Anh Báo vỗ vỗ vai Phượng Hâm, hoàn toàn không nhìn thấy biểu tính ẩn nhẫn của những người phía sau.

Phượng Hâm thật sự phải bỏ ra rất nhiều ý chí mới nhịn không tránh ra.

Cô vẫn không quen cùng với người lạ tiếp xúc, đặc biệt là tiếp xúc thân thể khiến cho cô thấy phiền chán.

Anh Báo mở balo ra, từ bên trong lấy một chút đồ ăn, dưới ánh mắt không đồng tính của đám đông đưa cho Phượng Hâm đối diện.

“Em gái, em chỉ có một mình, trên đường đi không có người chiếu cố, lúc này không giống như trước nữa, phải mạo hiểm tính mạng mới có đồ ăn.

Em cứ cầm mấy thứ này tạm thời ứng phó đi.”

Phượng Hâm lắc lắc đầu, “Anh Báo, ý tốt của anh tôi nhận, đồ ăn tôi có đủ rồi.”

Anh Báo nhìn balo sau lưng Phượng Hâm một cái, tạm không nói là nhỏ, lại còn móp như vậy thì bên trong còn đựng thứ gì kia chứ?

Hắn cho rằng Phượng Hâm ngại ngùng, không chút nghĩ ngợi thân thủ với lấy túi sau lưng cô.

Không ai chú ý đến, tay phải Phượng Hâm nắm lại rồi chậm rãi buông ra.

Anh Báo vừa mở ra, mày liền nhíu chặt lại, bên trong chỉ có một bình nước và một miếng lương khô, còn lại chỉ có nước sát trùng và gạc băng bó loạn thất bát tao.

Trong lòng càng nghĩ càng không an tâm, một cô bé sao có thể sống sót trong mạt thế đầy rẫy tang thi này.

Hắn rất muốn đưa Phượng Hâm theo bên mình nhưng lại không có cách, em gái thân yêu của hắn còn đang đợi ở thành phố A3, hắn phải đi đón nó.

Ai mà biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra? Có phải sẽ là sinh ly tử biệt hay không?

Dưới sự phản đối không ngừng của Phượng Hâm, hắn chỉ giữ lại một bình nước và một túi bánh mỳ, còn lại đều nhét vào trong balo của cô.

“Về sau sẽ còn gặp lại.” Dứt lời, anh Báo quay người bắt đầu công việc xử lý dọn dẹp, không nhìn Phượng Hâm thêm lấy một lần.

Cô giống với em gái của hắn đều là những cô bé đáng yêu, chỉ hy vọng ông trời có thể phù hộ cho họ, người tốt sẽ được bình an.

Phượng Hâm nhìn bóng dáng cao lớn kia, lại nhìn người đàn ông cầm rìu luôn cúi đầu phía sau lưng hắn, trong lòng liền hạ quyết tâm một việc gì đó.

Lúc đám dông không chú ý đến cô, dùng tinh thần lực ngưng kết lại một thanh kiếm chỉ nhỏ bằng móng tay, đâm về phía lưng người đàn ông cầm rìu.

‘Phập’ một tiếng, thanh kiếm tuy nhỏ nhưng uy lực thì không thể coi thường.

Trực tiếp từ phía sau lưng người đàn ông cầm rìu đâm xuyên qua, để lại một lỗ thủng rất nhỏ khó mà nhìn ra được.

Người đàn ông cầm rìu cơ thể không kịp động một cái, cứ thế đứng đó cúi đầu.

Phượng Hâm khẽ nhíu mày, nghĩ xem có nên mở lời hay không.

Một người đầu trọc phía sau anh Báo chỉ người đàn ông cầm rìu, kinh sợ hô lên: “Vương Cường, ngực cậu chảy máu nhiều quá.”

Vương Cường đầu không ngẩng lên, không động đậy đứng đó, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể hắn đang run nhẹ.

Phượng Hâm đã sống trong mạt thế ba năm, rất rõ rằng người đàn ông này đang có biểu hiện của việc sắp biến thành tang thi.

Đám đông nghe thấy lời người đầu trọc ngay lập tức tránh xa Vương Cường.

Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta cạn lời.

Anh Báo quay đầu trừng mắt nhìn Vương Cường, lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Vương Cường ngẩng lên, gậy sắt trong tay không chút do dự vung lên.

Người phía sau đến cơ hội né tránh cũng không có, đầu liền bị đập nát.

Vương Cường không có chút chống đỡ nào, một lát liền ngã xuống mặt đất không động đậy nữa.

Anh Báo siết tay đến mức gan xanh nổi lên, quay người tiếp tục công việc, đám dông nhìn nhau một cái, động tác trong tay gia tăng hơn rất nhiều.

Anh Báo trầm mặc không nói chuyện vẫn là có uy nghiêm hơn hẳn.