trắng bên đường. Bởi vì nhân khẩu Hoa Hạ quá nhiều, cho nên trong nhóm người còn sống sót nổi bật cũng có nhiều, nhưng nếu tính theo tỉ lệ, dị năng giả cấp 4 vẫn chỉ chiếm mấy phần vạn mà thôi. Cấp 5 thì càng hiếm. Mà đội ngũ mười mấy người nhỏ bé này lại có đến 11 dị năng giả cấp 4, 2 dị năng giả cấp 5, có thể nói là tinh anh trong tinh anh.

Ngụy Ly thanh thanh cổ họng, nói: “Nhưng mà, người của chúng tôi đa số đều là dị năng biến dị đặc biệt, còn có vài loại hình thuộc dạng khác. Hy vọng đến lúc đó các anh nhìn thấy không cần rất kỳ quái.”

Phó Sử Ngọ chớp chớp mắt, trong bọn họ cũng có loại hình khác —— Chân Tử dị năng sóng âm, Đường Húc Hải kim hệ biến dị và Lưu Bội Kỳ mộc hệ biến dị, hơn nữa cả y cũng không có đặc thù của dị năng hiện đại.

Y tuyệt không cảm thấy y sẽ vì dị năng của đối phương mà cảm thấy kỳ quái.

Liễu Miện nếu làm chủ đạo, Đường Húc Hải liền dứt khoát giao trọng trách chỉ huy cho đối phương. Liễu Miện cũng không khách khí, Đường Húc Hải Phó Sử Ngọ chiến đấu cả đêm nên trở về nghỉ ngơi, mà Liễu Miện liền trực tiếp rút ra hơn mười dị năng giả cấp 4 của hắn và bên Long Cốt mang đi đặc huấn lâm thời.

Trang bị bay Lưu Hướng Dương nói trước đó không phải dạng vừa.

Loại trang bị này là dành riêng của quân đặc chủng, chẳng qua hàng mẫu quá ít, vẫn là trang bị tiên tiến nghiên cứu ra trước khi màn trời mở ra. Trên người là quần áo bó sát, bên ngoài là áo giáp trí năng số hóa, có nhiều công năng phụ trợ tác chiến. Loại trang bị đặc chủng này chính là để ứng phó cuộc chiến khoa học kỹ thuật giữa các nước, cực kì có phong cách khoa học viễn tưởng.

Làm nhóm người thực nghiệm sử dụng đầu tiên, trước kia Đường Húc Hải cũng từng mặc rồi. Nhưng lúc ấy không có gắn hỏa tiễn sau lưng, không thể bay.

Loại hỏa tiễn này có thể giúp người bay trên không hơn 2 tiếng, nhưng đổi hướng hay rẽ gì cũng không linh hoạt mấy.

Ngủ no nê một giấc rồi thức dậy, Đường Húc Hải nhìn Thiệu Nhạc bay lạng qua lạng lại khoa chân múa tay, còn a a kêu to với hắn nữa chứ.

Đường Húc Hải đi đến bên người Liễu Miện đang quan sát: “Anh xác định những người này không làm mình ngã chết tươi đó chứ?”

So với để người không có trụ cột bay, còn không bằng kêu quân đặc chủng đến cho chắc ăn.

Liễu Miện nghiền ngẫm cười, bảo: “Đừng lo, hiện tại chỉ là để họ thích ứng, rất nhanh họ có thể bay vừa nhanh vừa đẹp nha.”

Đường Húc Hải cau mày nhìn hắn, không biết trong hồ lô của hắn biến ra cái gì.

Chờ những người này đều học được sử dụng trang bị bay, Ngụy Ly vẫn luôn không thấy bóng dáng liền xuất hiện. Y mang vẻ lạnh nhạt cầm một sấp giấy vàng vừa mỏng vừa nhẹ đến, người của Tốn Tổ thực tự giác tiến đến trước mặt y xếp hàng.

Ngón tay Ngụy Ly kẹp lấy một tờ giấy vàng, trong tay chợt lóe ánh sáng, Ngụy Ly nhanh chóng dán tờ giấy vào một người.

Tờ giấy tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, hóa thành bụi sáng chui vào trong cơ thể.

Cằm Đường Húc Hải rớt cạch xuống chân. Liễu Miện đắc ý khoe: “Đây là năng lực của A Ly, dị năng phù ấn đó nha.”

Đường Húc Hải thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, vẻ mặt cổ quái nhìn Liễu Miện đang đắc ý dào dạt, hỏi: “Tổ tiên của người này là đạo sĩ á?!” Tay y cầm vật kia quơ qua quơ lại không khác Mao Sơn đạo sĩ đốt bùa trong phim là bao!

Liễu Miện bất ngờ liếc hắn một cái, nói: “Anh đoán đúng quá ta, ông nội A Ly là một đạo sĩ tha phương. Nhưng vì nguyên nhân đặc biệt, cha em ấy không học, cũng không cho em ấy học. A Ly học hành làm một bác sĩ khoa nhi, chẳng qua sau khi ông nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, A Ly lấy được di vật của ông, mới học được chút da lông. Ngược lại không ngờ trong thời buổi này lại lấy hình thức này phát dương quang đại.”

Đường Húc Hải còn chưa ngạc nhiên xong, người bị dán lá bùa kia lại lần nữa mở trang bị bay ra, nhìn qua cứ như trời sinh biết bay, khỏi nói linh hoạt đến chừng nào.

Mà kế tiếp, đội viên của Liễu Miện bắt đầu luận bàn với nhau, rồng nước rồng lửa trên không trung truy đuổi chém giết. Các cảnh tượng thần dị như năng lượng mộc hệ màu lục nhạt cứ như đạn pháo; Đá trên sân huấn luyện từ trống rỗng mà giáng xuống… vân vân xuất hiện, khiến Đường Húc Hải triệt để nói không ra lời.

Khó trách Liễu Miện tự tin dữ vậy, dị năng của đám người này cho dù đứng trên mặt đất cũng có thể giết chết alien cấp 5 a!