Cúc hoa tàn, mãn đình thương.

Mới là lạ…

Sự thật chân tướng là, Lâm Đăng đẩy Cảnh Mặc ra, trịnh trọng nói rằng, “Hiện tại không phải là thời kỳ bắt cua, từ cổ trở xuống là không phải muốn viết là viết nhé.”

Cảnh Mặc cắn cắn môi, nước mắt giống như hạt trân châu ở hốc mắt rơi xuống, cậu đáng thương hề hề nói, “Vậy khi nào mới được phép mò cua?”

Lâm Đăng ưu thương nâng đầu góc 45 độ nhìn lên bầu trời, “Không biết.”

Cảnh Mặc bụm mặt, “Đăng Đăng, lớp đá băng trên người anh rớt.”

Cảnh Mặc ngay lập tức thu hồi ưu thương, mặt đầy lạnh lùng nhìn xuống cậu, “Thế thì sao?”

Cảnh Mặc chớp mắt, “Anh vẫn nên đổ luôn đi~”

Đăng Đăng: “…”

Cảnh Mặc oán giận a oán giận, “Lúc nào mới có thể làm mấy chuyện không thể miêu tả từ cổ xuống với Đăng Đăng đây, thật sự là muốn làm mấy chuyện không thể nói với Lâm Đăng từ cổ xuống nha, vượt qua bao nhiêu cái ác, đạp lên bao nhiêu tang thi mới có thể mò được cua, tôi đã chờ đợi rất là lâu mới chờ được đến hôm nay nào có thể chớp một cái là xong đâu.”

Lâm Đăng bóp trán, “Cậu sụp đổ quá lợi hại.”

Cảnh Mặc chọn môi, cười tà, “Thế thì sao?”

“Vì vậy cho nên đây mới là bộ mặt thật của cậu, cậu là ma quỷ đội lốt con chiên.” Lâm Đăng run rẩy chỉ tay rít gào lên.

“Nào có~” Cảnh Mặc cúi đầu, bờ vai run nhè nhẹ, giống như là muốn khóc.

“Còn, giả bộ?” Lâm Đăng kích động nói lắp bắp.

Ngay lập tức Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, sờ sờ hai vai, “Không giả bộ, mà là có chút lạnh đến phát run.”

Trong lòng Lâm Đăng đau một trận, lập tức ôm chầm lấy Cảnh Mặc gọi to bảo a bối a.

Cảnh Mặc thừa cơ chè chén say sưa ăn đậu hũ.

“Đậu hũ ngon không?”

“Rất ngon.” Cảnh Mặc tiếp tục trong lòng hắn dụi a dụi a, lại hôn lại cắn, bận rộn đến quên trời đất.

Lâm Đăng âm u cong lên khoé miệng, thò tay sờ vào tóc Cảnh Mặc, “Anh hôm nay dạy cho cưng một đạo lý.”

“Đạo lý gì?” Cảnh Mặc tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ hồng còn treo một vệt nước khả nghi.

“Thiên hạ không có đậu hũ ăn không phải trả tiền.” Lâm Đăng nhíu nhíu lông mày, hai tay kéo đẩy, lật người đem Cảnh Mặc đè dưới thân.

“Anh ức hiếp tôi.” Cảnh Mặc bĩu môi, đôi mắt đầy bất bình.

“Ai bảo cưng giả cừu nhỏ.”

Cảnh Mặc chớp chớp mắt, mở miệng hát lên, “Ta là con cừu nhỏ vô địch siêu cấp ngoan manh trong vũ trụ, ta rất ngoan, ta rất nghe lời, ta còn… Ưm ưm.”

Mấy từ đằng sau bài hát bị Lâm Đăng chặn họng lại.

Lâm Đăng cười dữ tợn dựng thẳng cơ thể, triệt để hoá thân thành sói, “Được thôi, cưng muốn làm cừu nhỏ, đêm nay cho cưng làm đóng đạt vai.”

“!” Cảnh Mặc thất thanh hét chói tai.

Còn bày đặt làm cừu Tây trinh liệt, mẹ nó trinh liệt! Lâm Đăng trong lòng cười lạnh một tiếng, đêm nay, để cho anh đây hoá thân thành sói phương Đông ở ‘trại cừu’ phương Tây dốc sức rong đuổi đi!

Kéo một cái_____một lớp áo của Cảnh Mặc bị xé vứt.

“Yamate!” Cảnh Mặc lần nữa thét chói lói.

Lâm Đăng sửng sốt, mẹ nó còn là hỗn huyết, ĐMN càng tốt!”

Thế là, Lâm Đăng càng hưng phấn, con sói ngẩng đầu lên tru với ánh trăng, nhào tới.

Hắn không biết, bi kịch thường xảy ra vào lúc lơ lãng.

Cảnh Mặc cầm ra một chai thuốc xịt màu xanh, nhắm ngay vào mặt Lâm Đăng phun ào ào.

Lâm Đăng bụm mặt đổ người ra sau, ngay khi tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, hắn gần như ‘hấp hối’, hắn nhìn xem Cảnh Mặc đứt quãng hỏi, “Đây chẳng lẽ là vũ khí vô hình tiêu diệt sói trong truyền thuyết____ thuốc xịt cay phòng sói?”

Cảnh Mặc ngẩng đầu, mặt đầy đau thương nói, “Rất xin lỗi.”

“Không sao, khụ, tôi hình như sắp không được, khụ khụ.” Lâm Đăng ho ra____một thân mồ hôi nóng, hắn không thể nhịn được lột hết quần áo của mình, CMN quá nóng, mịa nó, ông đây muốn chết.

Cảnh Mặc bắt lấy bàn tay hắn, “Không cần!”

“Đừng cản anh, anh muốn chết, để cho anh chết.” Lâm Đăng không ngừng lăn lăn trên chăn, thật sự là nóng đến nổi điên.

“Anh trước khi chết, trước đó để cho tôi giúp anh giải độc.” Cảnh Mặc chân thành nói.

Lâm Đăng nước mắt lưng tròng, “Cậu đúng thật là người tốt.”

“OK?”

“Được.”

Tiếp, đèn tắt một cái, không cần nói cũng biết cả mà.

(Độc giả: tắt đèn thực sự là tốt sao == tốt xấu cũng là quà cuối năm chớ, bọn này xếp hàng chỉ chờ có nhiêu đó biết không?

Tác giả: Ngài chờ, hắc hắc, bật đèn!)

Lâm Đăng: Tôi CMN, đau quá.

Cảnh Mặc: Ngoan, lập tức đỡ ngay.

Chọc chọc chọc, vẫn chọc chọc chọc.

Lâm Đăng (trừng mắt): Có có bao lâu.

Trán Cảnh Mặc đổ ra một ít mồ hôi: Rồi, chờ một chút.

Lâm Đăng (trợn tròn mắt): … OK… Ok.

Cảnh Mặc (ẩn nhẫn): Hình như là không được, có muốn nhanh hơn chút không?

Chọc chọc chọc chọc chọc chọc ~

Lâm Đăng (nghiêng đầu): Anh đi đây, cưng phải tự chăm sóc bản thân đó.

Cảnh Mặc nghiêng đầu cười: Hey, lông mi của anh trước đó 0.0000001 giây run lên một chút.

Lâm Đăng (lại sống lại, phun ra ngụm máu): Anh sớm hay muộn… (Lần nữa đảo mắt trợn trừng lên)

Cảnh Mặc nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn cọ cọ: Tim còn đập, còn cứu được.

Thế là, càng thêm ra sức chọc chọc chọc chọc chọc~

Lâm Đăng lại sống lại.

Mắt Cảnh Mặc sáng lên: Phát minh cấp cứu của tôi quả thực là hiệu nghiệm!

Lâm Đăng hít vào thở ra, lại hít vào sau đó lại thở ra, hít vào thở ra, cuối cùng, ngẩng đầu hét lên trời cao, “Để tôi chết đi!”

Cảnh Mặc cong môi cười: Xem ra vẫn còn rất có tình thần lắm nha~

Thế là, Lâm Đăng thảm bại.

Cúc hoa tàn, mãn đình thương, nụ cười của cưng đã bị ố vàng…

Sáng hôm sau, Lâm Đăng tỉnh dậy, lại nhìn đến một điểm hồng chói mắt trên sàng đan, Lâm Đăng phẫn nộ rồi, Lâm Đăng không bình tĩnh, Lâm Đăng sắp bùng nổ!

Ngay lúc đó, một cái tay trắng trơn như ngọc mò mò tới, sờ lên tóc Lâm Đăng, âm thanh vừa mềm mại vừa làm nũng nói, “Từ nay về sau người ta là của anh~”

“Không cần.” Lâm Đăng lạnh mặt từ chối đề nghị của cậu.

“Nhưng đây là sự thật nha.” Đôi mắt đen láy của Cảnh Mặc nhìn về phía camera của tác giả đặt ở đầu giường, lại nhấn mạnh lần nữa, “Nào, ống kính kéo gần chút, đúng, chính là chỗ này, mau nhìn lên điểm đỏ tươi trên sàng đan đi, đây chính là bằng chứng không thể chối cãi, các người nói coi, lão bà nhất quyết không thừa nhận phải là sao?”

Khán giả đầy mặt chấn định trả lời, “Tìm bí kiếp 123 ngôn tình đam mỹ.”

“Bí kiếp là cái gì?” Cảnh Mặc lần nữa sờ soạng gương mặt đã phủ lớp sương băng trên tóc Lâm Đăng.

Khán giả: Đó là một là không làm, hai là không ngừng____

Khán giả 1: Đẩy hắn

Khán giả 2: Bổ nhào hắn

Khán giả 3: Lược đổ hắn

Khán giả bốn: Áp đảo hắn

Cảnh Mặc xem xem Lâm Đăng, lại nhìn vào camera, mặt hết sức ngây thơ hỏi, “Có khác biệt sao?”

Quần chúng (gật như điên): Có nha, đầu tiên chính là sự khác biệt lớn nhất.

Cảnh Mặc lại nhìn sang Lâm Đăng lúc này đang cười dữ tợn bụng đầy ý xấu không giống người tốt chút nào, do dự hỏi: Thế, lão bà phản bác lại thì làm sao.

Chúng 1: Một khóc

Chúng 2: Hai nháo

Chúng 3: Ba thắt cổ

Cảnh Mặc: …

Cuối cùng Lâm Đăng lộ ra một nụ cười hài lòng, quay đầu nói với Cảnh Mặc, “Yên tâm, anh thề rằng lúc đó chắc chắn không cản cưng lại, đứa nào dám cản cưng, anh nhất định sẽ đập gạch chết cô ta/ anh ta/ nó!”

__________

Ex: Chắc gần cuối năm, tác giả viết cái phiên ngoại nhãm nhãm cho vui:v

Còn cái bài Cúc hoa tàn, mãn đình thương, ai đọc Trạch nam thì có biết bài này rồi nha, Ex có dịch một nửa bài hát đó, giờ lười cop =]]